CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng đưa Phùng Anh Nam đến ký túc xá Sở Ánh Mai.

Lý Diệu Linh la hét, đòi muốn cùng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ở biệt thự "Vịnh Nguyệt Đàm”, Triệu Hùng cũng hết cách, lại lái xe chở cô em vợ Lý Diệu Linh trở về "Vịnh Nguyệt Đàm".

Ở trên đường trở về, Triệu Hùng vừa lái xe, vừa hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh: "Diệu Linh à, em thấy cô Nam là người như thế nào?"

"Rất tốt nha, chỉ là trong việc học hành thì cô ra yêu cầu đối với em mà nói là quá nghiêm khắc."

"Em còn nói không biết xấu hổ mà nói vậy à." Triệu Hùng liếc mắt nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh một cái, nói với cô ấy: "Diệu Linh, anh nói cho em biết, chị của em vì chuyện học hành của em, đã rất nhọc lòng rồi. Coi như em thi nếu không thể đạt được thành tích tốt, ít nhất em cũng phải có tiến bộ chứ, vậy mới có thể làm cho chị em cảm thấy vui vẻ được. Nếu như thành tích cuối kỳ của em vẫn đếm ngược từ dưới lên. Chị em không bị em làm cho tức chết mới là lạ."

Lý Diệu Linh bĩu môi không phục, nói: "Em cũng muốn học giỏi mà! Nhưng mà em thấy mấy thứ kiến thức kia, giống hệt như là niệm kinh vậy. Anh bảo em phải làm sao mới có thể học giỏi đây?"

"Anh mặc kệ, nếu như thành tích học tập của em không có tiến bộ, sau này, anh sẽ không tiếp tục cho em tiền tiêu vặt nữa."

Lý Diệu Linh vừa nghe xong, bị dọa tới mặt mày trắng bệch cả ra.

Bây giờ, nhà họ Lý mặc dù trở nên giàu có rồi. Nhưng mà người trong nhà đều biết Lý Diệu Linh thích đi hộp đêm, nên quản tiền tiêu vặt của cô cực kỳ nghiêm. Nếu như Triệu Hùng không cho cô tiền tiêu vặt nữa, thì như vậy đối với Lý Diệu Linh mà nói, chắc chắn là một thảm họa.

Lý Diệu Linh ăn vạ Triệu Hùng, ôm lấy cánh tay của anh, cầu khẩn: "Anh rể à, anh đừng cắt tiền tiêu vặt của em. Chỉ với chút tiền sinh hoạt mà trong nhà cho em kia, em không thể chống cự được đến cuối tháng đâu."

"Không được! Thành tích học tập của em không tăng lên, sau này anh chắc chắn phải khống chế tiền tiêu vặt của em."

Lý Diệu Linh trở nên tức giận, không nói chuyện với Triệu Hùng nữa.

Sau khi trở về biệt thự "Vịnh Nguyệt Đàm", Lý Minh Nhà vào nhà chào chị Lý Thanh Tịnh một tiếng, sau đó đi thẳng lên lầu.

Lý Thanh Tịnh không hiểu ra sao nên hỏi: "Triệu Hùng à, con nhóc Diệu Linh này sao trông có vẻ không vui thế kia?"

"Em ấy bị anh nói một trận thôi."

"Sao vậy?" Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.

"Còn không phải bởi vì chuyện học hành ư!"

Lý Thanh Tịnh gật đầu nhẹ, nói: "Anh làm vậy cũng phải! Nếu như con nhóc này không chăm chỉ học tập, anh cứ tự nhiên dạy dỗ nó. Còn nếu con nhóc này còn không chịu bị quản, thì anh nói cho em biết."

Có Lý Thanh Tịnh làm chỗ dựa phía sau, Triệu Hùng đương nhiên không ngần ngại gì nữa.

Triệu Hùng nhỏ giọng hỏi cô vợ Lý Thanh Tịnh một câu: "Thanh Tịnh, bọn họ thế nào rồi?"

Lý Thanh Tịnh đương nhiên hiểu rõ, "bọn họ" trong lời nói của Triệu Hùng là chỉ bố mẹ của mình.

Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài, lắc đầu, nói: "Vẫn y như cũ thôi!."

Vì chuyện của bố mẹ, Lý Thanh Tịnh thực sự cảm thấy cô đã đến giới hạn rồi.

Sau khi hai người trở về phòng ngủ, Triệu Hùng thấy Triệu Dao Châu không có trong phòng ngủ. Hỏi bà xã Lý Thanh Tịnh: "Dao Châu đâu rồi?"

"Em để nó ngủ ở phòng riêng rồi. Sao nào, hai chúng ta ngủ chung với nhau, anh không vui à?"

"Đương nhiên là vui rồi!" Khóe miệng Triệu Hùng nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cô vợ Lý Thanh Tịnh.

Điều lạ thường là, lần này Lý Thanh Tịnh cũng không trốn tránh, cũng không cho Triệu Hùng nhìn sắc mặt. Điều này làm cho Triệu Hùng cảm thấy bất ngờ.

Triệu Hùng cả gan ôm cô vợ Lý Thanh Tịnh vào lòng. Đưa mặt áp lên khuôn mặt xinh đẹp trơn mịn của Lý Thanh Tịnh.

Hai người quấn quýt gần gũi bên nhau!

Lúc này, theo lý mà nói thì khi Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng xảy ra mâu thuẫn, Lý Thanh Tịnh sẽ mặt nặng mày nhẹ với anh mới đúng.

Nhưng Lý Thanh Tịnh cũng không hề trốn tránh, lại còn rất thản nhiên để cho Triệu Hùng chạm vào mình.

Triệu Hùng thấy mình ôm lấy bà xã Lý Thanh Tịnh, đưa mặt áp lên trên mặt của cô mà cô cũng không nổi giận.

Nhân cơ hội tốt này, Triệu Hùng bày tỏ cõi lòng với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, chuyện của Dương Lam trước đó không nói cho em biết, là anh không đúng. Nhưng mà anh thực sự sợ em hiểu lầm anh, mới không nói chuyện này với em."

"Anh đã giải thích với em rồi!" Lý Thanh Tịnh quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên mặt Triệu Hùng, khẽ hé môi đỏ nói: "Triệu Hùng à, em và anh chung sống với nhau đã được sáu năm rồi. Năm sau sẽ là năm thứ bảy của cuộc hôn nhân chúng ta. Rất nhiều người nói, sau khi kết hôn mà không vượt qua được khúc mắc bảy năm thì rất có thể một gia đình sẽ tan vỡ. Một gia đình thì cần có hai người cùng vun đắp, mới có thể hạnh phúc, tạo môi trường tốt đẹp lâu dài cho bọn trẻ lớn lên. Em hi vọng anh sẽ không khiến em phải thất vọng!"

"Em cứ yên tâm, anh sẽ không khiến em thất vọng đâu." Triệu Hùng nói.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Lý Thanh Tịnh trông giống như được đúc ra từ ngọc. Lông mi thật dài cong cong lên, một đôi mắt đen như hồ thu thủy sáng long lanh, như thể là ánh trăng non. Làn da mịn màng mềm mại.

Triệu Hùng nhịn không được, ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô vợ Lý Thanh Tịnh, hôn lên đôi môi gợi cảm của cô.

Lý Thanh Tịnh ôm hôn đáp lại Triệu Hùng!

Giờ khắc này, như thể toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người, hết thảy mọi thứ bên người đều hóa thành hư vô.

Thật lâu sau, hai người mới tách ra, vẻ mặt Lý Thanh Tinh u oán, hờn dỗi nói với Triệu Hùng: "Được rồi! Sơ múi thế này còn chưa đủ ư? Anh bận rộn cả ngày ở bên ngoài rồi, nhanh đi tắm rồi ngủ đi thôi!"

Triệu Hùng vui vẻ mặt mày hớn hở, gật đầu nói "Ừm!" một tiếng, vội vàng đi rửa mặt.

Trên mặt Lý Thanh Tịnh nở nụ cười hạnh phúc, nhỏ giọng tự mình lẩm bẩm: "Vân Nhã, Dương Lam à! Lý Thanh Tịnh tôi đây sẽ không thua mấy người đâu."

Vân Nhã vẫn luôn mập mờ không rõ với Triệu Hùng, mà Dương Lam là người đẹp sắc nước hương trời, còn là cô con gái của Dương Hoài An, một doanh nhân giàu nhất tỉnh Thanh Hóa.

Lý Thanh Tịnh lần đầu gặp mặt Dương Lam, trong lòng cô đã ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ rồi.

Nếu như là với tính cách trước kia của cô, cô nhất định sẽ chiến tranh lạnh với Triệu Hùng cho tới cùng.

Thế nhưng mà rất nhiều bậc thầy về tình cảm đều nói rằng, nếu như phụ nữ cứ luôn chiến tranh lạnh với đàn ông, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là đang đẩy người đàn ông của mình vào vòng tay của những người phụ nữ khác. Cho nên, Lý Thanh Tịnh đã đổi chiến thuật, duy trì thái độ lúc lạnh lúc nóng với Triệu Hùng.

Giống như một người đột nhiên được ăn một bữa thịt, sẽ trở nên vô cùng vui vẻ vậy!

Ít nhất thì, sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thân thiết gần gũi nhau, thì cũng chính là loại cảm giác này.

Sau khi rửa mặt, Triệu Hùng nhanh chóng nhảy lên giường, ôm lấy bà xã Lý Thanh Tịnh, cùng nhau ngủ một giấc thật ngon!

Sáng sớm hôm sau, sau khi Triệu Hùng đưa hai đứa trẻ đến trường học, anh tự mình lái xe đến "Khu cứu trợ".

Hôm qua, Lưu Mỹ Lan đã nhắc đến "Khu cứu trợ" này.

Triệu Hùng rất tò mò, Lưu Mỹ Lan đến "Khu cứu trợ", cứ nằng nặc phải tới thăm người nhà kia, thì họ rốt cuộc phải là người như thế nào.

Anh đã nghĩ kỹ điểm mấu chốt này, đi thẳng đến khu quản lý của "Khu cứu trợ", "Cộng đồng An Tâm".

Sau khi đi vào "Cộng đồng An Tâm", Triệu Hùng bày tỏ trực tiếp lý do mình đến đây với nhân viên công tác xã hội. Anh giới thiệu rằng mình là Triệu Hùng, hội trưởng của thương hội thành phố Hải Phòng, lấy danh nghĩa của "Tập đoàn Hùng Quang", quyên tặng cho "Khu cứu trợ" một ít mì gạo.

Nhân viên công tác xã hội nghe xong, vội vàng dẫn Triệu Hùng đến văn phòng của giám đốc cộng đồng.

Giám đốc cộng đồng họ Lương, là một người phụ nữ trung niên bốn mươi sáu tuổi.

Giám đốc Lương nghe tin Triệu Hùng là hội trưởng của thương hội thành phố Hải Phòng, muốn thay mặt cho "Tập đoàn Hùng Dương" quyên tặng mì gạo cho khu cứu trợ, lập tức vô cùng vui mừng. Bà cũng đại diện cho người dân ở khu trực thuộc, bày tỏ với Triệu Hùng và tập đoàn Hùng Dương rằng khu cứu trợ là một khu tập thể cũ kỹ, cho đến nay, khu tập thể này vẫn chưa được cải tạo, những người dân sinh sống ở đây đều thuộc tầng lớp lao động.

Triệu Hùng hỏi giám đốc cộng đồng: "Giám đốc Lương, bà giúp tôi thống kê một chút không, tổng cộng ở khu cứu trợ có bao nhiêu hộ dân?"

Bình luận

Truyện đang đọc