CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh bận rộn một hồi ở trong phòng bếp. Sau khi cắt gọn toàn bộ nguyên liệu để chuẩn bị cho bữa tối, cô bày tất cả số nguyên liệu nấu ăn đó ra bàn ăn. Thật ra, cô biết Triệu Hùng bận bịu suốt cả ngày sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô hiểu rõ hơn rằng sinh hoạt thường ngày có thể ảnh hưởng đến tình cảm trong gia đình.

Có hai nguyên nhân khiến cô muốn để Triệu Hùng xuống bếp làm đồ ăn. Thứ nhất là bởi vì kỹ năng nấu nướng của Triệu Hùng thực sự tốt hơn cô rất nhiều. Thứ hai là bởi vì điều này cũng giúp Triệu Hùng tìm thấy giá trị của bản thân, tạo ra cho anh cảm giác mình được coi trọng.

Trước mặt người khác, điều mà con người thường sợ nhất là bị đánh giá thấp hoặc là bị bỏ qua.

Lúc Lý Thanh Tịnh vẫn đang học đại học, cô đã chọn môn học tự chọn cho mình là tâm lý học, vì vậy nên cô hiểu làm thế nào để có thể giao tiếp một cách hòa đồng với người khác. Chỉ là cô rất tò mò rốt cuộc Triệu Hùng sẽ đưa ai về nhà.

Người có khả năng cao nhất là Nông Tuyền, nhưng nếu như anh đưa Nông Tuyền đến đây, anh đâu cần nói theo kiểu thần bí như kia? Bên cạnh đó, kể từ khi Nông Tuyền có Tàn Kiếm Hồ A làm bạn, cái tên Nông Tuyền này ngày nào cũng vui vẻ đến mức quên cả trời đất. Dựa theo những gì Triệu Hùng kể với cô thì Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A hết đánh nhau rồi lại ăn, hết ăn rồi lại đánh nhau, đánh xong thì ngủ, ngủ xong lại đánh tiếp. Anh còn nói rằng nhà của Nông Tuyền bị bọn họ chà đạp đến nỗi hỗn loạn không chịu nổi, suýt chút nữa còn phá hủy cả căn nhà.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Tịnh không nhịn được bật cười.

Nếu là trước kia, mỗi lần Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Nông Tuyền, cô đều có cảm giác rằng người này giống như một đồ đần cao lớn. Bây giờ nhìn quen luôn rồi, ngược lại cô chỉ cảm thấy người này có chút kỳ lạ nhưng cũng rất đáng yêu.

Leng keng!

Tiếng chuông cửa vang lên.

Lý Thanh Tịnh nói với Thẩm Văn Hải đang chơi đùa cùng Triệu Dao Châu ở trong phòng khách: "Nhóc Hải, em mau ra mở cửa đi, sư phụ của em trở về rồi kìa."

"Vâng ạ!" Thẩm Văn Hải lên tiếng, vội vàng chạy ra cửa như một làn khói vụt qua.

Sau khi cửa mở ra, Thẩm Văn Hải vui vẻ chào hỏi với Triệu Hùng: "Sư phụ, người đã trở về!" Cậu thấy sau lưng Triệu Hùng là một cô gái có vóc người cao gầy, không khỏi liếc mắt nhìn lâu thêm một chút.

Triệu Hùng khẽ gật đầu, dẫn Tần Tần Linh đi vào trong nhà, nói với Thẩm Văn Hải: "Gọi dì đi!"

Thẩm Văn Hải nghe thấy Triệu Hùng nói vậy, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Cô gái cao gầy trước mặt cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thôi, còn mình qua hết năm nay là lên mười bốn tuổ rồi. Không biết sư phụ đang nghĩ gì nữa, vậy mà lại bảo mình gọi một người trạc tuổi là "Dì!".

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Văn Hải cũng không dám làm trái lời của Triệu Hùng. Người ta có câu "Sư phụ như bố". Ở trong lòng Thẩm Văn Hải, Triệu Hùng vừa là sư phụ, vừa là người anh trai lớn, vừa là một người bố mà cậu kính trọng. Vì vậy, cậu cung kính gọi Tần Tần Linh một tiếng "Dì!".

Tần Tần Linh cảm thấy cực kỳ lúng túng, không ngờ rằng một cậu trai thoạt nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi mình lại gọi mình là "Dì!"

"Anh họ, điều này..."

Triệu Hùng mỉm cười, giải thích: "À! Đây là Thẩm Văn Hải, là đồ đệ của anh. Em có cùng vai lứa với anh, cho nên luận theo bối phận phải gọi em là dì."

Tần Tần Linh chớp đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói: "Nhưng em cứ cảm thấy có chút khó chịu khi nghe thấy cách gọi này."

Triệu Hùng vừa đổi giày vừa nói: "Từ từ sẽ quen ấy mà!"

Lúc này, Triệu Dao Châu chạy tới chỗ bọn họ. Cô bé thấy Triệu Hùng dẫn về một chị gái xinh đẹp, chiếc miệng nhỏ ngọt ngào kêu lên: "Em chào chị!"

Triệu Hùng lập tức sửa lại cho con gái Triệu Dao Châu, nói: "Dao Châu, con phải gọi là dì!"

Triệu Dao Châu vội vàng sửa lời, kêu lên: "Con chào dì ạ!"

Triệu Hùng vui vẻ bế con gái Triệu Dao Châu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Giới thiệu với Tần Tần Linh: "Tần Linh, đây là con gái của anh, con bé tên là Dao Châu."

Tần Tần Linh vừa nhìn thấy Triệu Dao Châu đã cảm thấy yêu thích không thôi. Triệu Dao Châu buộc tóc thành một cái đuôi ngựa ở phía sau còn trước trán để nguyên lộ ra cái trán cao trơn bóng, trông cô bé vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Mấu chốt là cái miệng nhỏ của cô bé quá ngọt ngào, nói ra câu nào cũng khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ yêu thích cô bé.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh đi ra từ trong phòng bếp. Trên người cô mặc tạp dề nhưng vẫn không che được vẻ đẹp gợi cảm của cô.

Lý Thanh Tịnh đã gặp Tần Tần Linh trong ngày đến phúng viếng Cửu gia, vì vậy cô cũng biết Tần Tần Linh là cháu gái của Tần Tam gia.

Cô đã biết được từ những lời kể của Triệu Hùng rằng cả nhà Tần Tam gia đã bị mấy con chó của Hoàng Long diệt sạch. Bây giờ, toàn bộ nhà Tần Tam gia chỉ còn lại Tần Tam gia cùng Tần Tần Linh. Lần này hai người họ tới tham gia lễ tang của Cửu gia có thể nói là gặp cái may trong cái rủi. Nếu như hai người họ không có mặt trong lễ tang của Cửu gia, e là cả gia đình đã thật sự bị diệt sạch rồi.

"Ồ! Hóa ra là Tần Linh tới nhà chơi à." Lý Thanh Tịnh mỉm cười chào hỏi với Tần Tần Linh.

Tần Tần Linh bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp giống như lúc đang ở nhà, không khác gì khi mình tới nhà của anh trai ruột và chị dâu.

"Em chào chị dâu!"

Lý Thanh Tịnh khẽ giật mình, sau đó lập tức trở lại như thường. Nhất định là Triệu Hùng đã xác định mối quan hệ với Tần Tần Linh.

Lý Thanh Tịnh ít khi nhìn thấy người thân bên này của Triệu Hùng, chắc hẳn anh rất vui mừng vì biết được mình có người em họ là Tần Tần Linh, hơn nữa Tần Tần Linh còn có họ hàng với mẹ của Triệu Hùng bên nhà họ Tần.

Lý Thanh Tịnh lập tức chào hỏi với Tần Tần Linh: "Tần Linh, em đã xác định mối quan hệ với anh họ em rồi à?"

"Vâng ạ!" Tần Tần Linh khẽ gật đầu, nói: "Em cũng chỉ vừa mới biết rằng hai người là người thân của em thôi."

Lý Thanh Tịnh cảm thấy rất đau lòng, một cô gái còn nhỏ chỉ mới mười lăm tuổi đã phải đối mặt với cảnh mất đi những người thân nhất của mình, xem ra tình cảnh của cô nhóc có mấy phần giống với Thẩm Văn Hải.

Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Tần Linh, mỉm cười nói: "Em cứ coi nơi này như nhà của mình nhé. Ở thành phố Hải Phòng, bọn chị là người thân của em."

Không biết vì sao Tần Tần Linh đột nhiên nghĩ đến gia đình của mình. Cô nhóc chỉ là một cô gái mười lăm tuổi mà thôi. "Oà!" một tiếng, cô nhóc nhào vào trong ngực của Lý Thanh Tịnh, nghẹn ngào bật khóc.

Tiếng khóc của Tần Tần Linh vọng lên trên lầu. Lý Diệu Linh đang định xuống lầu ăn cơm cùng với ông bố Lý Quốc Lâm của mình, đột nhiên nghe được tiếng khóc từ dưới lầu vọng lên.

Nhìn xuống phía dưới, cô ấy thấy một cô gái xa lạ nhào vào trong lòng của chị gái mình, sau đó khóc lóc thảm thiết.

Lý Diệu Linh hỏi Lý Quốc Lâm ở bên cạnh: "Bố, người kia là ai vậy?"

Lý Quốc Lâm lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.

Lý Thanh Tịnh thấy em gái cùng Lý Quốc Lâm đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của Tần Tần Linh, nói với cô nhóc: "Được rồi, Tần Linh đừng khóc nữa nha! Nếu khóc nữa thì sẽ không còn xinh đâu. Đến đây đi, chị giới thiệu với em người nhà của chị."

Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Tần Linh, đi đến trước mặt em gái Lý Diệu Linh cùng bố Lý Quốc Lâm của mình, giới thiệu: "Tần Linh, đây là em gái ruột của chị, tên con bé là Lý Diệu Linh. Đây là bố của chị!"

Tần Tần Linh nhìn Lý Quốc Lâm cùng Lý Diệu Linh. Lý Quốc Lâm cũng đang nhìn cô với một nụ cười hiền lành nhân hậu.

"Con chào bác trai ạ! Em chào chị."

"Bố, em gái. Đây là em họ của Triệu Hùng, cô bé tên là Tần Tần Linh."

Lý Diệu Linh nghe được đây là em họ của anh rể Triệu Hùng, lập tức đánh giá Tần Tần Linh từ trên xuống dưới một lượt. Tần Tần Linh có cái tên giống với con người của cô nhóc, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, chỉ là cách ăn mặc quá lỗi thời. Nếu như chỉnh sửa cách ăn mặc một chút sao cho hợp mốt hơn, nhất định có thể khiến Tần Tần Linh trở nên rực rỡ.

Lý Diệu Linh không biết vì sao Tần Tần Linh lại khóc. Vốn dĩ cô ấy là một người khá vô tư, không sợ trời cũng không sợ đất, tuy rằng có hơi nghịch ngợm nhưng từ đó cũng tạo nên tính cách cứng cỏi của cô ấy. Lúc này nghe thấy có người gọi cô ấy "Chị!", cô ấy cảm thấy mình sắp ngất vì vui sướng.

Lý Diệu Linh vỗ lên vai của Tần Tần Linh, cười hì hì nói: "Em gái nhỏ! Nếu như về sau có người bắt nạt em, em cứ nói với người đó rằng Lý Diệu Linh là chị của em. Có chuyện gì chị gánh cho em!"

Lý Thanh Tịnh trừng lườm em gái Lý Diệu Linh một cái, mắng cô ấy: "Em đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Tần Linh vừa mới tới nhà choi, em đừng dọa cô bé. Đến đây nào, Tần Linh ngồi bên này này." Nói xong, cô nắm lấy tay của Tần Tần Linh, dắt cô nhóc đến chỗ ghế sô pha rồi để cô nhóc ngồi xuống.

Sau khi rửa tay sạch sẽ xong, Triệu Hùng đi thẳng vào trong phòng bếp để bắt đầu nấu ăn.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng nói khẽ với bà xã Lý Thanh Tịnh, đừng nhắc đến chuyện gia đình của Tần Tần Linh, kẻo lại khiến cô nhóc buồn bã.

Lý Thanh Tịnh cũng có ý nghĩ này, gật đầu nói: "Vậy chúng ta tập luyện cho tiết mục đi! Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là đến buổi biểu diễn trước kỳ nghỉ đông của Dao Châu rồi. Chúng ta vẫn chưa tập luyện lần nào cho tiết mục đâu."

"Được!"

Vốn dĩ Triệu Hùng muốn nghỉ ngơi một lát tiện thể ngủ một giấc luôn, nhưng vì con gái yêu dấu, anh quét sạch tất cả mỏi mệt trên người.

Lý Thanh Tịnh đã tải bài hát "Anh cười lên trông thật là đẹp!" xuống điện thoại di động của cô.

Bắt đầu tiết mục bằng giọng hát ngây ngô của Triệu Dao Châu: 

Em muốn ngắm phong cảnh nơi núi sông xa xôi, muốn đến bờ biển xem hải âu. Cho dù gió mưa hay bão táp, chỉ cần có anh là đủ rồi. Thích ngắm khóe miệng của anh, thích ngắm hàng lông mày thanh tú của anh. Đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh kia, trông như nụ cười của anh.

Anh cười lên trông thật là đẹp!

Hệt như đóa hoa mùa xuân vậy. Khiến cho tất cả những buồn phiền, tất cả những lo âu đều bị cuốn bay.

Anh cười lên trông thật là đẹp!

Giống như ánh mặt trời mùa hạ vậy. Khiến cho tất cả khoảnh khắc trên thế giới đều đẹp như bức tranh.

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng hát phụ theo con gái Triệu Dao Châu. Tiếp tục hát một lần nữa, ngoại trừ Triệu Dao Châu bị kẹt ở hai lời bài hát, không ngờ bọn họ lại phối hợp rất hoàn hảo.

Nhìn thấy cảnh vui vẻ hòa thuận này của gia đình bọn họ, trên mặt Thẩm Văn Hải cùng Tần Tần Linh đều hiện lên vẻ hâm mộ. Thẩm Văn Hải mới mười ba tuổi, Tần Tần Linh mới mười lăm tuổi, đều là độ tuổi cần có sự bầu bạn của bố mẹ.

Nhưng nơi nào không có bố mẹ thì nơi đó không còn được gọi là "nhà" nữa! Hai người nghe bài hát tươi vui như vậy mà chỉ rơm rớm nước mắt.

Đợi đến khi hát xong, Triệu Hùng phát hiện hai đứa Thẩm Văn Hải cùng Tần Tần Linh đang khóc, nước mắt rơi đầy mặt. Anh nhẹ nhàng đụng vào bà xã Lý Thanh Tịnh.

Lúc này Lý Thanh Tịnh mới nhận ra trong lúc vô tình gia đình cô đã chạm vào nỗi đau trong lòng của hai đứa trẻ Thẩm Văn Hải cùng Tần Tần Linh. 

Bình luận

Truyện đang đọc