CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Cao Tuấn Vũ vừa lái xe vừa gọi điện cho Lý Diệu Linh.

“Diệu Linh, anh đã làm xong việc ở đây rồi, anh sẽ lập tức đến khách sạn. Em trực tiếp đến nhà hàng đồ Âu ở tầng ba của khách sạn chờ anh nhé!”

“Được, vậy em đến nhà hàng đợi anh! Anh cứ lái xe từ từ thôi đừng vội.” Lý Diệu Linh cẩn thận dặn dò Cao Tuấn Vũ.

Sau khi cúp máy, Lý Diệu Linh liền ra ngoài.

Triệu Hùng và Kim Trung hai người đang uống trà trong quán trà của khách sạn, với một hàng vệ sĩ đứng bên cạnh, người ngoài không hề nhìn thấy người bên trong là ai.

Chỉ nghe Kim Trung nhận được tin nhắn của Đường Thất.

“Ông chủ, cô Lý Diệu Linh đã đến nhà hàng phía tây của khách sạn rồi ạ.”

“Tiếp tục theo dõi! Chỉ cần cô ấy và Cao Tuấn Vũ không thân mật quá mức, thì đừng quấy rầy họ.”

“Hiểu rồi, ông chủ!”

Đường Thất cải trang thành nhân viên an ninh của khách sạn, đi tuần tra khắp các tầng. Anh tìm một nơi vắng vẻ, hỏi thuộc hạ: “Việc tôi nhờ, làm đến đâu rồi?”

“Anh Đường Thất, đã làm xong rồi!”

“Được, càng sớm càng tốt! Khi đến khách sạn, nhớ báo cho tôi.”

“Đã rõ!”

Cúp điện thoại xong, Đường Thất tiếp tục làm việc dưới sự chỉ huy của khách sạn.

Sau khi Cao Tuấn Vũ đến khách sạn Năm Châu, anh ấy đi thẳng đến nhà hàng tây.

Sau khi thấy Cao Tuấn Vũ đến, Lý Diệu Linh ra hiệu cho anh ta.

Cao Tuấn Vũ hoàn toàn không hề biết, anh ta đã bị giám sát dưới tầm mắt người khác. Với nụ cười trên môi, anh ta bước tới chỗ Lý Diệu Linh.

“Diệu Linh, em đã gọi đồ chưa?” Cao Tuấn Vũ hỏi Lý Diệu Linh sau khi ngồi xuống.

“Chưa, em đang đợi anh đó. Hay là anh gọi đồ đi! Đồ ở đây chắc không hề rẻ đâu nhỉ.”

Cao Tuấn Vũ cười nói: “Cô gái ngốc, nếu sợ đắt, anh còn có thể đưa em đến đây được sao? Hơn nữa, tiền chỉ là vật ngoài thân. Chỉ khi tiêu tiền, mới có thể phản ánh xác thực giá trị của đồng tiền.”

“Nhưng tiêu tiền của anh, trong lòng em có chút áy náy! Hay là bữa này để em mời nhé?”

“Được rồi! Đừng tranh giành với anh nữa. Số tiền anh tiêu mỗi ngày đủ để đóng học phí một kỳ của em rồi.”

Cao Tuấn Vũ gọi người phục vụ trong nhà hàng và gọi hai phần bít tết, một sashimi hải sản, một salad và hai súp. Cuối cùng, anh ta gọi một chai rượu vang đỏ của Pháp trị giá hơn hai trăm bốn mươi triệu đồng.

Lúc dùng bữa hai người nói nói cười cười rất vui vẻ.

Trong mắt Lý Diệu Linh, đây chính là cái gọi là tình yêu! Cô ấy quả thật rất may mắn vì đã gặp được Cao Tuấn Vũ.

“Anh! Lúc đầu anh đã cứu chị của em, bây giờ chúng ta lại ở cùng nhau, chúng ta thật có duyên đó nhỉ!”

Cao Tuấn Vũ cố ý thở dài và nói: “Đáng tiếc, chúng ta không thể nhận được sự chúc phúc của chị gái em khi chúng ta ở bên nhau.”

“Anh cũng đừng lo lắng! Em nhất định sẽ thuyết phục chị gái em. Nếu anh có đủ tự tin để thuyết phục gia đình, em cũng sẽ có đủ tự tin để thuyết phục chị gái và anh rể em. Cùng lắm thì...” Lý Diệu Linh đột nhiên dừng lại, một khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng.

“Cùng lắm thì sao?” Cao Tuấn Vũ nhìn chằm chằm vào Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nói: “Cùng lắm thì có con mà không kết hôn. Em không tin. Chị em vẫn phản đối việc chúng ta ở bên nhau!”

Sau khi Cao Tuấn Vũ lắng nghe, trên mặt anh ta lộ rõ ​​vẻ vui mừng.

Anh ta không ngờ mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn mong đợi.

Lý Diệu Linh tuổi còn rất trẻ, ngây ngô, đối với một cao thủ tình trường như Cao Tuấn Vũ mà nói, chỉ cần một chút mánh khóe nhỏ, Lý Diệu Linh có thể nguyện ý đi theo anh ta ngay. Không giống như người phụ nữ kỹ tính sành đời như Lý Thanh Tịnh, anh ta đã từng cứu cô ấy và không ngừng thể hiện lòng tốt của mình. Nhưng Lý Thanh Tịnh vẫn cảnh giác cao độ.

Xem ra ăn xong bữa này, nước sẽ chảy thành sông rồi!

