CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Đầu của hai con mãng xa đập vào nhau, khiến bọn chúng choáng váng say xẩm.

Triệu Hùng định nhân cơ hội này rời đi, nhưng cơ thể của con mãng xà đực bỗng co lại, toàn thân của nó trơn bóng như nước, nháy mắt cuốn lấy Triệu Hùng.

Triệu Hùng vô cùng hoảng sợ, chỉ kịp ném kim mẫu tuyết liên về phia Kim Châu.

“Bắt lấy.” Triệu Hùng hét lên.

Con mãng xà cái thấy vậy liền xoay người trườn về phía Triệu Hùng ném kim mẫu tuyết liên.

Một tiếng “Ngoạm” vang lên, con hổ mà Kim Châu thuần hóa nhảy bổ về phía trước, miệng nó há to, hàm răng nanh sắc nhọn cắn phập vào thân con mãng xà cái, khiến cho nó đau đớn đến mức toàn thân co rúm lại.

Chỉ trong nháy mắt, cát đá trên sườn núi bỗng bay mù trời.

Kim Châu nhặt tất cả những cây kim mẫu tuyết liên mà Triệu Hùng ném xuống, thấy chỉ có tám cây, nhưng dù sao cũng đủ để điều chế thuốc giải tiêu độc rồi.

Cô quơ quơ con dao ngắn trong tay, định đi lên trên đó giúp đỡ.

Nhưng đột nhiên con mãng xà cái quẫy đuôi, ném tảng đá về phia Kim Châu, khiến cô ấy rơi tự do xuống phía thác nước.

“Bùm” một tiếng, toàn thân Kim Châu ngã xuống hồ.

Nước hồ lạnh đến thấu xương, may thay kỹ năng bơi của Kim Châu rất tốt, cô vội vàng bơi vào bờ.

Trên sườn núi, toàn bộ cây cối đều rung lắc giữ dội, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hổ gầm, cùng với tiếng đá vụn rơi xuống, không khó để có thể hình dung được trận chiến ở trên đó căng thẳng đến nhường nào.

Sau khi Triệu Hùng bị con mãng xà đực quấn lấy, nó siết chặt thân mình lại, khiến vòng quấn ngày càng chặt hơn, Triệu Hùng cảm giác như xương cốt của anh bị bóp vỡ.

Triệu Hùng cố gắng vận nội công để chống cự, nhưng sức lực của con mãng xà quá lớn.

Con mãng xà cuốn anh chặt đến nỗi anh không thể động đậy tay chân.

Con mãng xà vô cùng tức giận, dường như nó đang trách Triệu Hùng lấy đi kim mẫu tuyết liên của nó, hơn nữa anh ta còn chính là kẻ đầu sỏ gi ết chết con mãng xà con của nó. Nó há cái miệng đỏ ngỏm như máu ra về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng vươn tay lên, ngay khi cái răng nanh nhọn hoắt của nó toan hướng về phía anh thì anh vươn tay nắm lấy hai chiếc răng nanh chứa độc đó, dồn toàn bộ nội lực của cơ thể vào hai cánh tay.

Anh dồn hết sức bình sinh, trực tiếp nhổ hai cái răng nanh của con mãng xà.

Con mãng xà vô cùng đau đớn, máu tươi từ miệng nó không ngừng trào ra, trực tiếp nuốt một nửa cơ thể của Triệu Hùng.

Phần bụng con mãng xà dần dần giãn ra, toàn bộ cơ thể của anh đều nằm gọn trong bụng nó.

Hoa Di và Lạc Vinh cảm thấy vô cùng lo lắng cho Triệu Hùng và Kim Châu, hai người bọn họ bí quá hóa liều, chạy đến gần thác nước.

Họ nhìn thấy đá vụn trên sườn núi không ngừng rơi xuống, cây cối cũng rung chuyển dữ dội, không cần nghĩ cũng biết, trận chiến đang diễn ra vô cùng quyết liệt.

Hoa Di và Lạc Vinh nhìn thấy Kim Châu đang bò lên từ dưới thác nước, liền vội vàng chạy đến đỡ cô ấy lên bờ.

Hoa Di vội vàng hỏi thăm Kim Châu: “Cô Kim Châu, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Kim Châu lắc đầu.

“Lấy được thảo dược không?” Hoa Di lo lắng hỏi.

Kim Châu vỗ vào chiếc túi ở bên hông, nói: “Lấy được rồi.”

Hoa Di nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Hùng và Kim Châu đã liều mình một phen mới có thể hái được kim mẫu tuyết liên và chi ngải, tất cả là để có thể điều chế được thuốc giải tiêu độc.

"Triệu Hùng thế nào rồi?"

“Anh ta bị một con mãng xà cuốn lấy người, e rằng lành ít dữ nhiều.” 

Kim Châu lên tiếng đáp: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Hai con mãng xà đó chắc chắn sẽ đuổi đên đây."

"Không. Chúng ta không thể đi được." 

Gương mặt Hoa Di vô cùng kiên quyết, nói: “Cho dù Triệu Hùng sống hay chết, chúng ta cũng phải làm thật rõ chuyện này. Nếu không, tôi không biết phải ăn nói thế nào với vợ anh ta.”

“Bác sĩ Hoa, mau đi thôi. Nếu còn chần chừ nữa thì hai con mãng xà đó sẽ đuổi đến đây, đến lúc đó, bất kể ai trong chúng ta cũng không kịp chạy đâu.” Kim Châu thúc giục Hoa Di.

Vừa dứt tiếng, bọn họ liền nhìn thấy một vật thể to tròn cùng với tiếng hổ gầm vang lên, từ trên sườn núi rơi xuống thác nước.

Nó giống như một quả bom, khiến nước trong hồ bắn tung tóe khắp nơi.

Mặc dù Hoa Di, Kim Châu và Lạc Vinh đứng cách đó khá xa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị ướt hết người.

Hoa Di và Lạc Vinh cũng bị ướt như chuột lột.

Ở giữa hồ nước, con mãng xà cái và con hổ vẫn dang tranh đấu quyết liệt.

Tuy nhiên, con hổ không thể phát huy lợi thế của việc nhảy, di chuyển, hay né tránh ở trong nước được, ngược lại, con mãng xà càng đánh càng hăng. Cuối cùng, nó siết chăn cơ thể con hổ trong vòng vây của nó.

Kim Châu nhìn thấy con hổ thân thiết của mình bị con mãng xà cuốn chặt, liền vội vàng muốn chạy đến cứu nó.

Con hổ trước khi chết liền gầm lên một tiếng đầy tuyệt vọng, ngay sau đó, toàn thân nó liền nằm yên bất động.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, cả Hoa Di, Lạc Vinh và Kim Châu đều vô cùng sững sờ.

Lạc Vinh hét lớn một tiếng: “Chạy mau.”

Vừa dứt lời, một tay anh ta kéo Hoa Di, một tay kéo Kim Châu, xoay người bỏ chạy.

Đúng lúc này, con mãng xà đực cũng đang trườn xuống sườn núi, đi đến bên con mãng xà cái, hai con mãng xà “khè” một tiếng rồi cùng nhau đuổi theo Lạc Vinh, Hoa Di và Kim Châu.

Thấy hai con mãng xà đang theo sát nút phía sau, trong lòng Hoa Di vô cùng dau đớn, cô biết rằng, chắc chắn Triệu Hùng đã bỏ mạng trên núi.

Cả ba bọn họ đã gắng sức chạy như điên, nhưng hai con mãng xà vẫn có thể dễ dàng đuổi theo.

Con mãng xà đực trườn lên phía trước, lấy thân mình chặn ngang đường đi của ba người bọn họ, còn con mãng xà cái cũng lấy thân mình chắn ở đằng sau, cắt đứt đường lui của ba người họ.

Hai con mãng xà  rất biết cách phối hợp với nhau.

Triệu Hùng và con hổ vằn đã chết, giờ đây, khi Lạc Vinh, Kim Châu và Hoa Di lại phải đối mặt với hai con mãng xà dài mười mấy mét, hiển nhiên, bọn họ không có chút hy vọng chiến thắng nào cả.

Trong lòng bàn tay Hoa Di có mấy cây kim bạc, cô ấy vươn tay bắn chúng về phía con mãng xà đực đang chắn ngang ở phía trước.

Nhưng chỉ vỏn vẹn mấy cây kim bạc nhỏ xíu này, bắn vào cơ thể to lớn của con mãng xà, chỉ giống như đang gãi ngứa cho nó.

Kim Châu cầm một con dao ngắn trong tay, nhất thời không biết phải làm gì.

Trong đêm tối, đôi mắt của hai con mãng xà này phát ra thứ ánh sáng màu xanh lá cây kỳ dị, giống như bốn ngọn đèn ngủ trong đêm.

Ngay khi Hoa Di, Kim Châu và Lạc Vinh nghĩ rằng ngày hôm nay bọn họ sẽ phải bỏ mạng ở đây thì bỗng nảy sinh một sự cố.

Con mãng xà đực đang đứng chắn phía trước họ bỗng nhiên giãy dụa cơ thể vô cùng kịch liệt.

Hoa Di, Kim Châu và Lạc Vinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, con mãng xà đứng vặn vẹo cơ thể, khiến cát bụi bay mù trời, đất cát va đập vào người, khiến ba người bọn họ cảm thấy vô cùng đau đớn. Dường như con mãng xà cái cũng cảm nhận được sự đau đớn của con mãng xà đực, liền trườn đến bên cạnh nó.

Đột nhiên, cơ thể của con mãng xà đực dựng đứng lên.

Một thanh đoản kiếm trực tiếp xuyên thủng qua bụng con con mãng xà đực, và một thân hình đẫm máu với thanh đoản kiếm trong tay chui ra từ bụng nó.

Dưới ánh trăng cao vời vợi, người đó đột ngột chạy ra từ bụng con mãng xà đang không ngừng chảy máu. Nhưng ba người Hoa Di, Lạc Vinh và Kim Châu không hề sợ hãi, ngược lại còn mừng rõ như điên.

"Triệu Hùng."

"Anh Hùng.”

"A. Anh vẫn chưa chết."

Cùng với tiếng nói của ba người, con mãng xà cái cũng nổi giận ngút trời, há cái miệng to muốn cắn Triệu Hùng.

Triệu Hùng đạp chân, toàn thân nhảy lên cao, cầm chắc thanh đoản kiếm trong tay, ngay khi con mãng xà cái công kích, anh liền đâm thanh kiếm vào mắt nó.

"Khạc."

Mắt con mãng xà bị thanh kiếm của Triệu Hùng đâm mù, đau đớn vặn vẹo cơ thể giữa khu rừng.

“Mau tránh ra.” Triệu Hùng hét lên với Hoa Di, Kim Châu và Lạc Vinh.

Ngay khi cả ba người bọn họ vừa né được, cả cơ thể to lớn của con mãng xà đực đổ rầm xuống mặt đất.

Con mãng xà cái bị Triệu Hùng đâm vào mắt, dường như đã biết sợ hãi anh, quay đuôi về phía anh, xoay người bỏ chạy ngay lập tức.

Trong đêm tối, toàn thân Triệu Hùng nhuốm đầy máu rắn, trông vô cùng đáng sợ.

Hoa Di nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh mau qua bên thác nước tắm rửa đi.”

Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, vội vàng chạy về phía thác nước, lặn xuống phía dưới hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc