CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Nông Tuyền nghe được thanh âm của Triệu Hùng mà ngỡ là mình nghe lầm.

Cẩn thận nghe lại, quả đúng là thanh âm của Triệu Hùng.

Nông Tuyền phấn chấn hô to: “Là cậu chủ! Là cậu chủ!”

“Cậu chủ, tôi tới cứu cậu chủ đây!” 

Nông Tuyền chỉ hướng phát ra thanh âm, nói với Ngô Thừa Cảnh: “Ngô Thừa Cảnh, đào hướng này này!”

Ngô Thừa Cảnh sau khi biết Triệu Hùng đang gần trong gang tấc rồi, cơ thể đột nhiên hưng phấn bừng bừng, bắt đầu đào phía ngón tay Nông Tuyền chỉ.

Triệu Hùng trở lại bên người em gái Triệu Niệm, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của con bé, kích động nói: “Niệm, chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!”

Hô hấp của Triệu Niệm vô cùng yếu ớt, lúc nào cũng có nguy cơ bị nguy hiểm đến tính mạng, cần phải nhanh chóng được chữa trị.

Triệu Hùng ôm Triệu Niệm đứng ở hướng phát ra tiếng đào đất trong phòng giam, dùng thanh Ngư Trường Kiếm trong tay, chém vách phòng giam thành một hình vương lớn. 

Khi Ngô Thừa Cảnh đào được đến phòng giam, Ngô Thừa Cảnh cùng Nông Tuyền hai người song song xông đến trong phòng giam này, kích động kêu lên với Triệu Hùng: “Anh Triệu!”

“Cậu chủ!”

Tâm tình của Triệu Hùng cũng kích động giống như vậy, thấy Ngô Thừa Cảnh dáng vẻ mệt mỏi, đưa tay vỗ bả vai anh ta, nói: “Cực khổ rồi!”

Cái câu “cực khổ rồi” này khiến cho tâm tình của Ngô Thừa Cảnh kích động vô cùng. Từ sau khi theo Triệu Hùng đến Hải Phòng, anh ta vẫn cứ nhàn rỗi ngồi nhà, cũng sắp mọc được cả cây khắp người rồi. 

Có thể báo đáp được ân tình của Triệu Hùng là chuyện mà Ngô Thừa Cảnh muốn làm. Anh ta rốt cuộc cũng có đất dụng võ rồi. 

Triệu Hùng đưa Triệu Niệm trong lòng giao cho Nông Tuyền, căn dặn: “Nông Tuyền, anh mau đưa Triệu Niệm đến chỗ bác sĩ Hoa. Phải tự cậu trông nom Triệu Niệm, để bác sĩ Hoa hết sức cứu chữa cho Niệm.”

“Biết, tôi đi ngay!” Nông Tuyền nhận lấy đứa bé, xoay chân quay người chạy. 

“Ngô Thừa Cảnh, chúng ta đi thôi!” Triệu Hùng nói với Ngô Thừa Cảnh. 

Ngô Thừa Cảnh “ừ” một tiếng, đi theo Triệu Hùng ra ngoài. 

Sau khi ra ngoài, trời đã chạng vạng tối. 

Trời vẫn chưa tối hẳn, Trần Văn Sơn đã được biết từ Nông Tuyền rằng cứu được Triệu Hùng rồi. 

Thấy Triệu Hùng đi ra, Trần Văn Sơn, Tiết Ân chủ động nghênh đón/

“Cậu chủ!”

“Anh Triệu!” 

Triệu Hùng “ừ” một tiếng, mới gặp các anh em, thế mà lại có cảm giác như cách cả một đời rồi. 

“Văn Sơn, Tiết Ân, các người cực khổ rồi!”

Trần Văn Sơn cười một tiếng, nói: “Tôi cũng biết anh không có yểu mệnh như vậy. Lần này, Ngô Thừa Cảnh xem như là lập công rồi!”

“Đúng vậy!” Triệu Hùng vỗ vai Ngô Thừa Cảnh, trêu chọc anh ta: “Anh gần đây không đi đánh bài nữa đấy chứ?”

“Không… Chẳng qua là thi thoảng đi chọi chó thôi.”

“Chọi chó? Anh bị cái gì thế hả?” Triệu Hùng trừng mắt. 

Ngô Thừa Cảnh sợ đến mức hai chân mềm nhũn, cười xòa nói: “Sau này tôi không dám nữa!”

Triệu Hùng lúc này mới biết, tên Ngô Thừa Cảnh này lại đi đánh bài kiểu biến tướng như vậy. Có điều, xem thấy việc lần này anh ta cứu mình, nên cũng không so đo với anh ta nữa. 

Trần Văn Sơn thấy sắc mặt Triệu Hùng tái nhợt, dường như bị suy dinh dưỡng, lo lắng hỏi: “Cậu chủ, sắc mặt cậu khó coi thế! Không sao đấy chứ?”

“Không sao!” Triệu Hùng nói: “Tôi gọi điện cho Thanh Tịnh trước để báo tin bình an đã. Sau đó các người cùng với tôi đi vào tìm thằng oắt Lưu Vũ Tiến kia để mà tính sổ. Đúng rồi, tìm người bịt cái động này đi!” 

“Biết!”

Trần Văn Sơn đáp một tiếng, chỉ huy công nhân lấp lại cái hang mà Ngô Thừa Cảnh đào ra.

Lúc điện thoại của Lý Thanh Tịnh rung lên, thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là “chồng”, ngón tay Lý Thanh Tịnh khẽ run run nhấn nút trả lời. 

“Alo? Là anh sao?” Lý Thanh Tịnh khẽ hé đôi môi đỏ mọng, hỏi. 

“Thanh Tịnh, anh còn sống. Khiến em phải lo lắng rồi!”

“Chỉ cần anh còn sống thì tốt rồi!” Lý Thanh Tịnh cuối cùng cũng không nhịn được, mừng đến chảy nước mắt.

Ba ngày qua, Lý Thanh Tịnh căn bản ăn không ngon ngủ không yên. Lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của Triệu Hùng, rốt cuộc, lúc Triệu Hùng gọi đến mới được yên lòng.

“Nói Chu Dĩnh làm một bàn ăn ngon. Anh xử lý một ít chuyện xong sẽ lập tức quay về!” Triệu Hùng nói.

“Được, em chờ anh!”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Thanh Tịnh lau nước mắt trên mặt. Thẩm Văn Hải chạy tới, hỏi Lý Thanh Tịnh: “Cô ơi, thầy con khi nào mới về ạ?”

“Lát nữa sẽ về!”

“Vậy tại sao cô lại khóc?”

“Vì cô đang vui!” Lý Thanh Tịnh bật cười nói.

Thẩm Văn Hải gãi đầu một cái, thật không hiểu nổi thế giới của người lớn. 

Thẩm Văn Hải cùng với Dao Châu, vẫn chưa biết tin Triệu Hùng mất tích.

Lý Thanh Tịnh nói với bọn nhỏ Triệu Hùng đi ra ngoài, phải ba bốn ngày mới về. Cho nên, Thẩm Văn Hải thấy Lý Thanh Tịnh khóc mới cảm thấy thật là kì quái. 

Đầm Kim Ngư Phủ!

Lưu Vũ Tiến cùng với Lục Tiểu Xuyên đang uống rượu, hai người đang bàn tán thảo luận xem tiếp theo phải đối phó với đám người Triệu Hùng như thế nà.

Lúc này, quản gia vội vã chạy vào. 

“Cậu… Cậu chủ!” Quản gia chạy đến không thở được, nói cũng nói không liền mạch.

Lưu Vũ Tiến nhíu mày một cái, đanh giọng nói với quản gia: “Quản gia, ông hốt hoảng cái gì? Gặp quỷ à?”

“Triệu… Triệu Hùng cái tên đó dẫn người xông vào!” Quản gia nuốt nước miếng một cái, kinh hoàng thất thố nói.

“Triệu Hùng?”

Lưu Vũ Tiến cùng với Lục Tiểu Xuyên nghe vậy liền cả kinh thất sắc. 

“Ông xác định là thằng Triệu Hùng đó sao?” Lưu Vũ Tiến hỏi tới. 

“Tuyệt đối chắc chắn!” 

Hai người nghe được cái tên Triệu Hùng, hệt như là thấy ôn thần vậy.

Lục Tiểu Xuyên nói với Lưu Vũ Tiến một câu: “Cậu chủ, tôi đi ra trước!” 

Lưu Vũ Tiến “ừ” một tiếng.

Lục Tiểu Xuyên thân pháp rất nhanh, trực tiếp vọt lên trên lầu.

Lưu Vũ Tiến không sợ hãi. Anh ta biết Triệu Hùng không dám giết anh ta nhưng không có nghĩa Triệu Hùng không dám giết Lục Tiểu Xuyên.

Một khi để cho Triệu Hùng cùng với Trần Văn Sơn biết được thân phận của Lục Tiểu Xuyên thế thì Lục Tiểu Xuyên có chạy được khỏi Hải Phòng không vẫn là một ẩn số. 

Lưu Vũ Tiến nói với quản gia: “Gọi những người khác đến cho tôi!”

Quản gia đáp một tiếng, vội vã chạy ra ngoài.

Lưu Vũ Tiến uống một ngụm rượu, sau đó ra ngoài.

Vèo vèo vèo!

Mười mấy người vệ sĩ đứng yên bên người Lưu Vũ Tiến. 

Xa xa, Triệu Hùng dẫn theo Trần Văn Sơn, Tiết Ân cùng Sói đen Trang Đồng Phú, bốn anh em nhà họ Mã xếp thành một hàng, khí thế hung hăng đi tới. 

Lưu Vũ Tiến dẫn người nghênh đón.

Khoảng cách giữa hai bên dừng lại cách chừng ba mét. 

Lưu Vũ Tiến mắt lạnh nhìn Triệu Hùng, nói: “Triệu Hùng, mạng mày thật là lớn!”

Chỉ thấy, cả cơ thể của Triệu Hùng động một cái, chân đạp chữ “Tránh”, quỷ mị vô căn cứ, xuất hiện ở trước mặt Lưu Vũ Tiến.

“Chát!”

Một cái bạt tai nổ đom đóm mắt. Triệu Hùng tát Lưu Vũ Tiến một cái bay ra ngoài. 

“Bảo vệ cậu Lưu!” 

Mười mấy người còn chưa kịp đến gần thì Trần Văn Sơn, Tiết Ân, Sói đen cùng bốn anh em nhà họ Mã đã trực tiếp ra tay. 

Người Lưu Vũ Tiến gọi đến giúp còn chưa tới. Đám người này võ công cao nhất cũng chẳng qua là cao thủ Thiên bang, địch như thế nào được với đám người Trần Văn Sơn?

Một phen quyền cước đã bị nhóm Trần Văn Sơn đánh đến gà bay chó chạy. 

Triệu Hùng chậm rãi đi đến hướng Lưu Vũ Tiến, một cước đạp vào người anh ta. 

Lưu Vũ Tiết nhất thời cảm giác trước ngực như bị một ngọn núi lớn đè nghén, ngay cả hít thở cũng khó khăn. 

Trong cổ họng khó khăn nặn ra mấy chữ, cười lạnh nói: “Mày… Mày có gan giết… Giết tao?” 

Bình luận

Truyện đang đọc