CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lúc Triệu Hiền mang theo người đại diện và vệ sĩ đi vào cửa nam của trung tâm triển lãm, Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh và đám người đã sớm trông đến mỏi mòn con mắt.

Thấy Triệu Hiền tới, Lý Thanh Tịnh bước lên chào đón.

Triệu Hiền nhoẻn miệng cười, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Lý Thanh Tịnh mà nói: “Cô Tịnh, thật là xin lỗi! Vừa rồi tôi xảy ra chút chuyện.”

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy khóe miệng vệ sĩ của Triệu Hiền có thương tích, nhíu mày dò hỏi: “Cô Triệu Hiền, cô không sao chứ?”

“Không có việc gì, đều đã giải quyết xong rồi.” Triệu Hiền cười, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người.

Lý Diệu Linh và những người còn lại bắt đầu sôi nổi, chỉ chỉ chính mình, ý là muốn Lý Thanh Tịnh thay họ giới thiệu một chút.

Lý Thanh Tịnh cười, giới thiệu với Triệu Hiền: “Cô Triệu, đây là em gái tôi và bạn bè của em ấy. Bọn chúng đều là fan của cô. Vừa nghe nói cô muốn mời tôi ăn cơm, một hai cũng phải đòi đi theo!”

Triệu Hiền hào phóng cười nói: “Không sao, tôi mời cô cùng người nhà, bạn bè của cô luôn mà.”

Mấy người Lý Diệu Linh, Đỗ Mỹ Ngân mừng rỡ như điên, chờ không kịp mà nói: “Chị Triệu Hiền, em tên là Lý Diệu Linh, chị có thể cho bọn em xin chữ ký được không chị?”

“Diệu Linh!...” Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Lý Diệu Linh một cái.

Triệu Hiền lại cười nói: “Được thôi! Nhưng chỗ này không tiện lắm, lát nữa chúng ta đổi một nơi khác, tôi ký tặng mọi người.”

“Thật tốt quá, cảm ơn chị!”

Lý Diệu Linh cùng bạn bè của cô vui mừng nhảy nhót.

Lúc này, Triệu Hùng và Nông Tuyền thảnh thơi đi dạo trở về.

Triệu Hùng cố ý nói với vợ mình: “Thanh Tịnh, cô Triệu Hiền tới rồi?”

“Tới rồi, tới rồi! Còn đợi hai người nữa thôi.”

Giọng nói của Lý Thanh Tịnh mang theo sự trách móc. Ý cô muốn nói đã không cho hai người đi dạo mà hai người còn không chịu nghe, bây giờ còn để mọi người phải đợi.

Triệu Hiền từ từ xoay lưng lại, lúc nhìn thấy Triệu Hùng, cô ra vẻ kinh ngạc kêu lên: “Nha! Thì ra là anh Hùng Hùng! Cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay cứu tôi.”

Triệu Hùng nói: “Không có việc gì, không có việc gì! Chuyện nhỏ thôi không đáng nhắc đến.”

Lý Thanh Tịnh thắc mắc, vội vàng dò hỏi là chuyện gì xảy ra.

Vì thế, Triệu Hùng kể lại cho Lý Thanh Tịnh nghe chuyện đám người Hà Quý Nam, Hán Vân Hiển tìm Triệu Hiền gây chuyện. May mắn là anh cùng Nông Tuyền tới kịp lúc, Nông Tuyền ra tay anh hùng cứu mỹ nhân và cho bọn người kia một bài học.

Triệu Hiền cười, lôi kéo tay Lý Thanh Tịnh nói: “Cô Tịnh, tôi và cô thật đúng là có duyên, không nghĩ tới chồng cô đã giúp tôi một phen thoát nạn. Nói đi nói lại, cô rất giống chị dâu của tôi.”

Triệu Hùng vừa nghe hai chữ “chị dâu” mà hoảng sợ. Anh không khỏi đá mắt cho em gái Triệu Hiền, đe dọa cô không được nói linh tinh.

Lý Thanh Tịnh cười thân mật nói với Triệu Hiền: “Cô Triệu Hiền, tôi cũng vậy, vừa gặp cô tôi đã thấy chúng ta thật thân thiết, như từng quen nhau từ trước!”

Cố Minh Tuyết ở bên cạnh nhìn, trong lòng chua xót. Hy vọng lớn nhất của cô là cùng Triệu Hùng xây dựng lại mối quan hệ, nhưng ông trời trêu ngươi, sau khi cô về nước Triệu Hùng đã kết hôn. Nếu không, cô và hai anh em Triệu Hiền đã thân càng thêm thân.

Triệu Hiền cố ý chuyển ánh mắt nhìn Triệu Hùng, hỏi: “Anh Hùng, lần đầu tiên tôi đến đây, làm phiền mọi người chọn lựa địa điểm ăn uống nha?”

“Đến Thanh Hùng đi! Đây là tiệm cơm ngon nhất ở thành phố này. Đầu bếp không thua gì đầu bếp ở khách sạn 5 sao.”

Lý Thanh Tịnh tiếp lời: “Đúng đúng đúng! Chồng tôi là khách VIP ở Thanh Hùng, tiêu tốn không ít tiền. Cô Hiền, chúng tôi là thổ địa ở khu này, cô xem bữa cơm này chúng tôi đãi khách, cô thấy sao.”

“Như vậy sao được, lúc nãy tôi nói là để tôi mời mà!”

“Sao giống nhau được! Cô là khách từ nơi khác đến đây mà.”

Triệu Hùng tiếp đón mọi người: “Cô Hiền, xe tôi không chở được nhiều người. Hay là mấy người lên xe tôi, mấy người lên xe cô nữa rồi sau đó tôi dẫn đường, mọi người đi theo tôi, có được không?” 

“Được được! Xe tôi còn nhiều chỗ lắm, mọi người theo tôi lên đây đi.” Triệu Hiền thân mật lôi kéo tay Lý Thanh Tịnh nói: “Cô Tịnh, cô lên đây ngồi chung với tôi luôn nha?” 

Lý Thanh Tịnh nửa mừng nửa lo, cô Hiền này sao lại đối tốt với cô như thế nhỉ? Cô ấy không có một chút dáng vẻ khó gần của người nổi tiếng nên có, hay là vốn dĩ cô gái này đối xử với ai cũng nhiệt tình như vậy? Xem ra người ta được chú ý cũng là có nguyên nhân.

Sau khi đến Thanh Hùng, Triệu Hiền lấy bút từ người đại diện ra ký tên cho Lý Diệu Linh và đám bạn của cô ấy. Sau đó, cô lại ký đưa riêng cho Lý Thanh Tịnh và Cố Minh Tuyết.

Một nữ sinh hâm mộ lặng lẽ nói với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, anh rể cậu thật là lợi hại nha. Không ngờ anh ấy là khách VIP ở đây.”

“Cái này nói làm gì, anh rể tớ còn nói sau này cho tớ thẻ thành viên VIP của quán bar Hoa Đế, lúc đó chúng ta tha hồ mà đến ăn uống free. Chờ khi nào anh rể tớ cho tớ, tớ sẽ rủ các cậu đi chung.”

Những nữ sinh bên cạnh nghe xong dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Lý Diệu Linh.

Đỗ Mỹ Ngân nhỏ giọng nói với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh! Sao cậu nói với tớ anh rể cậu là người ham ăn lại còn lười biếng, là kẻ bất lực bất tài? Sao bây giờ, cậu kể với tớ khác hoàn toàn, cậu còn thay đổi thái độ 180 độ với anh ấy.”

“Ai nha! Con người ai cũng sẽ thay đổi mà. Các cậu không biết, đừng nhìn anh rể tớ chí là tài xế, lương của anh ấy một năm tận mấy trăm triệu.”

“Ôi!...”

Đỗ Mỹ Ngân và đám bạn nghẹn họng nhìn trân trối. Tài xế thời nay thật là giàu nha.

Một bạn nữ hâm mộ nói: “Diệu Linh, anh rể của cậu thật giỏi. Bạn trai tớ chỉ cần bằng một nửa anh ấy thôi, tớ nhất định sẽ cung phụng anh ấy lên tận trời.”

“Lưu Anh! Ai không biết, cậu là hai tay bắt ít nhất ba con cá.”

“Với tớ càng nhiều càng tốt, dễ dàng chọn lựa người thích hợp không phải sao!”

Lý Diệu Linh thấy chị gái nhìn sang đây, lập tức làm bộ yên lặng.

Triệu Hùng gọi một bàn tiệc rượu phong phú, Triệu Hiền ăn khen không dứt miệng, khen đầu bếp ở đây không hề thua kém so với đầu bếp ở khách sạn 5 sao. Cô thấy Cố Minh Tuyết ngồi bên cạnh Nông Tuyền biểu hiện có chút mất mát, cô biết Cố Minh Tuyết còn yêu thầm Triệu Hùng nên cô cố ý cạn ly an ủi cô ấy: “Cô Tuyết, lúc nãy tôi nghe anh Hùng giới thiệu cô vừa về nước, đã công tác ở phố Wall. Tôi rất hâm mộ những người trẻ có năng lực như cô, tôi xin phép mời cô một ly!”

“Cảm ơn!” Cố Minh Tuyết miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cười trừ nói với Triệu Hiền: “Cô Hiền, cô tính khi nào quay lại đây tổ chức show diễn lần nữa?”

“Cái này.. rất khó nói! An ninh ở thành phố Hải Phòng rất tốt, người dân nhiệt tình, thân thiện, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ quay lại.”

“Vậy tiếp theo cô sẽ diễn ở đâu?”

“Cuối tuần tôi tổ chức buổi biểu diễn ở các tỉnh thành. Nếu mọi người có thời gian thì đến xem tôi buổi biểu diễn. Tôi sẽ kêu quản lý giữ lại vé vào cửa cho mọi người.”

Cố Minh Tuyết gật đầu nói: “Được! Nếu chúng tôi có thời gian nhất định sẽ đến!”

Triệu Hiền và Cố Minh Tuyết xã giao vài câu, sau đó cô lôi kéo Lý Thanh Tịnh không ngừng tám chuyện. Cuối cùng, cô không kêu cô Tịnh nữa mà gọi là “Chị dâu!”. Đúng vậy, Lý Thanh Tịnh thật sự là chị dâu của cô. Cô rất muốn nhận người thân với Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh cũng rất thích Triệu Hiền, giữa biển người mênh mông, khó khăn lắm mới gặp được một người tâm đầu ý hợp nên hai người nhân dịp này kết duyên chị em.

Sau đó hai người trao đổi số điện thoại, hẹn nhau thời gian gặp mặt nói chuyện.

Triệu Hùng ở một bên im lặng không lên tiếng, anh thật sự sợ đứa em này.

Con bé này một chiêu lại một chiêu, đem vợ anh xoay vòng vòng.

Triệu Hiền như đoán được Triệu Hùng kiêng dè mình, cô cố ý nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại nhân hậu như cô Tịnh, anh nhất định phải đối xử tốt. Nếu anh phụ lòng cô ấy, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông xuất sắc hơn anh gấp trăm ngàn lần.”

Lý Thanh Tịnh không muốn bại lộ ra sự bất hòa giữa hai người trước mặt người ngoài, cô lôi kéo tay Triệu Hiền nói: “Cô Hiền,tình cảm vợ chồng của chúng tôi rất tốt!”

“Vậy là tốt rồi! Lại đây, tôi mời cô một ly. Chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.”

Lý Thanh Tịnh đỏ mặt liếc nhìn Triệu Hùng một cái thì thấy Triệu Hùng này đang đắc ý nhìn mình cười ngây ngô.

Triệu Hiền nhìn Dao Châu nói: “Dao Châu, dì ôm con một cái được không?”

“Được ạ!”

Dao Châu chủ động ôm Triệu Hiền, cô bé dùng giọng nói non nớt của mình nói: “Dì Triệu, dì thật xinh đẹp!”

“Dao Châu lớn lên cũng sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp.”

“Vâng, ai cũng gọi con là hoa hậu nhí hết á dì.”

Câu nói non nớt của Dao Châu làm mọi cười ôm bụng cười sặc sụa.

Triệu Hiền lấy ra một chiếc vòng tay xinh đẹp được làm bằng bạc hỏi Dao Châu: “Con thích không Dao Châu?.”

“Dạ con thích!”

“Đây là quà dì tặng con, dì đeo giúp con nha!”

Lý Thanh Tịnh không nghĩ đến Triệu Hiền sẽ tặng gì đó cho con gái mình: “Cô Hiền, vòng tay quý như vậy cô tặng con bé làm gì? Không khéo nó lại đùa hư đồ đắt tiền như vậy”

“À! Đây là món quà người khác tặng cho con của chị dâu tôi. Dao Châu thông minh ngoan ngoãn, tôi thật sự rất thích con bé. Đây là chiếc vòng do người thợ bạc nổi tiếng thế giới Algernon làm ra, được làm thủ công. Vòng làm bằng bạc cũng không khiến người khác chú ý, Cô Tịnh đừng xem nó như đồ vật bình thường dễ dàng đánh mất là được rồi.”

“Ai nha! Làm như thế này sao được.”

Lý Thanh Tịnh tuy rằng không biết Algernon nhưng nghe Triệu Hiền giới thiệu như vậy, cô cũng biết chiếc vòng này có giá trị rất lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc