CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi hai người có dáng vẻ như nhân viên sửa chữa đi ra, họ men theo thang tường, lên đến mặt đất.

Ngay khi Triệu Hùng đang chuẩn bị ra khỏi nơi ẩn nấp, bên tai anh lại truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp.

Phán đoán theo tiếng bước chân, có ít nhất năm người.

Một trong số họ nói: “Các người mau đi tiếp viện, nếu như ở đây xảy ra chuyện gì. Anh Hưng sẽ trách phạt, không ai kham nổi đâu.”

“Vâng, đại ca Thanh!”

Sau khi mấy người đó leo lên mặt đất, người được gọi là “đại ca Thanh”, quay người đi vào đường hầm bí mật.

Chít chít chít!

Triệu Hùng mô phỏng tiếng kêu của “chuột”.

Người được gọi là “đại ca Thanh” đó, nghe thấy động tĩnh, bắt đầu tìm kiếm chỗ Triệu Hùng.

Kể từ khi Triệu Hùng học được cách nói tiếng bụng từ nghệ thuật diễn bóng, anh có thể bắt chước được âm thanh của nhiều loài động vật khác nhau. Cũng có thể thông qua việc giả giọng, mô phỏng được tiếng nói của người khác.

Đợi người kia đến gần, Triệu Hùng nhanh như cắt, vươn tay ra phong ấn huyệt đạo của đối phương.

Đại ca Thanh tung nắm đấm hướng vào mặt Triệu Hùng, Triệu Hùng né sang một bên, trực tiếp nắm lấy cổ tay đối phương. Cổ tay bị gập lại, âm thanh tiếng xương gãy răng rắc vang vọng, cánh tay đã bị Triệu Hùng triệt hạ.

Ngay sau đó, ở huyệt đan trung của đối phương, Triệu Hùng cũng chặn huyệt ở đó. Anh còn điểm liên tiếp vài huyệt lớn nữa, đề phòng đối phương phá vỡ huyệt đạo.

Dựa vào thủ pháp của Triệu Hùng, ngoại trừ cao thủ cấp bậc ‘Thần Bảng’ ra, thì không ai có thể phá vỡ cấm chế của anh trong việc phong ấn huyệt đạo. Chỉ có số ít những cao thủ được xếp vào top năm mươi ‘Thiên Bảng’, mới có hi vọng phá vỡ được cấm chế phong ấn huyệt đạo trong khoảng hai giờ đồng hồ.

Triệu Hùng liên tiếp điểm nhiều huyệt đạo lớn trên cơ thể người này, thì trong vòng bốn giờ đồng hồ đổ lại, sẽ không thể giải huyệt.

Người này cũng là ‘Địa Bảng’, sau khi khống chế được đối phương, Triệu Hùng lấy từ trong túi áo ra lọ thuốc dịch dung dạng lỏng mà Hoa Di đã pha chế cho anh.

Thứ chất lỏng này giống như lòng trắng trứng gà, Triệu Hùng đổ ra tay một ít rồi bôi lên mặt người kia. Sau một hai phút, anh thu tay lại để lộ khuôn mặt của người kia. Lớp mặt nạ tinh xảo mỏng như cánh ve rơi vào tay Triệu Hùng.

Người bị Triệu Hùng điểm huyệt, dù thân thể không cử động được, cũng không thể mở miệng ra nói. Nhưng con mắt của anh ta vẫn đảo liên hồi.

Trong lòng anh ta sửng sốt không nguôi!

Anh ta không biết, Triệu Hùng muốn làm gì, cứ bôi bôi quét quét lên mặt mình.

Sau khi Triệu Hùng giấu người này đi, liền chọn con đường chính giữa, bước về trước, phát hiện mỗi con đường đều có cửa ngăn, phải mở bằng vân tay.

Quay người trở lại, Triệu Hùng rút thanh Ngư Trường Kiếm trên người ra.

Người kia sợ đến mức hồn bay phách lạc, nghĩ rằng Triệu Hùng muốn giết mình.

Triệu Hùng nói nhỏ: “Tôi cần vân tay của anh để mở khóa, nếu đúng là dấu vân tay của anh, thì anh chớp mắt. Bằng không, tôi tiễn anh xuống gặp Diêm Vương ngay lập tức.”

Người đàn ông tên “đại ca Thanh”, nhìn thẳng vào Triệu Hùng chớp chớp mắt.

“Ngón trỏ phải!”

“Ngón giữa tay phải!”

“Ngón áp út tay phải!”

Khi Triệu Hùng nói đến “ngón trỏ trái”, người đàn ông lại nhìn thẳng vào Triệu Hùng chớp chớp mắt.

Chỉ kịp nhìn thấy Triệu Hùng vung kiếm lên rồi hạ xuống, ngón trỏ của người đàn ông kia đã bị chặt đứt.

Anh ta đau đến mức như muốn ngất đi.

Người ta nói mười ngón tay đều kết nối đến trái tim, kiểu đau đớn thấu tim gan này, không phải người bình thường nào cũng chịu được.

Nếu là người bình thường, khi chặt đứt ngón tay như vậy, anh ta sẽ ngất ngay lập tức.

Triệu Hùng chặn huyết mạch trên tay người đàn ông, tránh việc máu chảy lan ra đất sẽ bị người khác phát hiện.

Người đàn ông này thấp hơn Triệu Hùng nửa cái đầu, anh lột áo khoác ngoài của anh ta ra.

