CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi cơm nước xong, Triệu Hùng mang theo cô em vợ là Lý Diệu Linh đi Hoài Tây Thành!

Hoài Tây Thành là sản nghiệp của tập đoàn Hoài An.

Kim Trung lo lắng sự tình lần trước Triệu Hùng gặp phải lại xảy ra, an bài cho anh bảy, tám vệ sĩ. Có hai người trong đó vẫn là vệ sĩ thân tín của Kim Trung, đều là người trong Địa bảng.

Vệ sĩ đưa Triệu Hùng và Lý Diệu Linh đến Hoài Tây Thành! Sau đó, Triệu Hùng trực tiếp mang theo cô em vợ Lý Diệu Linh đi vào rạp chiếu phim.

Lý Diệu Linh mua vé ở trên mạng. Cho nên, thời gian hai người đến cũng vừa vặn!

Phim là một bộ phim kinh dị ngoại quốc!

Vừa đến cảnh kinh dị, Lý Diệu Linh liền chui vào trong ngực của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nếu không phải xem ở chuyện cô em vợ Lý Diệu Linh thất tình, nhất định sẽ coi là cô gái này đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi của anh.

Lần chiếu phim này, rạp chiếu phim cũng không có mấy người, ghế ngồi còn chưa đủ ba mươi phần trăm.

Lý Diệu Linh thấy dáng vẻ thờ ơ của Triệu Hùng khi xem phim kinh dị, hỏi anh: “Anh rể, anh không sợ sao?”

“Sợ cái gì, phim đều là do người diễn. Đồ vật đáng sợ bên trong đều là các loại đạo cụ, âm nhạc khiến em có thêm cảm giác kinh khủng. Có gì phải sợ!”

Lý Diệu Linh ôm cánh tay của Triệu Hùng, nói: “Thế nhưng em thực sự sợ mà!”

“Sợ mà em còn muốn đến xem?”

“Người ta chính là thích loại phim k1ch thích này mà!”

Trong lòng của Triệu Hùng mỹ mãn! Có mỹ nữ chui vào trong ngực anh, rất k1ch thích.

Thật vất vả xem hết phim, Triệu Hùng cũng không muốn lại theo cô em vợ Lý Diệu Linh tiếp tục náo loạn, nói với cô ấy: “Diệu Linh, chúng ta về khách sạn đi!”

“Anh rể, em còn muốn đi dạo một lúc.”

“Còn muốn đi dạo?” Triệu Hùng hù dọa cô em vợ Lý Diệu Linh, nói: “Một lát nữa trời tối, em quên rồi sao cái tên sát thủ bi3n thái, trong phim ảnh, vừa đến đêm liền giết người.”

“Á!...”

Lý Diệu Linh nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nhẹ nhàng nện trên thân Triệu Hùng một chút, chu miệng nói nhỏ: “Anh lại hù dọa em! Nhưng, bộ phim vừa rồi cũng thật dọa người. Vậy chúng ta vẫn nên sớm trở về đi!”

Triệu Hùng thấy chiêu này của mình quả nhiên có hiệu quả, trong lòng đang đắc ý!

Sau khi ra khỏi cửa hàng ở Hoài Tây Thành, ở cổng có một tên hề đang biểu diễn ném bóng. Chỉ thấy trong tay có năm trái cầu, không ngừng ném không trung, lại bắt được từng trái bóng, lại ném ra ngoài, lặp đi lặp lại như thế. Ngẫu nhiên có một chút độ khó, dẫn tới mọi người vây xem phát ra từng tiếng hưng phấn.

Lý Diệu Linh lôi kéo bàn tay lớn của Triệu Hùng nói: “Anh rể, bên kia có chú hề biểu diễn, chúng ta cũng đi nhìn một chút đi?”

Triệu Hùng không muốn lại để cô em vợ Lý Diệu Linh thất vọng, ừ một tiếng, đi theo cô đứng ở bên ngoài đám người.

Mấy tên vệ sĩ Kim Trung phái tới cảnh giác nhìn chung quanh.

Lúc này, một người phụ nữ mặc áo khoác đi xuống từ trên một chiếc xe.

Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng dài, trên mặt mang theo kính râm!

Cô ta nện bước, cặp đùi đẹp thon dài, chậm rãi đi về phía Triệu Hùng bên này.

Triệu Hùng đã mất đi nội công, độ nhạy bén của thân thể, giác quan toàn diện hạ xuống. Nhưng bên trong những vệ sĩ mà Kim Trung phái tới, có hai người là cao thủ trong Địa Bảng. Một người gọi là Chương Trí Viễn, một người khác gọi là Tô Tướng.

Hai người này đều là cận vệ bên cạnh Kim Trung ngoại trừ Đường Thất!

Hai người từ trên thân người phụ nữ đã nhận ra khí tức nguy hiểm, song song từ trên thân lấy ra côn để ở trong tay.

Áo khoác của người phụ nữ này lắc một cái, một chùm hàn tinh đánh tới chỗ đứng của Triệu Hùng.

Tô Tướng quá sợ hãi, hét lên một tiếng: “Bảo vệ anh Hùng!”

Mấy tên vệ sĩ lập tức vây Triệu Hùng lại.

“Á! Á!...” Trong nháy mắt có bốn cái vệ sĩ bị đâm trúng, ngã trên mặt đất.

Chương Trí Viễn rút súy côn ra, chộp lấy súy côn trong tay xông về phía người phụ nữ.

Triệu Hùng không nghĩ tới, trong vòng một ngày anh sẽ gặp phải hai lần ám sát.

Lý Diệu Linh bị dọa đến rúc vào bên người Triệu Hùng, cô thấy vệ sĩ trên mặt đất không ngừng chảy máu, dáng vẻ một mặt thống khổ, gấp giọng nói với Triệu Hùng: “Anh rể, có người muốn giết chúng ta!”

“Anh biết!” Triệu Hùng trả lời.

Lúc này, đám kia người vây xem, đã sớm hét lên, tán loạn chạy ra ngoài như chim bay.

Tô Tướng chăm chú che chở Triệu Hùng cùng Lý Diệu Linh, đột nhiên phát giác được một vật ném về phía Triệu Hùng.

“Anh Hùng, cẩn thận!”

Tô Tướng dùng súy côn trong tay, đánh bay quả bóng mà tên hề ném đến ra ngoài!

Triệu Hùng không nghĩ tới tên hề biểu diễn ở quảng trường, cũng là người muốn giết mình.

Tô Tướng và tên hề đã đánh với nhau!

Một nữ sát thủ mặc áo khoác, một tên hề, rõ ràng võ công của hai người này ở phía trên Tô Tướng và Chương Trí Viễn.

Quả nhiên, tên hề dùng cầu trong tay, liên tiếp đánh ba lần, đã đánh bại Tô Tướng trên mặt đất.

Phải biết rằng Tô Tướng là cao thủ Địa Bảng! Tu vi cao thủ, có thể thấy được tên hề chí ít cũng là tu vi ở Địa Bảng, nhưng thứ tự chắc chắn phải xa xa cao hơn Tô Tướng.

Tên hề đánh bại Tô Tướng, đem quả cầu cuối cùng trong tay ném về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng trước mắt có thương thế, căn bản anh không thể tránh khỏi công kích của quả bóng này của tên hề.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, liền nghe đinh! một tiếng, quả cầu mà tên hề ném đến, bị một viên hòn đá nhỏ trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Chỉ thấy Lão ăn mày già nơi xa, đang thảnh thơi thảnh thơi đung đưa đi tới.

Lý Diệu Linh chỉ vào Lão ăn mày già, ngạc nhiên đối Triệu Hùng kêu lên: Anh rể, là Lão ăn mày già kia!”

Triệu Hùng xụ mặt, dạy dỗ cô em vợ Lý Diệu Linh: “Còn gọi là Lão ăn mày già, ông ta thế nhưng là ân nhân cứu mạng chúng ta!”

Lý Diệu Linh ồ một tiếng, lúc này mới vững tin chuyện Triệu Hùng nói đến trước đó, cái lão ăn mày già này là người biết võ công.

Tên hề thấy một kích không thành, trong tay nhiều hơn một thanh đao, đâm tới phía Triệu Hùng.

Nói cũng kỳ quái, trước đó khoảng cách giữa Lão ăn mày già và Triệu Hùng chí ít phải mười mấy mét. Trong chớp mắt, lại xuất hiện ở trước người của Triệu Hùng cùng Lý Diệu Linh.

Đao trong tay tên hề đang đâm vào hồ lô rượu trong tay Lão ăn mày già.

Đinh!

Đao trong tay tên hề ứng thanh mà đứt gãy!

Lão ăn mày già phun một ngụm rượu ở trên mặt tên hề, lạnh giọng nói: “Giả thần giả quỷ, cũng không dám lấy diện mạo thật để gặp người!”

Trên mặt tên hề truyền đến một trận đau nhức, lộn ngược ra sau mấy cái, trong nháy mắt lên xuống đã biến mất không thấy bóng dáng.

Người phụ nữ mặc áo khoác kia dùng một chưởng đẩy Chương Trí Viễn ra, thấy tên hề trốn, cô ta cũng tung người nhảy mấy cái, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Lý Diệu Linh thấy sát thủ đều chạy thoát rồi, lo lắng nói với Lão ăn mày già: “Lão ăn mày già, tại sao ông không bắt bọn họ?”

Lão ăn mày già híp mắt nhỏ, nhìn Lý Diệu Linh hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải bắt bọn họ? Đã nói cô sớm muộn cũng sẽ gây ra sự cố, i nếu không phải cô kéo anh rể cô đến xem tên hề biểu diễn, làm sao lại sinh ra sự cố?” Nói xong, quay người liền muốn rời khỏi.

“Lão tiên sinh, xin dừng bước!” Triệu Hùng kêu lên với Lão ăn mày.

Lão ăn mày già không để ý tới Triệu Hùng, nói: “Thằng nhóc, ơn nghĩa một bữa cơm, tôi đã báo đáp cậu! Đừng đến làm phền Lão ăn mày già này.” Nói xong, cũng không thấy Lão ăn mày già bước nhanh đi làm sao, thế nhưng là trong chớp mắt liền biến mất ở giữa tầm mắt mọi người.

Bờ sông ở tỉnh Thanh Hoá!

Tên hề và người phụ nữ mặc áo khoác quỳ một gối ở trước mặt Dương Hưng!

“Cậu chủ, chúng tôi đã thất thủ!”

Dương Hưng nghe vậy thì giận dữ, quát mắng với tên hề và người phụ nữ mặc áo khoác::Đều là phế vật! Đầu tiên là Bọ Cạp thất thủ, hai người liên thủ cũng thất thủ. Chẳng lẽ thực lực của tên nhãi Triệu Hùng kia có lợi hại như vậy?”

Người phụ nữ mặc áo khoác bẩm báo nói: “Vốn dĩ chúng tôi có thể đắc thủ, thế nhưng đột nhiên xuất hiện một cái lão ăn mày già, phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi?”

“Lão ăn mày già?...”

Bình luận

Truyện đang đọc