Nghĩ đến điều này, để mọi việc diễn ra suôn sẻ. Cao Tuấn Vũ chủ động rót một ly rượu cho Lý Diệu Linh, và nâng ly: “Diệu Linh, vì hạnh phúc ngày mai của chúng ta! Chúng ta hãy nâng ly nhé.”

“Chà, cạn ly nào!”

Ly của hai người nhẹ nhàng va vào nhau, hai người ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Cao Tuấn Vũ là một người rất hay nói, rất hài hước, thú vị, thi thoảng khiến cho khuôn mặt của Lý Diệu Linh lộ ra vẻ ngại ngùng, và đôi khi làm cho Lý Diệu Linh bật cười.

Mặc dù Triệu Hùng và Kim Trung đang ngồi trong một quán trà, nhưng họ biết rõ mọi thứ về việc Cao Tuấn Vũ và Lý Diệu Linh đang ở bên nhau.

Vào lúc này, Kim Trung nhận được cuộc gọi từ Đường Thất.

Sau khi cúp điện thoại, anh ta nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, những người phụ nữ đó đến rồi.”

Triệu Hùng cười nói: “Tiếp theo sẽ có một vở kịch hay để xem rồi!”

“Đúng thế! Ha ha ha...”

Sau khi Cao Tuấn Vũ và Lý Diệu Linh dùng bữa xong, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Diệu Linh và trở về phòng.

Sau khi trở về phòng, Cao Tuấn Vũ nóng lòng muốn hôn Lý Diệu Linh.

Chuyện này nên được xảy ra càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.

Chỉ cần có được Lý Diệu Linh, anh ta sẽ có vốn liếng để thách đấu với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

Khi lần đầu tiên gặp Lý Thanh Tịnh, Cao Tuấn Vũ rất kinh ngạc, nhưng mối quan hệ giữa Lý Thanh Tịnh và tên bỏ đi Triệu Hùng càng ngày càng tốt, điều này khiến cho Cao Tuấn Vũ rất bức xúc.

Anh ta muốn giành được Lý Diệu Linh không phải vì anh ta thích cô, mà vì anh ta muốn trả mối thù hận với Triệu Hùng. Để cho Lý Thanh Tịnh phải hối hận.

Không ăn được thì phải đạp đổ!

Đây chính là nguyên tắc làm việc của Cao Tuấn Vũ!

Khi Lý Diệu Linh nhìn thấy Cao Tuấn Vũ ở gần mình như vậy, tim cô đập thình thịch!

“Anh ơi, chúng ta như này có phải quá nhanh không?”

Cao Tuấn Vũ nâng chiếc cằm tròn trịa của Lý Diệu Linh và nói: “Cô gái ngốc! Tình yêu là như thế này đó.” Sau đó, anh ta đang định hôn!

Thì đúng lúc này, cửa phòng như bị đánh nát: “Bùm, bùm, bùm!” Có tiếng gõ cửa.

Lý Diệu Linh đẩy Cao Tuấn Vũ ra và hoảng sợ nói: “Anh ơi, không phải là cảnh sát tới đấy chứ?”

Cao Tuấn Vũ cười và nói: “Diệu Linh! Chúng ta tự do yêu nhau, không làm bất cứ điều gì trái pháp luật.”

Ngay khi nói xong, cánh cửa “cạch cạch!” dường như đã bị ai đó dùng thẻ phòng mở ra.

Họ lập tức nhìn thấy ba người phụ nữ bốc lửa đang lao vào!

Ba người phụ nữ này đều là người mẫu ảnh tạp chí, sao nữ có chút danh tiếng ở tỉnh thành.

Cao Tuấn Vũ thích nhất ôm người mẫu!

Cho đến nay, Cao Tuấn Vũ vẫn còn dính dáng đến ba nữ diễn viên này.

Kim Trung đã đào bới ra được nhiều chuyện về Cao Tuấn Vũ từ lâu, anh ấy và Triệu Hùng thích trêu chọc người khác khi còn nhỏ. Đã kêu Đường Thất cử người đi tìm hiểu quan hệ không rõ ràng, mập mờ của Cao Tuấn Vũ và ba người phụ nữ, đồng thời đưa cho họ một khoản tiền để nhờ họ gây rắc rối cho Cao Tuấn Vũ.

Một cô gái tên Sở Thanh Mạn chỉ vào mặt Cao Tuấn Vũ và chửi rủa: “Hay, hay cho anh đó Cao Tuấn Vũ, trong bụng tôi đang mang đứa con của anh, anh lại đi khách sạn với một người phụ nữ khác!” Nói xong cô ta lao lên.

Cao Tuấn Vũ đẩy Sở Thanh Mạn ra và hét vào mặt Sở Thanh Mạn: “Sở Thanh Mạn, đủ rồi đó!”

Một cô gái khác tên là Cốc Thanh cũng lao tới, lạnh lùng nói với Cao Tuấn Vũ: “Sao, Cao Tuấn Vũ, anh đã làm chuyện có lỗi với chúng tôi, còn không dám thừa nhận đúng không? Bây giờ anh lại lừa gạt một cô gái ngây thơ khác sao.”

Cốc Thanh chỉ vào cái bụng hơi phồng lên của Sở Thanh Mạn nói: “Đứa trẻ trong bụng Thanh Mạn là của anh đúng không?”

Khi Cao Tuấn Vũ nhìn thấy cái bụng sưng phồng của Sở Thanh Mạn, anh ấy đã kêu lên: “Không phải của tôi, không phải tôi đã bảo cô bỏ đứa bé đi rồi hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc