CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tối hôm qua, lúc Triệu Hùng trò chuyện với Tần Ưng có nghe thấy ông ta nhắc đến cái tên Kế Lập Quân.

Lúc đó, Tần Ưng không nói cho Triệu Hùng biết Kế Lập Quân là con nuôi của Tần Lục Gia.

Khi Kế Lập Quân nghe thấy Tần Lục Gia nhắc đến tên mình, ông ta chậm rãi đi tới.

Kế Lập Quân khoảng bốn bảy bốn tám tuổi, trông rất nhã nhặn. Thật khó để tưởng tượng rằng người này lại là ông chủ của Hội Minh Quân.

“Hùng, xin chào!” Kế Lập Quân đỡ gọng vàng trên sống mũi lên và chào Triệu Hùng một cách lịch sự.

Thấy Kế Lập Quân chủ động đưa tay ra, Triệu Hùng bèn bắt tay ông ta, nói: “Chào Tổng giám đốc Quân.”

Kế Lập Quân gọi Triệu Hùng là “Hùng”, có nghĩa là ông ta có ý định kéo mối quan hệ của hai người họ lại gần nhau hơn.

Xét về vai vế, Triệu Hùng cũng nên gọi Kế Lập Quân là “cậu”, mặc dù ông ta chỉ là con nuôi của Tần Lục Gia. Nhưng Kế Lập Quân lại cho Triệu Hùng một cảm giác, rằng ông ta là một người bụng dạ thâm sâu. Vì vậy, anh chỉ gọi ông ta là Tổng giám đốc Quân mà thôi.”

Kế Lập Quân mỉm cười, ông ta là một người đàn ông thông minh, cũng không so đo tính toán với Triệu Hùng.

Sau khi chào hỏi, Kế Lập Quân quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Triệu Hùng nhận thấy một làn sóng năng lượng ở trên người Kế Lập Quân.

Một là võ công của người này rất thấp, là một võ giả nằm ngoài top ba mươi nghìn trong Nhân Bảng, hoặc người này là một siêu cao thủ có thể kiềm chế hơi thở của mình.

Bản năng của Triệu Hùng mách bảo, Kế Lập Quân chắc chắn là kiểu thứ hai.

Tiếp sau đó, một số người trẻ tuổi hơn lần lượt đến chào hỏi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

Sau vài câu hỏi thăm, mọi người ngồi xuống vị trí của chủ và khách.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ngồi xuống bên cạnh Tần Lục Gia.

Tần Lục Gia nói với Triệu Hùng: “Hùng, ở đây không có người ngoài, cháu cứ thoải mái nói chuyện. Yên tâm đi, bọn họ đều là người trong nhà cả.”

Triệu Hùng lễ phép cười, đáp: “Vâng ạ!”

Thế nhưng, Triệu Hùng vẫn có chút đề phòng. Anh không nghĩ như vậy, bởi vì người tên Kế Lập Quân kia mang lại cho anh một cảm giác thâm sâu khó đoán.

Tần Lục Gia hỏi Triệu Hùng: “Hùng, ông nghe nói cháu đã xây dựng một Ngũ Tộc Thôn ở Hải Phòng, vậy mấy ông ngoại khác của cháu cũng ở đó sao?”

“Tất cả đều ở đó! Ông ngoại Sáu, chỉ còn thiếu mỗi ông thôi.” Triệu Hùng đáp.

Tần Lục Gia nghe vậy thì vui vẻ nói: “Tốt quá! Đã nhiều năm rồi ông không gặp mặt anh em. Ông còn tưởng một số người đã không còn nữa chứ. Cháu có thể cho ông biết tình hình của bọn họ được không?”

Vậy là, Triệu Hùng lần lượt kể cho Tần Lục Gia chuyện của Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia, Tần Ngũ Gia, Tần Thất Gia và Tần Cửu Gia.

Triệu Hùng phải mất hàng tiếng đồng hồ kể lại hết hoàn cảnh của anh em nhà họ Tần.

Tần Lục Gia nghe xong thì thở dài.

Không ngờ mọi thứ lại trắc trở như vậy.

May mắn là anh em nhà họ Tần vẫn còn sống, điều này khiến Tần Lục Gia rất vui.

Điều khiến Triệu Hùng ngạc nhiên là Tần Lục Gia không hề giới thiệu vợ mình. Trong phòng cũng không thấy bà cụ đâu, có lẽ vợ của ông đã ra đi rồi.

Tần Lục Gia không nói, Triệu Hùng cũng không hỏi gì thêm.

Triệu Hùng nói với Tần Lục Gia: “Ông ngoại Sáu, đã lâu ông không gặp mấy ông ngoại khác rồi! Cháu sẽ gọi video để mọi người nói chuyện!”

“Được! Vậy cháu giúp ông nối video đi.” Tần Lục Gia vui vẻ nói.

Bây giờ công nghệ tiên tiến, một chiếc điện thoại di động có thể đáp ứng các nhu cầu hàng ngày. Gọi video vốn chỉ tồn tại trong khái niệm trước kia, giờ đây đã trở nên phổ biến đến không thể phổ biến hơn.

Triệu Hùng trực tiếp gọi cho Tần Cửu Gia.

Sau khi video được kết nối, Tần Cửu Gia bật cười, trêu chọc Triệu Hùng: “Hùng, hôm nay trời nổi gió gì mà cháu lại phá lệ gọi video cho ông thế này?”

“Ông ngoại Chín, cháu muốn ông gặp một người.”

Triệu Hùng đưa điện thoại vào tay Tần Lục Gia.

Tần Lục Gia nhận lấy điện thoại, tay khẽ run lên.

Khi nhìn rõ người trong video, ông không thể kiềm chế được nữa, xúc động đến rơi nước mắt.

“Chú Chín, là anh đây!” Tần Lục Gia nghẹn ngào nói.

“Anh Sáu!” Tần Cửu Gia kích động kêu lên.

Tần Cửu Gia vội gọi những người khác: “Anh Ba, anh Tư, anh Năm, là anh Sáu này!”

Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia và Tần Ngũ Gia lần lượt tụ tập lại.

Nhìn thấy gương mặt của các anh em, trong lòng Tần Lục Gia chất chứa biết bao nhiêu cảm xúc, ông cất tiếng gọi: “Anh Ba! Anh Tư! Anh Năm!”

“Chú Sáu!”

Kho báu của nhà họ Tần đều nằm trong tay Tần Lục Gia.

Tần Tam Gia từng nhắc nhở Triệu Hùng không được làm phiền Tần Lục Gia, cứ để ông ấy ở ẩn ở Thanh Hóa. Một khi Triệu Hùng mạo muội đến quấy rầy, rất có thể tung tích của Tần Lục Gia sẽ bị bại lộ.

Theo tính cách của Triệu Hùng, anh nhất định sẽ giữ lời hứa, sẽ không quấy rầy Tần Lục Gia. Vì vậy, Tần Tam Gia kết luận rằng chính là Tần Lục Gia là người chủ động muốn gặp Triệu Hùng.

“Chú sáu, chú đã gặp Hùng chưa?” Tần Tam Gia hỏi.

“Gặp rồi! Thực ra, vì em muốn biết tình hình của mọi người, nên mới bảo người gọi Hùng qua đây.”

Tần Tam Gia cau mày nói: “Nhưng chuyện này sẽ làm lộ tung tích của em. Tốt hơn hết là em nên lập kế hoạch sớm, nếu không thì hãy chuyển đến Ngũ Tộc Thôn đi.”

“Trước mắt thì không cần! Em ở Thanh Hóa rất an toàn. Sản nghiệp đã giao cho thằng Viễn quản lý từ lâu rồi. Em không tham gia vào những việc khác, cũng không bao giờ lộ mặt. Am Cẩu chắc sẽ không tìm thấy em đâu.”

“Tốt hơn hết là nên cẩn thận!”

Trong video, Tần Tam Gia nháy mắt với Tần Lục Gia, ý là muốn hỏi ông ấy kho báu của nhà họ Tần có còn không?

Tần Lục Gia gật đầu, đáp: “Anh yên tâm!”

Lúc này, Tần Tam Gia mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Tần Tam Gia nói: “Chú Bảy đã đến rồi, chú xem này!”

Tần Tam Gia đưa điện thoại cho Tần Thất Gia.

Khi Tần Lục Gia nhìn thấy Tần Thất Gia đang ngồi trên xe lăn, ông ấy kinh ngạc hỏi: “Chú bảy, chân của chú sao thế?”

Mặc dù trước đó, Tần Lục Gia đã nghe Triệu Hùng kể qua về tình cảnh của Tần Thất Gia. Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh Tần Thất Gia tiều tụy phờ phạc, ông ấy vẫn rất đau lòng.

Tần Thất Gia đã sớm nghĩ thông suốt rồi, cười nói: “Anh Sáu, là Am Cẩu đã làm đấy! Tuy rằng hai chân đã tàn, nhưng vẫn còn giữ được cái mạng này. Anh Sáu, anh vẫn ổn chứ?”

“Hiện tại thì anh không sao! Khi nào có cơ hội, anh sẽ đến Hải Phòng gặp chú.”

“Ừ! Vậy bọn em ở Hải Phòng đợi anh.”

Tần Lục Gia cùng anh em hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Tần Lục Gia nói với Triệu Hùng: “Hùng, theo ông về phòng, ông có chuyện muốn nói với cháu!”

Triệu Hùng gật đầu, bảo Lý Thanh Tịnh đợi mình trong phòng khách.

May mắn là mấy người phụ nữ trong nhà họ Tần rất thích Lý Thanh Tịnh, có họ trò chuyện cùng, cô cũng không thấy cô đơn.

Khi Triệu Hùng vào phòng cùng Tần Lục Gia, anh cẩn thận đánh giá căn phòng một lượt.

Tần Lục Gia nói với Triệu Hùng: “Hùng, cháu…”

“Ông ngoại Sáu, đợi một lát hãy nói!”

Tần Lục Gia chưa kịp nói xong đã bị Triệu Hùng cắt ngang.

Triệu Hùng trực tiếp đi tới trước gương trong phòng, vặn ốc trên gương ra, lấy ra một chiếc camera mini ở bên trong.

Sau khi lắp gương lại, Triệu Hùng trực tiếp dùng tay bóp nát ống kính camera.

Tần Lục Gia mồm chữ O miệng chữ A, kinh ngạc đến không khép miệng lại được.

Không ngờ phòng của ông đã bị người ta động chân động tay, cài thiết bị nghe lén.

Bình luận

Truyện đang đọc