CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng cùng Lưu Hải Yến gặp nhau bị người của Thi Sinh phái tới giám thị Lưu Hải Yến, ghi lại toàn bộ.

Lúc Thi Sinh thấy người dưới truyền tới những hình ảnh này tức giận đến không kìm được.

Anh ta càng ngày càng cảm giác Lưu Hải Yến cùng Triệu Hùng có chuyện, cảm giác trên đầu của mình đội cái nón xanh như thảo nguyên bao la bát ngát rồi.

Cuối năm Thi Sinh sẽ kết hôn cùng Lưu Hải Yến rồi, nhưng Lưu Hải Yến chưa bao giờ nói chuyện hôn ước cùng với anh ta, mỗi lần đều tìm mọi cách từ chối anh ta.

Thi Sinh cũng nghĩ không ra mình có chỗ nào không bằng Triệu Hùng vứt đi của nhà họ Triệu kia.

Nếu là luận gia thế bối cảnh, nhà họ Thi ở Hà Nội, tuyệt đối không kém so với nhà họ Triệu. Huống chi, Triệu Hùng đã bị Nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa.

Nếu là luận dung mạo, tuy rằng Thi Sinh anh ta không thể tự xưng là đẹp như Phan An, nhưng ít ra trong giới nổi danh là đại soái ca.

Càng làm cho Thi Sinh buồn bực là, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, mà Triệu Hùng đã là người có vợ con rồi.

Thi Sinh cảm giác mình chỗ nào cũng mạnh hơn Triệu Hùng này, cũng không biết người đàn bà Lưu Hải Yến này có phải mắt bị mù rồi không. Thế nào lại có tình ý với Triệu Hùng này.

Thi Sinh đang suy nghĩ nên thế nào phá hỏng quan hệ giữa Lưu Hải Yến cùng Triệu Hùng, tốt nhất làm cho hai người trở mặt thành thù, đánh cho gà bay chó sủa.

Nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là bị Thi Sinh nghĩ ra một chủ ý!

Thi Sinh vỗ bắp đùi của mình, hưng phấn mà nước miếng tung bay nói: “Ui da! Thế nào mà chuyện quan trọng như vậy mình cũng quên chứ.”

Sau khi nghĩ đến chủ ý, khóe miệng Thi Sinh nở nụ cười âm hiểm, tự nhủ: “Lưu Hải Yến, đây chính là em ép tôi làm như vậy!”

Thi Sinh nghĩ đến đây, gọi cao thủ Hạ Công Hào bảo vệ của nhà họ Thi qua.

“Cậu chủ! Có gì phân phó?” Hạ Công Hào cung kính hỏi Thi Sinh.

Thi Sinh hỏi Hạ Công Hào: “Chuyện tôi bảo anh đi làm, làm xong chưa?”

“Đã liên hệ tốt rồi!”

“Hiện tại người ở đâu?”

“Ở Hải Phòng!”

Thi Sinh lấy ra một điếu xì gà, đốt hút. Híp mắt nói: “Để anh ta đi đối phó Triệu Hùng!”

“Vâng!...” Hạ Công Hào cung kính đáp.

Sau khi Triệu Hùng từ “Khách sạn Danh Phủ” rời đi, đầu tiên là lái xe đi “Bệnh viện Bình Thái” thăm Triệu Hằng.

Triệu Khang đang ở bệnh viện chăm sóc, nhưng cũng chỉ đứng ở hàng lang. Ngồi ở ghế trong hành lang, vệ sĩ nhà họ Triệu đứng thẳng bên cạnh, thoạt nhìn dáng vẻ oai nghi bệ vệ.

Thấy Triệu Hùng tới, Triệu Khang lỗ mũi hếch lên trời, không tuân theo, lựa chọn coi thường.

Triệu Hùng cũng lười phải so đo với Triệu Khang, trực tiếp vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, y tá nhỏ Hạ Hồng Ngọc đang trò chuyện gì đó với Triệu Hằng.

Thấy Triệu Hùng tới, cô ta mắc cỡ đỏ mặt, mượn cớ có việc, vội vàng lui ra ngoài.

Triệu Hùng vẫn cảm giác cô gái tên Hạ Hồng Ngọc hình như thích Triệu Hằng. Nhưng lấy gia thế hiển hách của nhà họ Triệu, cho dù Triệu Hằng thích y tá nhỏ tên Hạ Hồng Ngọc này, Hạ Hồng Ngọc cũng không vào được nhà họ Triệu.

Đợi sau khi Hạ Hồng Ngọc rời khỏi đây, Triệu Hùng ngồi xuống hỏi Triệu Hằng nằm ở trên giường bệnh: “Hằng, cậu sẽ không thích cô gái tên Hạ Hồng Ngọc kia chứ?”

Triệu Hằng nở nụ cười khổ, nói: “Anh Hùng, anh đừng nói giỡn. Độc trên người tôi khó giải, là một người qua hôm nay không biết có ngày mai, sao có thể nói tới tình yêu chứ?”

“Hôm nay cậu thế nào?” Triệu Hùng hỏi.

“Tạm được! Đau đớn trên người tôi sớm đã thành chết lặng. Hiện tại chỉ muốn mở băng mắt ra một chút thấy được ánh sáng, nhìn thế giới này.” Triệu Hằng nói.

Triệu Hùng có thể hiểu được tâm tình Triệu Hằng lúc này!

Đối với một người mù, không có gì khát vọng hơn là chuyện nhìn thấy lại được ánh sáng.

Triệu Hùng lên tiếng an ủi Triệu Hằng: “Phẫu thuật đổi giác mạc của cậu rất thành công, chỉ là bây giờ còn chưa tới lúc bỏ băng. Nhưng rất nhanh là có thể gặp lại ánh sáng rồi.”

Triệu Hằng “Ừ!” một tiếng, gật đầu nói: “Anh Hùng, tra được hung thủ hại tôi chưa?”

“Hiện nay tôi đoán chắc là cái người tên Tà Y kia, nhưng không có chứng cứ biểu hiện rõ là anh ta.”

Anh em hai người, ở trong phòng bệnh câu được câu không trò chuyện.

Triệu Khang ghé vào cửa phòng bệnh nghe trộm.

Triệu Hùng biết Triệu Khang ở cửa nghe trộm, trò chuyện vài câu với Triệu Hằng sau đó nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh ta nói câu: “Tôi đi!”

Anh đi tới cạnh cửa, cố ý mở mạnh cửa một cái.

Triệu Khang hơn nửa người đều nghiêng vào cửa, bị Triệu Hùng làm như thế, cả người mất đi trọng tâm, ngã vào trong phòng.

Triệu Hùng vốn có thể đỡ một tay để Triệu Khang ngừng ngã thế, nhưng anh lại không làm như vậy.

Bịch bịch!

Triệu Khang trực tiếp ngã nhào trên đất.

Triệu Hùng lạnh giọng nói với Triệu Khang: “Làm người ấy mà vẫn nên quang minh chính đại mới được. Lén lút ở cửa, có khác gì hạng người trộm gà bắt chó?” Nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.

“Anh...”

Triệu Khang vừa định cãi lại vài câu, thấy Triệu Hùng đã rời khỏi rồi, trong mũi không khỏi nặng nề “Hừ!” một tiếng.

Tuy rằng mắt Triệu Hằng không thể thấy mọi vật, nhưng trong lòng cũng hiểu. Cố ý hỏi Triệu Khang: “Anh Khang, anh làm sao vậy?”

“Không có gì!” Triệu Khang trả lời.

Anh ta từ dưới đất đứng lên, phủi bụi trên người một cái.

Thực ra, chỗ phòng bệnh của Triệu Hằng là phòng cao cấp bệnh viện, mỗi ngày đều có người chuyên quét dọn. Nhưng Triệu Khang ưa sạch sẽ, tỉ mỉ phủi qua, lúc này mới yên tâm.

Triệu Khang lên tiếng căn dặn Triệu Hằng: “Hằng, sau này cậu bớt liên hệ với Triệu Hùng đi. Anh ấy đều không phải là người nhà họ Triệu, cậu vẫn cùng anh ấy liên hệ làm cái gì?”

Triệu Hằng giải thích: “Nói thế nào đi nữa, lần này cũng là anh ấy phái người cứu được tôi. Triệu Hằng tôi không thể làm người vong ân phụ nghĩa!”

“Vậy cậu không nghĩ tới bây giờ chúng ta là lập trường đối địch! Lần này nhà họ Triệu hưng sư động chúng còn không phải là vì đối phó thằng nhóc này. Ví dụ như Triệu Hùng biết suy nghĩ đồng ý trả tập đoàn Hùng Quang cho tập đoàn Khải Thời, vậy chúng tôi cũng không muốn làm khó anh ấy.”

“Anh Khang! Thực ra, tôi nghĩ là nhà họ Triệu chúng ta gây sự đấy. Anh Hùng cũng không làm gì sai!”

“Cậu nói cái gì?” Triệu Khang cao giọng hừ lạnh nói: “Tốt nhất cậu nên rõ ràng thân phận lập trường của mình. Cậu là người nhà họ Triệu, sớm đã không còn quan hệ với Triệu Hùng rồi. Cậu nên giữ gìn cái mồm của mình, cẩn thận nhà họ Triệu cũng đuổi luôn cậu ra khỏi dòng họ. Hừ!...” Nói xong, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh.

Lúc đóng cửa, còn cố ý đóng thật mạnh cửa, phát ra một tiếng “Đùng đùng!” to.

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi phòng bệnh Triệu Hằng, cũng không trực tiếp rời khỏi bệnh viện. Mà là đi tới phòng làm việc của viện trưởng Tống Duy Miên.

Thấy Triệu Hùng tới, vẻ mặt Tống Duy Miên sợ hãi, sợ mình làm việc có chỗ nào mắc lỗi bị Triệu Hùng bắt được.

“Anh Hùng!” Tống Duy Miên cung kính chào Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu, ngồi xuống ghế sa lon trong phòng làm việc của viện trưởng, nhìn Tống Duy Miên hỏi: “Viện trưởng Miên, tôi muốn tìm ông để biết thêm về Hạ Hồng Ngọc.”

Vừa nghe Triệu Hùng tìm hiểu “Hạ Hồng Ngọc!”, lúc này Tống Duy Miên mới yên tâm lại. Ông ta nhíu mày, hỏi Triệu Hùng: “Làm sao vậy, anh Hùng? Lẽ nào Hạ Hồng Ngọc làm việc có gì không tốt à?”

“Cũng không phải, tôi chỉ là cảm thấy cô gái này khá thú vị thôi.” Triệu Hùng giải thích: “Tôi thấy Hạ Hồng Ngọc hay trò chuyện với em họ Triệu Hằng của tôi, nên muốn hỏi thăm ông hỏi thăm về cô ta!”

“Ôi!...”

Tống Duy Miên thở dài một cái nói: “Cho nên tôi mới sắp xếp cho Hạ Hồng Ngọc đi chăm sóc ngài Triệu Hằng, là bởi vì anh của cô ta là Hạ Phàm vừa qua đời. Mà giác mạc dùng để phẫu thuật đổi mắt cho Triệu Hằng, chính là anh trai cô ta quyên tặng.”

“Cái gì?” Triệu Hùng nghe vậy thất kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc