CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?” Lưu Hải Yến hỏi người bên kia điện thoại.

Người trong điện thoại, kể lại việc núi Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt xuất hiện vàng cho Lưu Hải Yến.

Tốc độ lan truyền của chuyện này quá nhanh, người dân gần đó một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người đã lái xe đến Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt để nhặt vàng. Còn có người cầm xẻng, cuốc trong tư thế đi kiếm lời.

Quyền khai phá của Hỏa Tiêu thành phố thành phố Đà Lạt thuộc về nhà họ Lưu, là thông qua một số thủ đoạn.

Bây giờ, nhà họ Lưu ở Nha Trang đang phong tỏa Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt, mục đích là muốn tìm ra thi thể của Triệu Khải Thời.

Lần này Lưu Hải Yến đến thành phố Đà Lạt, mục đích chủ yếu là muốn thay chị gái Lưu Văn Nhân tìm được thi thể của Triệu Khải Thời. 

Cô ta không nhẫn tâm để chị gái Lưu Văn Nhân ngày nào cũng phải lấy nước mắt lau mặt, lúc này mới chủ động đến thành phố Đà Lạt.

Sau khi nghe đàn em báo cáo, Lưu Hải Yến nhíu mày, phân phó cho đàn em: “Canh gác ở Hỏa Tiêu, đừng để những người dân này lên núi.”

“Cô chủ, nhưng người đến Hỏa Tiêu tìm vàng càng ngày càng nhiều, chúng ta và bọn họ đã xảy ra nhiều lần xung đột rồi. Cứ như vậy thì sẽ không thể khống chế được nữa.”

“Hỏa Tiêu của thành phố Đà Lạt là tài sản riêng của chúng ta, thật sự không được thì báo cảnh sát. Cứ như vậy trước đi, lát nữa tôi sẽ đích thân đến Hỏa Tiêu.”

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Hải Yến vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc trước chưa bao giờ nghe thấy mỏ vàng ở Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt, sao vô duyên vô cơ lại xuất hiện vàng chứ?

Nhất định là có người đang âm thầm giở trò rồi.

Lưu Hải Yến nghĩ đến mọi loại khả năng, nhưng thật sự không thế nghĩ ra, ngoại trừ thế lực của Triệu Hùng.

Nhà có Triệu có sự giúp đỡ nào nữa chứ?

Triệu Hùng?

Khi nghĩ đến Triệu Hùng, Lưu Hải Yến gọi điện thoại cho Triệu Khải Nhân.

“Cô hai.” Triệu Khải Nhân thấy Lưu Hải Yến gọi điện thoại đến, cung kính chào.

“Triệu Khải Nhân, Triệu Hùng còn ở thành phố Hải Phòng không?” Lưu Hải Yến hỏi Triệu Khải Nhân.

“Còn.”

“Ông tốt nhất đừng có lừa tôi, nếu không tôi sẽ khiến ông đập đầu xuống đất.” Lưu Hải Yến uy hiếp Triệu Khải Nhân.

“Cô hai, tôi làm sao dám lừa cô chứ. Triệu Hùng thật sự vẫn còn ở thành phố Hải Phòng. Nếu như cô không tin, thì có thể đến thăm dò bất kỳ lúc nào.”

“Biết rồi, giám sát anh ta. Nếu như Triệu Hùng ra khỏi thành phố Hải Phòng, thì nhớ phải lập tức thông báo cho tôi.”

“Biết rồi.” Triệu Khải Nhân đáp lại.

Sau khi Lưu Hải Yến cúp điện thoại, lại chìm vào suy tư.

Nếu không phải là Triệu Hùng, thật sự không thể nghĩ ra, là ai muốn đến Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt cứu Triệu Khải Thời.

Hỏa Tiêu của thành phố Đà Lạt sớm không có vàng, muộn không có vàng, cứ phải có vàng vào lúc này, chuyện này tuyệt đối có vấn đề.

“Lâm Thanh Thảo, chúng ta trở về khách sạn thay quần áo, lập tức đến Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt.” Lưu Hải Yến phân phó Lâm Thanh Thảo.

Lâm Thanh Thảo “vâng” một tiếng, phân phó tài xế mau lái xe đến.

Trên người Lưu Hải Yến mặc váy làm việc, bởi vì muốn đi gặp ông chủ công ty, mới phải thay quần áo nghiêm chỉnh một chút.

Sau khi trở về khách sạn, Lưu Hải Yến thay một cái quần jean bó và giày Martin, biến thành một nữ hán tử tư thế hiên ngang.

Sau khi ăn đơn giản ở khách sạn, để Lâm Thanh Thảo lái xe đến thẳng Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt.

Sau khi Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đến Hỏa Tiêu của thành phố Đà Lạt, chỉ thấy hàng trăm người, trong tay mang nhiều thứ khác nhau, đang tìm kiếm vàng, giống như một nhóm người đuổi theo biển sau khi thủy triều xuống vậy.

Lưu Hải Yến nhíu mày, đứng yên tại chỗ nhìn.

Cô ta phân phó với Lâm Thanh Thảo: “Gọi Dư Văn Bình đến đây cho tôi.”

Lâm Thanh Thảo đáp lại một tiếng, vội vàng rời khỏi hiện trường. 

Khi quay trở lại, còn dẫn theo một người đàn ông đẹp trai tầm bốn mươi tuổi.

Dư Văn Bình là người mà nhà họ Lưu Nha Trang cử đến để phụ trách việc ở Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt, thấy Lưu Hải Yến đến, anh ta chào hỏi Lưu Hải Yến: “Cô hai.”

Lưu Hải Yến lạnh lùng hỏi Dư Văn Bình: “Báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi.”

“Bọn họ nói thế nào?” Lưu Hải Yến hỏi.

Dư Văn Bình trả lời: “Hỏa Tiêu nằm ở vùng hẻo lánh của thành phố Đà Lạt, tổng cổng chỉ có sáu cảnh sát quản lý. Hầu hết bọn họ đều đang làm việc, chỉ cử hai người đến.”

“Hai người?” Lưu Hải Yến nghe thấy vậy thì sửng sốt.

Ở đấy có hàng trăm người mang đồ đạc đến muốn đào vàng, hai người thì sao có thể khống chế được hàng trăm người chứ.

Lúc này, phía xa truyền đến tiếng động cơ máy xúc.

Lưu Hải Yến quay đầu lại, chỉ thấy người lái hai cái máy xúc đến hiện trường.

Tất nhiên, hai cái máy xúc này là Niên Bình Sinh làm theo phân phó của Triệu Hùng mà tìm đến, mục đích chính là để phân tán sự chú ý của người nhà họ Lưu.

Lưu Hải Yến ra lệnh cho Dư Văn Bình: “Mau đi dừng mấy chiếc máy xúc này lại.”

Dư Văn Bình lập tức nhận lệnh, dẫn theo hai đàn em vội vàng chạy qua.

Không lâu sau, thì truyền đến âm thanh cãi nhau.

Dư Văn Bình khuyên người lái máy xúc hai câu, nhưng đối phương không nghe, hai bên một lời không hợp nên động tay, đánh nhau một trận.

Tất nhiên, hai tài xế máy xúc đều bị đánh.

Một tài xế gào lên: “Đánh người rồi. Đánh người rồi.”

Người tìm vàng ở gần đó, bọn họ đã nhiều lần xảy ra xung đột với người nhà họ Lưu ở Nha Trang. Nhìn thấy đám người bảo vệ núi này, lại ra tay đánh người đến đào vàng. Ai cũng tức giận, lên án Dư Văn Bình. 

Kết quả, hai bên lại xảy ra xung đột.

Ở đây có rất nhiều người, không chỉ những người nghe thấy tin đến đây tìm vàng, còn có một số người mà Triệu Minh Anh tìm đến cố ý gây sự.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, đến cả Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo cũng bị cuốn vào, bị người tìm vàng nhận định là nhóm người canh giữ núi.

Bộ quần áo mới thay trên người Lưu Hải Yến đều bị rách, cô ta tức không thể chịu nổi. Nhưng ở đây đông người như vậy, lại không dám ra lệnh cho đàn em giết người.

Đây là trước mặt bao nhiêu người, nếu như giết người, vậy thì nhà họ Lưu ở Nha Trang của bọn họ nhất định sẽ không thể thoát khỏi liên quan.

Lâm Thanh Thảo nhìn thấy tình hình có chút mất kiểm soát, bảo vệ Lưu Hải Yến rời khỏi nơi đông người.

Lâm Thanh Thảo hỏi Lưu Hải Yến: “Cô chủ, bây giờ phải làm thế nào? Tình hình có chút mất kiểm soát rồi.”

Lưu Hải Yến nhất thời cũng không có chủ ý gì, hỏi một câu: “Tôi làm sao biết làm thế nào chứ?”

Người lên kế hoạch này thật là cao mình.

Rốt cuộc là ai làm chuyện này chứ?

Ý đồ thật sự của bọn họ là cái gì chứ?

Trong đầu Lưu Hải Yến tràn đầy câu hỏi.

Nhà chính nhà họ Triệu.

Triệu Hùng vừa mới gặp Triệu Minh Anh, hỏi rõ tình hình.

Lúc này, Niên Bình Sinh vội vàng chạy đến, báo cáo với Triệu Hùng: “Cậu chủ, Tàn Kiếm đến rồi.”

“A. Mau để cậu ta vào đây.”

“Vâng.”

Niên Bình Sinh vội vàng đi ra, khi trở lại dẫn theo Tàn Kiếm vào.

Sau khi Tàn Kiếm nhìn thấy Triệu Hùng, cậu ta đi thẳng đến chỗ Triệu Hùng, cung kính chào: “Anh Hùng.”

“Không cần đa lễ.”

Triệu Hùng và Tàn Kiếm nhìn nhau cười, hai người ôm nhau.

Gần một tháng không gặp, cả hai đều có chút nhớ đối phương.

Triệu Hùng hỏi Tàn Kiếm: “Là Thanh Tịnh bảo cậu đến đây à?”

“Vâng. Chị ấy bảo em đến giúp anh.”

Triệu Hùng vỗ vai Tàn Kiếm, nói: “Cậu đến thật đúng lúc. Lát nữa cùng tôi đi làm việc lớn.”

Lúc này, Triệu Minh Anh tiếp điện thoại, thông qua điện thoại phấn khích nói với Triệu Hùng: “Cậu thủ, phía bên Hỏa Tiêu đã tập trung hàng trăm người rồi, đã xảy ra xung đột với nhóm người bảo vệ núi của nhà họ Lưu rồi.”

Triệu Hùng vui vẻ nói: “Qúa tốt rồi. Lập tức tập trung tám trăm người đó, làm theo kế hoạch của tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc