CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Diệu Linh thấy điện thoại của cô quả nhiên cầm ngược, trên mặt hiển hiện một vòng khó xử.

Lúc này, Triệu Hùng mang theo đồ vật Dương Lam đã đưa cho anh, chậm rãi đi tới chỗ của Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh cười híp mắt, xấu hổ phất tay chào hỏi với Triệu Hùng cười nói: “Anh rể!”

Triệu Hùng trừng cô em vợ Lý Diệu Linh một chút, lạnh giọng nói: “Em nha, lén lút ở đây làm cái gì vậy?”

“Ai nha, anh rể! Anh oan uổng em, em chỉ muốn đi vệ sinh một chút thôi.”

“Bên trong gian phòng không phải có nhà vệ sinh sao?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm cô em vợ Lý Diệu Linh hỏi.

Lý Diệu Linh tròng mắt vòng vo mấy vòng, giải thích nói: “Bên trong gian phòng kia có nhà vệ sinh, nhưng có người bên trên đấy mất rồi.” Cô lập tức chuyển chủ đề, đối Triệu Hùng dữ dằn hỏi ngược lại: “Anh rể, mỗi hành động của anh và Dương Lam, em đều nhìn ở trong mắt rồi!”

“Trông thấy thì thế nào? Anh cùng cô ấy cũng không có gì.”

“Còn nói không có gì? Hai người các anh tay đều sờ cùng một chỗ rồi.”

Triệu Hùng một tay đưa ra, đâm ở trên trán cô em vợ Lý Diệu Linh, giáo huấn cô nói: “Em nghĩ gì thế? Cô ấy chỉ đưa quà cho anh mà thôi, tay của bọn anh cũng chỉ trùng hợp đặt vào một chỗ!”

“Anh rể, cái người Dương Lam này sẽ không thích anh chứ? Cô ấy đưa cho anh vật gì vậy?” Lý Diệu Linh mở một đôi con mắt gian xảo, ở hộp quà tặng bên trên trên tay Triệu Hùng ngắm tới ngắm lui.

“ANh cũng không biết là cái gì. Anh đem nó về phòng trước, mấy người A Trung vẫn đợi anh, em vào trước đi.”

“Không mà, em muốn cùng anh cùng nhau trở về.”

Lý Diệu Linh quyết định chủ ý, nhất định phải nhìn một cái xem đồ vật Dương Lam đưa cho Triệu Hùng rốt cuộc là cái gì.

Triệu Hùng mang theo quà tặng mà Dương Lam đưa cho anh mang trở về phòng, Lý Diệu Linh hấp tấp đi theo ở phía sau.

Sau khi đi đến trong phòng, Triệu Hùng đang chuẩn bị đem hộp quà tặng để xuống. Không nghĩ tới bị cô em vợ Lý Diệu Linh này lại nhanh tay đoạt mất

“Diệu Linh, em …”

Triệu Hùng đang muốn quát mắng cô em vợ Lý Diệu Linh.

Chỉ thấy Lý Diệu Linh đã đem quà tặng Dương Lam cho Triệu Hùng mở ra.

Thời điểm họp được mở ra, làm cho ánh mắt của Triệu Hùng và Lý Diệu Linh đều dính chặt vào nó, hô hấp cũng căng thẳng vô cùng.

Chỉ thấy bên trong hộp là hai cây sâm rừng năm trăm năm cùng Kim Giang Y đang nằm ngay ngắn ở đó.

Hai món đồ này, chính là hai món đồ bị người phụ nữ thần bí kia đoạt được ở hội đấu giá lúc nãy.

Triệu Hùng thế mới biết, hóa ra người phụ nữ thần bị giàu có kia là Dương Lam.

Dương Lam biết trên người anh có nội thương, nhất định là nghĩ việc ở trên hội đấu giá hộ âm thầm trợ giúp anh. Chỉ là không nghĩ tới, đến cả Kim Giang Y cô ấy cũng đưa cho anh.

Đây chính là bảo bối mà Dương Lam bỏ ra số tiền 7000 tỷ khổng lồ để mua vào a!

Lý Diệu Linh nhìn hai đồ vật trong hộp quà mà trợn mắt hốc mồm một trận.

“Anh rể, Dương Lam đối với anh cũng quá tốt rồi? Cô ấy đến cả món đồ như vậy, vô duyên vô cớ lại đưa cho anh!?”

“Theo em nói, người ta đưa lễ vật này cũng không được?”

Triệu Hùng lấy lại hộp quà trên tay Lý Diệu Linh, khép lại, đối Lý Diệu Linh cố ý giáo huấn: “Diệu Linh! Sau khi trở về, không cho em nói với chị của em là cái Kim Giang Y này 7000 tỷ, nghe chưa?”

“Vì sao chứ?” Lý Diệu Linh bĩu môi, một mặt không tình nguyện nói.

“Anh muốn đưa cái áo này cho chị của em, nếu cô ấy biết giá của nó đắt như thế, nhất định sẽ không mặc ở trên người đâu.”

Lý Diệu Linh sau khi nghe thấy thế, một mặt hâm mộ nói: “Anh rể, cái này mất 7000 tỷ mưa về. Nếu để cho người khác biết, chị em mặc đồ vật giá trị như vậy, xảy ra đánh cướp, lột quần áo của chị em thì làm sao bây giờ?”

Triệu Hùng đưa tay ở trên đầu cô em vợ Lý Diệu Linh, nhẹ nhàng gõ một cái, đối nàng giáo huấn: “Em lại nói cái gì vậy? Làm sao lại lột quần áo của cô ấy?”

