CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe xong, ngơ ngác một hồi, anh thấy mọi người trên bàn đều nhìn về phía anh.

Để cho đỡ xấu hổ, anh đứng lên, gật đầu, nói: "Có thể!"

Hai người đi về phía hẻo lánh phía sau nhà.

Hà Ngọc Kỳ lo lắng Triệu Hùng và Chúc Ánh Phương có mờ ám, tính chạy đi xem sao.

Hoa Di bắt lấy vai của Hà Ngọc Kỳ, lắc đầu với cô ấy.

Hà Ngọc Kỳ lúc này mới chịu ngồi xuống.

Cô nói nhỏ: "Chị Hoa! Cô gái đó, không lẽ muốn kéo Triệu Hùng đi sao?"

"Không đâu, em yên tâm đi!" Hoa di ra tiếng an ủi.

Triệu Hiền mỉm cười, nói với Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, cô đem anh tôi suy diễn hành người nào thế?"

"Hiền! Thế giới này, nào có con mèo nào không ăn cá chứ. Tôi thì không tin, anh cô là chính nhân quân tử, có thể không rối loạn tâm trí."

"Vậy thì không đến nỗi! Nhưng chị dâu tôi vừa mang thai, sao anh tôi lại dám ra ngoài bậy bạ cơ chứ? Yên tâm đi, sẽ không sao đâu!" Triệu Hiền tự tin nói.

Cánh đồng xanh trên ngọn núi!

Chúc Ánh Phương chiết một chiếc lá để lên tay.

Cô trộm nhìn Triệu Hùng một mắt, cả mặt cô đột nhiên nóng rang cả lên.

Thật sự là kỳ quái!

Rõ ràng người đàn ông trước mắt rất bình thường mà, sao cơ thể lại phát ra một mị lực đặc biệt thu hút cô sâu đậm như vậy cơ chứ?

"Anh thật sự kết hôn rồi sao?" Chúc Ánh Phương chưa có ý định từ bỏ, tiếp tục hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng "Ừ!"  một tiếng, nói: "Kết hôn rồi! con gái của tôi năm nay đã sáu tuổi rồi, còn có hai đứa đang trong bụng mẹ."

Rõ ràng đã biết được sự thật, nhưng khi cô ta nghe Triệu Hùng nói lại, tâm trạng cô ta trở nên trầm trọng hơn nữa.

"Anh biết đấy, em là con gái của Miêu Vương. Nếu anh cùng em kết hôn, tương lai còn có có thể lên làm Miêu Vương đấy." Chúc Ánh Phương chớp đôi mắt đẹp, đưa tình đến Triệu Hùng.

"Ánh Phương, nếu hành vi của tôi có làm cô hiểu lầm, xin cô thứ lỗi cho! Tôi không có hứng thú với chức vị Miêu Vương lắm. Tôi chỉ là một người kế tộc, ở đâu đến, thì sau này sẽ quay về đó.”

"Tại sao, anh ghét tôi lắm sao?"

"Tôi không phải ghét cô! Mà là, tôi đã có gia đình rồi, không thể cưới cô nữa.”

"Không sao! Nơi này của chúng tôi có thể một chồng nhiều vợ mà. Tôi không ngại anh là người có vợ đâu, là lớn là nhỏ cũng được!"

"Tôi ngại đấy!" Triệu Hùng rõ ràng gọn gàng từ chối Chúc Ánh Phương: “Ánh Phương, cô là con gái của Miêu Vương, cô đáng có một người đàn ông tốt hơn."

"Không! Anh chính là người đàn ông tốt nhất." Chúc Ánh Phương ôm lấy tay của Triệu Hùng, nói: "Anh chính là định mệnh của đời em. Lúc trước, có thầy bói nói với em rằng, người đàn ông của em là người có thể nâng được khối “Nghiệm Binh Thạch” nặng 800 cân. Lúc đó, em nghĩ mình cả đời cũng gả đi được, hoặc là chịu khó gả cho một người đàn ông nào đó. Nhưng ngay khi anh nâng được “Nghiệm Binh Thạch” 800 cân lên, em chỉ biết, anh chính là định mệnh của đời em!"

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày.

Anh vội vàng bỏ tay của Chúc Ánh Phương ra, để tránh người khác nhìn thấy, nói bậy nữa.

Triệu Hùng nói với Chúc Ánh Phương rằng: "Có những thầy bói là hàng thật, có những kẻ chỉ chuyên đi lừa gạt người khác thôi! Ánh Phương, tại sao cô lại tin cái đó chứ?"

"Người đó rất chuẩn, ông bói được sự kiện của tộc chúng em, đều hiệu nghiệm cả." Chúc Ánh Phương u sầu nói: "Nếu anh không xuất hiện, em cũng chịu. Nhưng mà anh đã thành công nâng lên khối đá đó, em tin chắc anh chính là người đàn ông của em rồi đấy.”

"Tôi kết hôn rồi, sẽ không tái hôn với người phụ nữ nào nữa!" Triệu Hùng nói với Chúc Ánh Phương: "Ánh Phương, còn có việc gì nữa không? Nếu không có thì tôi đi về uống rượu đây."

Triệu Hùng nói xong, không đợi Chúc Ánh Phương trả lời, đã xoay người rời khỏi đó.

Chúc Ánh Phương giận tím người, giọng căm hận nói: "Người khác theo đuổi tôi, cũng không có nâng. Còn anh thì ngược lại, coi tôi như là không khí vậy. Hừ! Tôi không tin là không cưa đổ anh được."

Chúc Ánh Phương là cô gái người Mường, thuộc nhóm phụ nữ thẳng tính, dám yêu dám hận.

Lúc trước, chưa gặp được định mệnh của đời mình, cô từ chối biết bao sự theo đuổi của các chàng trai. Giờ gặp được người có thể nâng được khối đá 800 cân như Triệu Hùng thì làm sao có thể dễ dàng buông tha anh được.

Thấy Triệu Hùng quay về, trong lòng Hà Ngọc Kỳ cũng nhẹ nhõm lại.

Ngoài trừ Hoa Di, Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ quan tâm đ ến chuyện của Triệu Hùng, còn có cô gái Ô Ân cũng quan tâm quan tâm đ ến chuyện của anh.

Ô Ân không giống như Chúc Ánh Phương thẳng tính, cô là một cô gái hiền thục.

Lúc trước, cô không hề biết Triệu Hùng đã có gia đình, càng không nghĩ tới chuyện Triệu Hùng có thể nâng được khối đá 800 cân đó lên.

Khoảnh khắc Triệu Hùng thành công nâng được khối đá 800 cân đó lên, tim của cô ta đã bị vẻ anh dũng của anh cướp mất rồi.

Ở trong tộc của họ, sùng bái nhất chính là cường giả!

Không hề nghi ngờ, Triệu Hùng chính là đại diện cho cường giả, đó cũng chính là lý do Ô Ân ái mộ Triệu Hùng.

Miêu Vương thấy con gái trở lại, vẫy tay với cô, ý bảo Chúc Ánh Phương qua ngồi kế ông.

Miêu Vương nói với Tộc trưởng: "Lần này Lộc Hồ các ông đã thắng trận, chuyện tế sơn năm nay giao cho các ông đấy. Anh Triệu không chỉ là anh hùng của Lộc Hồ các ông, mà còn là anh hùng của các dân tộc khác. Anh Triệu, tôi mời anh một ly!”

Triệu Hùng cầm ly rượu đứng lên, nói: "Cảm ơn Miêu Vương!"

Lão Miêu Vương cẩn thận nhìn chằm vào Triệu Hùng, người này cơ thể nhỏ nhắn, không ngờ lại có thể nâng được khối đá nặng 800 cân đó.

Lão Miêu Vương cũng không vội uống ngay, tiếp tục nói: "Nơi đây của chúng tôi từng được thầy đồng tiên đoán."

"Tiên đoán về chuyện gì?" Triệu Hùng hỏi.

"Các thôn làng ở đây của chúng tôi sẽ gặp phải một họa lớn, chỉ có cường giả nâng được khối đá, mới có thể giúp chúng tôi thoát khỏi nạn này."

Miêu Vương nói xong đứng lên.

Tộc trưởng và các tộc trưởng khác cũng đứng lên theo.

Mọi người giơ chén lên, ánh mắt hướng về Triệu Hùng.

Triệu Hùng trong lúc nhất thời có chút luống cuống, cũng đứng lên nói với Miêu Vương: "Miêu Vương, này chỉ là lời tiên đoán thôi! Chưa chắc là thật đâu."

"Không, thà rằng tin thì có, không tin thì không có! Nếu các tộc của chúng tôi có thật gặp họa, mong anh Triệu hãy cứu giúp chúng tôi.”

Triệu Hùng tuy rằng đến Lan Thảo chưa được bao lâu, nhưng lại bị không khí phong tục nơi này thu hút sâu đậm.

Nếu như các tộc gặp họa thì anh cũng không thể lơ là được.

Triệu Hùng mạnh dạn hứa: "các tộc trưởng yên tâm! Chỉ cần Triệu Hùng này có thể làm được, nhất định sẽ không ngại khó khăn đến giúp!" Nói xong, anh lấy rượu kính lễ với mọi người.

Miêu Vương cùng với các tộc trưởng khác cũng uống cạn ly rượu.

Sau khi ngồi xuống, Triệu Hùng liếc về phía của Chúc Ánh Phương. Đột nhiên anh nghĩ đến lời nói mà cô đã nói với anh trên vách núi.

Rất lâu về trước, “U thuật” ở Vân Hương vô cùng nổi tiếng, Triệu Hùng cũng từng nghe nói qua ở vùng đất "Vân Hương" này có truyền thuyết về thầy mo. Bao gồm “Tiêu Độc”, thật ra cũng là một loại của u thuật.

Nhưng mà, anh không bao giờ tin rằng, mình chính là vị anh hùng cứu giúp các dân tộc trong miệng của Miêu Vương.

Triệu Hùng đã có cảm tình với các dân tộc này rồi, lại càng không muốn các dân tộc này sẽ xảy ra thảm họa gì!

Bình luận

Truyện đang đọc