CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Biết được tin Tần lục gia ở tỉnh Thanh Hóa, thật sự khiến Triệu Hùng mừng khôn kể xiết.

Triệu Hùng nói cho Tần tam gia và Tần cửu gia biết, nhà họ Tiêu trong số năm gia tộc, hai ông cháu Tiêu Dương Hàng sống trong cùng một tiểu khu với bọn họ.

"Triệu Hùng, nhà họ Tiêu đó có còn ai khác không?" Tần cửu gia hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng giải thích: "Ông ta còn có một người em trai ruột tên là Tiêu Dương Sơn, nhưng bây giờ bặt vô âm tính, không biết tăm hơi."

Sau đó, Triệu Hùng kể cho Tần tam gia và Tần cửu gia nghe chuyện Tiêu Dương Hàng vì luyện công mà "tẩu hoả nhập ma", nếu không nhờ có bác sĩ Hoa chữa trị, e rằng đã chết lâu rồi. Tuy giữ lại được mạng, nhưng trở thành một kẻ tàn phế.

"Tiêu Dương Hàng người này có đáng tin không?" Tần tam gia hỏi.

"Đáng tin! Tôi đã phải người điều tra ông ta. Trước đây ông ta là một thương nhân thành đạt, sau đó bị Am Cẩu phát hiện, người trong tộc chết rất nhiều, chỉ còn hai ông cháu sống sót. Vẫn luôn mai danh ẩn tích mà sống.

Tần tam gia nhìn Tần Tần Linh một cái, chính mình cũng từng trải qua.

Sau khi mất đi người thân, sau này ông ta và Tần Tần Linh chỉ có thể nương tựa nhau mà sống, may là vẫn còn cửu gia ở đây, có thể giải sầu.

"Vậy Ngũ Tộc Thôn xây xong, cứ để ông cháu nhà họ Tiêu ở đó đi, chúng ta cũng dễ giúp đỡ nhau." Tần tam gia nói.

Ông cụ Khổng thấy tâm trạng của Tần tam gia đã tốt lên rất nhiều, ông mới yên tâm được.

Sau khi ăn cơm xong, Tần tam gia đồng ý cho Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh dẫn Tần Tần Linh đi, sợ cô bé ở lại đây với một lão già, sẽ nhìn thấy vật mà nhớ người đã mất.

Sau khi về đến nhà, đã rất trễ rồi.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh luân phiên an ủi Tần Tần Linh một hồi, thấy tâm trạng cô bé đã ổn rồi, mới đi về phòng mình.

Hai người về đến phòng mình, vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ. Sau đó dựa vào thành giường nói chuyện.

Lý Thanh Tịnh gối đầu trên vai Triệu Hùng, hai người đan tay vào nhau, vô cùng thân mật.

"Triệu Hùng, Tần Linh tội nghiệp quá! Con bé còn nhỏ như vậy mà đã mất cha mẹ rồi." 

Triệu Hùng thở dài một tiếng nói: "Đâu phải chỉ có một mình Tần Linh tội nghiệp, nhóc Hải không phải cũng giống như vậy sao? Chúng ta đâu phải là trạm thu dung, một hai đứa còn được, nếu thêm vài đứa nữa, sợ rằng thành trường mẫu giáo luôn."

"Anh đàng hoàng chút coi, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đó."

"Anh cũng đang rất nghiêm túc. Thanh Tịnh em nghĩ xem những đứa trẻ ở cô nhi viện, bọn chúng có đứa thì bị bố mẹ vứt bỏ, có đứa thì cha mẹ qua đời do động đất hoặc bệnh tật, bọn chúng cũng rất tội nghiệp."

"Bọn chúng ít nhất còn có cô nhi viện nhận nuôi, những đứa trẻ giống như nhóc Hải, nếu như chúng ta không nhận nuôi chúng, sợ là sau này sẽ lăn lộn ngoài xã hội học theo thói hư tật xấu. Nhưng hôm nay nghe anh nói muốn xây dựng Ngũ Tộc Thôn và nhà thờ, em cảm thấy đó là một ý kiến rất hay." Lý Thanh Tịnh nói tiếp: "Triệu Hùng chúng ta không thể dừng phát triển được, anh không nghe cụ Khổng nói à, thế lực của lũ Am Cẩu rất mạnh, là vì chúng có tập đoàn tài chính chống lưng, ủng hộ bọn chúng. Nếu chúng ta không tiêu diệt tập đoàn tài chính của bọn chúng, chỉ cần là nguồn vốn của bọn chúng vẫn còn, thì vẫn có thể bồi dưỡng ra vô số Am Cẩu khác. Huống gì chúng ta là thú săn, bọn chúng là thợ săn."

Triệu Hùng nghe Lý Thanh Tịnh nói, mắt sáng lên: "Thanh Tịnh, câu nói của em gợi ý cho anh. Chúng ta có thể biến thành thợ săn, còn bọn chúng biến thành thú săn, chỉ cần thực lực của chúng ta đủ mạnh."

"Nói cái gì dễ nghe quá vậy! Ngũ đại gia tộc các anh ai cũng không thiếu tiền, nhưng anh nhìn xem cả trăm năm nay, ai có cái dũng khí đó. Bọn họ sợ lũ Am Cẩu kia gần chết. Muốn trị người, phải trị gốc, mà gốc thì ở trong lòng người. Chỉ cần xây xong Ngũ Tộc Thôn, bọn họ mới có lòng tin để đối phó với lũ Am Cẩu. Nếu không, anh có đứng ta hô hào, người ta nhìn thấy anh ngay cả một chút thực nào cũng không có, làm sao những người đó phục anh được."

Những lời của Lý Thanh Tịnh giúp Triệu Hùng khai thông tư tưởng.

Xem ra nhẫn nhịn từ tốn phát triển mới là lý lẽ cứng.

Ngày hôm sau, Triệu Hùng vẫn dậy sớm như thường lệ, thấy thời gian vẫn còn sớm, anh len len chạy đến một căn phòng trống trong biệt thự một mình luyện công, luyện xong một quyển kiếm pháp, anh cảm thấy cả người nhẹ nhàng, sảng khoái, ngay cả bước đi cũng nhanh hơn nhiều.

Mấy đứa trẻ còn đang được nghỉ lễ, nhưng vợ thì ngày nào cũng phải đi làm. Để vợ ăn được miếng cơm nóng, sau khi Triệu Hùng về đến nhà, sẽ chui vào bếp nấu cơm.

Có vài tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Triệu Hùng quay đầu nhìn, thấy vợ mình đã vệ sinh cá nhân xong, đi tới nhà bếp.

"Thanh Tịnh, sao em không ngủ thêm chút nữa?" Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh.

"Lúc nãy, ông chủ Trịnh của công ty Gia Chánh gọi điện thoại đến, nói là tìm cho chúng ta vài bảo mẫu trẻ. Nếu  hôm nay anh rảnh, thì đến công ty Gia Chánh một chuyến."

"Được! Vậy đợi anh ăn xong bữa sáng sẽ đến đó."

"Không cần vội, ông chủ Trịnh nói, mấy bảo mẫu đó từ vùng khác đến, ông ta nhìn sơ yếu lý lịch cũng khá tốt. Có thể là hơn 10h mới đến nơi, anh đến đó phỏng vấn bọn họ."

Lý Thanh Tịnh đi vào nhà bếp, vươn tay ôm cái eo rắn chắc của Triệu Hùng, vùi mặt vào lưng của anh, nhỏ giọng nói: "Chồng ơi, thật ra anh không cần nấu bữa sáng cho em đâu, em uống sữa hoặc hâm nóng đồ ăn còn dư tối qua cũng được mà."

"Anh dậy sớm quen rồi!" Triệu Hùng bị vợ ôm chặt, trong lòng suy nghĩ lung tung:)))

Ngay lúc này, bên tai hai người văng vẳng tiếng của Lý Diệu Linh.

"Ôi trời, mới sáng sớm hai người ở đây rải cơm chó, không sợ mấy đứa nhỏ nhìn thấy à."

Lý Thanh Tịnh vội buông tay ra, thấy em gái Lý Diệu Linh đang đứng ở của cười tủm tỉm, trừng mắt nhìn cô một cái: "Con bé này sao hôm nay dạy sớm quá vậy?"

"Mắc tiểu quá nên dậy thôi! Quả nhiên dậy sớm là có đồ ăn (cơm chó đó), nếu không có lẽ là đã bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc này rồi." 

Lý Thanh Tịnh thật sự không ngờ rằng em gái lại dậy sớm như vậy, sau khi bị cô ấy nhìn thấy, cô xấu hổ đỏ cả mặt.

Lý Thanh Tịnh lập tức thay đổi chủ đề: "Diệu Linh, vết thương của em thế nào rồi?"

"Đỡ hơn nhiều rồi, hai người không phải muốn đi du lịch sao, đừng có bỏ rơi em đó."

"Thời gian đi du lịch vẫn chưa quyết định, đợi chị giải quyết xong mấy hạng mục trong tay rồi nói. Chị nói cho em biết nha, anh rễ em hôm nay đi chọn vài bảo mẫu trẻ cho nhà mình, bảo mẫu đến đây rồi, em đừng có bắt nạt người ta đó."

"Bảo mẫu trẻ? Sao không tìm người lớn tuổi một chút?" Lý Diệu Linh khó hiểu hỏi.

Lý Thanh Tịnh đến gần em gái, gõ đầu cô một cái, nói: "Lẽ nào em quên rồi sao, bố mẹ cãi nhau còn không phải vì bảo mẫu dì Lan à. Nếu còn tìm bảo mẫu lớn tuổi, bình giấm mẹ, chắc chắn sẽ ghen cho xem."

Lý Diệu Linh xoa xoa chỗ vừa bị Lý Thanh Tịnh gõ, bĩu môi không vui nói: "Ây da, tại sao chị và anh rể thích gõ đầu em vậy, em học hành vốn dĩ đã không tốt rồi, hai người còn gõ em như vậy, em sẽ dốt luôn đó. Tóm lại em cảm thấy, không cần có dì Lan, bố mẹ cũng sẽ cãi nhau mỗi ngày, vốn dĩ không có liên quan đến dì Lan, tình cảm của bố mẹ hình như thật sự sắp đổ vỡ rồi!"

Lý Thanh Tịnh làm sao không biết tình cảm của bố mẹ cô tam vỡ rỗi. Thân làm con gái, làm gì có ai hy vọng bố mẹ mình ly hôn đâu.

"Diệu Linh, em ở nhà không có việc gì làm thì giúp bố suy nghĩ vài ý tưởng công việc." Lý Thanh Tịnh dặn dò em gái.

"Em giúp bố làm được gì chứ, ông ấy trừng em một cái, em đã sợ gần chết rồi, chị, tha cho em đi."

Lý Diệu Linh nói xong, lại quay sang Triệu Hùng: "Em muốn ăn trứng ốp la giăm bông, một mặt trứng bốn miếng giăm bông, cảm ơn!"

Nói xong, chạy vèo đi mất không thấy bóng dáng.

Lý Thanh Tịnh nhìn bóng lưng của Lý Diệu Linh lắc đầu, tình cảm bố mẹ tan vỡ, em gái lại vô tư vô nghĩ, cả ngày chỉ biết đùa nghịch. Nếu không phải có Triệu Hùng và Dao Châu đang chống đỡ ý chí của cô, không thì tin thần cô đã sớm up đó đó.

Ăn xong bữa sáng, Triệu Hùng thấy vẫn còn một chút thời gian, gọi Thẩm Văn Hải, con gái có Tiểu Dao Châu và Tần Tần Linh đến phòng luyện công, 

Triệu Hùng để bố đứa trẻ tự đeo găng tay, còn mình thì đeo đai bảo hộ lên. Anh gọi con gái Tiểu Dao Châu đến bên cạnh hỏi: " Dao Châu, hôm qua bố dạy con,  động tác đấm và đá, con còn nhớ không?"

"Nhớ ạ ba!"

"Được, vậy con tấn công bãi tha ma  đi!"

Tiểu Dao Châu, tuy mới năm tuổi, nhưng biểu diễn rất giống.

Triệu Hùng cố ý cúi thấp người gọi con gái: "Nào, Dao Châu!"

Tiểu Dao Châu "a" lên một tiếng, chém trái vung phải, đánh về phía của Triệu Hùng.

Triệu Hùng dùng đồ bảo hộ trong tay đỡ hết lần này đến lần khác, vừa tránh né vừa luyện tập: "Tay nhanh hơn chút nữa!"

"Đá!"

"Chân cao lên một chút!"

"Dùng sức!... Xoay 180 độ, đá...!

Bình luận

Truyện đang đọc