“Anh đừng để ý đến cái miệng quạ đen của em, chỉ là, cái áo cũng quá giá trị rồi!”

“Đương nhiên đáng tiền! Hội đấu giá lần này, em không thấy mọi người đều hướng về Kim Giang Y à?”

Lý Diệu Linh chỉ có phần ghen tị.

Cô cầm lấy cây sâm rừng, cao hứng nói: “Anh rể, hai cây sâm rừng này, đối với vết thương của anh tác dụng thế nào?”

“Sẽ cải thiện được một chút! Cũng không phải thuốc trị bách bệnh.”

“Người phụ nữ Dương Lam này đối với anh thật là tốt a! Hai người các anh rốt cuộc là có quan hệ thế nào? Vì sao cô ấy lại đem đồ vật giá trị to lớn như vậy cho anh chứ?”

“Mị lực của anh rể em lớn thôi!” Triệu Hùng mặt dạn mày dày nói.

Lý Diệu Linh ‘hừ!’ một tiếng, nói: “Trở về em sẽ nói với chị em, anh ở tỉnh thành không an phận,, còn đi quyến rũ mấy người phụ nữ khác.”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh nói: “Trở về nếu em nói linh tinh trước mặt cô ấy, anh sẽ đem chuyện em với Cao Tuấn Vũ kể ra hết!”

“Anh! …”

Lý Diệu Linh tức giận tay chống nạnh, trong mũi khẽ ‘hừ’ một tiếng, nói: “Hừ! Xem như anh lợi hại. Vậy chuyện này chúng ta hòa nhau, ai cũng không thể ở trước mặt chị em nói linh tinh!”

“Được! Hòa nhau.”

Triệu Hùng một lần nữa đem sâm cùng Kim Giang Y đặt lại vào bên trong. Anh lo lắng đồ vật quý báu như thế sẽ bị mất trộm, tính toán đợi đến Thẩm Hải từ huyện Phúc An trở về, sẽ lập tức về Hải Phòng, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Triệu Hùng mang theo cô em vợ Lý Diệu Linh dẫn đến phòng lúc này, Kim Trung đối Triệu Hùng nói: “Dương Lam có việc rời đi rồi.”

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, không nói gì.

Kim Trung đè thấp giọng nói, ở bên tai Triệu Hùng nhỏ giọng nói: “A Hùng, xem ra Tiểu Lam đối với cậu nhớ mãi không quên a! Đưa cho cậu món đồ quý báu như thế!”

“Tiểu Lam nói cho cậu biết?”

“Không, tôi đoán!”

“Cậu đã sớm biết người ở trong phòng khách quá là Tiểu Lam?”

Kim Trung khóe miệng ngậm lấy ý cười nhẹ gật đầu.

Kim Trung lại bồi Triệu Hùng ngồi hơn một giờ, bởi vì có việc quan trọng cần trở về xử lý, đã rời đi trước. Nói ban đêm anh ta có một bữa tiệc quan trọng muốn tham gia, sẽ không tiễn Triệu Hùng.

Triệu Hùng để Kim Trung đi tiễn anh, hai người xưa nay sẽ không đem chút chuyện nhỏ này để ở trong lòng.

Sau khi Kim Trung rời đi, Triệu Hùng lo lắng Kim Giang Y có sai lầm, vội vàng mang theo Hồ Dân, Nông Tuyền, cô em vợ Lý Diệu Linh quay trở về gian phòng.

Triệu Hùng vừa cùng Hồ Dân bàn bạc công việc của công ty, một bên đang chờ Thẩm Hải.

Lý Diệu Linh nghe thấy thì như rơi vào trong sương mù, không biết được Triệu Hùng làm một người tài xế, cùng Hồ Dân người ta thảo luận công chuyện của tập đoàn Hùng Quang làm cái gì?

Bỗng nhiên nhớ lại, thời điểm ở trung tâm mua sắm Tần Uyển, Triệu Hùng đã từng nói anh đi nói chuyện với Trần Thiên Trung.

Lý Diệu Linh trong lòng rất ghen tị anh rể Triệu Hùng này, làm lái xe mà cũng làm được đến loại cảnh giới này. Cũng coi là người nổi bật trong đám người tài xế đi.

Đến ban đêm gần sáu giờ, gian phòng truyền đến tiếng đập cửa ‘đông đông đông!’

Triệu Hùng trong lòng hơi động, phỏng đoán là Thẩm Hải trở về, anh đối Nông Tuyền đưa mắt liếc ra ý qua một cái.

Nông Tuyền đi tới cửa trước, gặp quả nhiên là Thẩm Hải trở về, thuận tay mở cửa phòng ra.

Trong tay Thẩm Hải mang theo một thùng lớn rượu, đi vào gian phòng, thở hổn hển ‘hư hư’ nhìn Triệu Hùng nói: “Sư phụ! Tôi đã đem rượu đậu xanh trở về rồi.”

Triệu Hùng thấy Thẩm Hải một mặt phong trần mệt mỏi, cả người nhìn qua bẩn thỉu, đặc biệt một đế giày của đôi giày thể thao, còn tàn có giẫm qua bùn đất.

Anh hài lòng nhẹ gật đầu, khóe miệng phác hoạ ra một nụ cười tà mị, nói: “Không tệ! Từ hôm nay trở đi, Tiểu Hải cậu liền theo tôi đi!....”

Bình luận

Truyện đang đọc