Triệu Hùng dùng nội lực cưỡng chế biến đổi xương cốt cơ thể, trở nên béo gầy và cao lùn như người đàn ông.

Người đàn ông kia choáng vàng!

Khi Triệu Hùng đeo lớp mặt nạ vừa nãy lên, thay đổi kiểu tóc một chút, trở nên cực kì giống người đàn ông kia.

Người đàn ông kia chưa bao giờ nhìn thấy, thuật dịch dung cao tay như vậy, đến mức thật giả lẫn lộn.

Triệu Hùng cầm ngón tay bị chặt đứt, từ từ bước về phía đường giữa. Đứng trước cánh cửa, dùng ngón tay đó dí vân tay vào ổ khóa, cánh cửa phát ra tiếng rồi mở rộng.

Triệu Hùng vẫn chưa bước vào ngay, mà quay người đi về phía anh đã giấu người đàn ông kia.

Đôi mắt người đàn ông tràn đầy sợ hãi, không biết Triệu Hùng sẽ làm gì mình.

Triệu Hùng đánh một đòn vào sau đầu anh ta, trong giây lát, cả người anh ta ngả ra, đổ rạp xuống đất.

Theo như lực ra đòn này của Triệu Hùng, cứ giả dụ như người đàn ông kia được đưa đến viện cấp cứu ngay lập tức, thì cũng thành kẻ ngốc suốt đời.

Sau khi giấu kĩ người đàn ông đó, Triệu Hùng bước vào cánh cửa đã được mở sẵn.

Bước vào, Triệu Hùng bắt chước dáng vẻ của người kia, ngẩng đầu sải bước về phía trước.

Đường hành lang rất sâu, cũng phải tới bảy tám trăm mét.

Cuối hành lang, là một nhà giam tư nhân mô hình nhỏ, bên trong có ít nhất mười mấy gian.

Triệu Hùng bước từng bước chậm rãi đến nhà giam.

Người làm nhiệm vụ chào hỏi Triệu Hùng: “Đại ca Thanh!”

“Đại ca Thanh!”

Triệu Hùng bắt chước giọng nói của ‘đại ca Thanh’, “ừm” một tiếng: “Tập trung vào, bên ngoài có người đến. Nếu những người này được cứu rồi bỏ trốn, anh Hưng sẽ trách phạt, lúc đó chúng ta không kham nổi đâu!”

“Đại ca Thanh! Ai đến cơ?” Một gã đàn ông nhìn như tên trộm, đến hỏi Triệu Hùng.

“Ai biết.”

Triệu Hùng nhận thấy những người này rất tôn trọng mình, xem ra cái người được gọi là ‘đại ca Thanh’, là ông chủ nhỏ ở đây.

Anh giả bộ như đang đi tuần tra, nhìn từng phòng giam một, nhìn từng người bị bắt giam, tổng cộng có mười hai người.

Những người bị bắt giam này, nam nữ đủ cả.

Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, buông lời mắng chửi: “Tên thối tha, nhìn gì mà nhìn?”

“Phì!”

Người phụ nữ nhổ nước bọt về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng né đống nước bọt của người đó, nhếch miệng chửi: “Con đàn bà thối này, muốn chết à?”

Người đàn ông nhìn như kẻ trộm, bước đến, nói với Triệu Hùng: “Đại ca Thanh, anh bớt giận! Nếu như không phải anh Hưng đã ra lệnh, không cho chúng ta động đến đám người này. Thì bọn em đã sớm giải quyết con đàn bà này rồi!”

Triệu Hùng nhìn những người bị bắt giam ở đây, mặc dù ai cũng lấm lem, nhem nhuốc, đầu tóc bù xù, nhưng ánh mắt của họ đa phần đều rất cao ngạo.

Anh rất muốn biết, những người bị giam giữ này là ai.

Triệu Hùng hỏi người đàn ông nhìn như kẻ trộm ấy: “Thông tin của những người này đâu, mang ra đây tôi xem!”

“Đại ca Thanh, anh muốn tra thông tin của con đàn bà này sao?”

“Bớt phí lời đi! Tôi bảo cậu mang ra, thì cậu mang ra.” Triệu Hùng quát lên với tên thuộc hạ: “Bây giờ là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, phải đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho những phạm nhân ở đây, nếu xảy ra bất kì vấn đề gì, cậu có chịu trách nhiệm được không?”

“Vâng vâng vâng! Em đi lấy tập thông tin ngay.”

Người đàn ông nhìn như kẻ trộm, quay người rời đi. Một lúc sau, hắn quay trở lại, trên tay là tập tài liệu lớn nhỏ.

Triệu Hùng lật tìm thông tin của người phụ nữ kia đầu tiên, vô cùng kinh ngạc, khi phát hiện người đó thực sự là cô chủ của tập đoàn Viễn Thành.

Mấy năm trước, cô chủ Văn Viễn Sương của tập đoàn Viễn Thành mất tích, ngay lập tức chuyện này leo lên bảng tin hot search. Không ngờ rằng, Văn Viễn Sương lại bị bắt nhốt ở đây.

Triệu Hùng lật xem thông tin của những người khác, càng khiến anh bất ngờ hơn.

Những người này, mười người thì có bảy tám người, là những người giàu có bị mất tích mấy năm gần đây, những cô chủ cậu chủ của các nhà hào phú. Những người khác, là các nhà khoa học có thẩm quyền trong lĩnh vực kĩ thuật.

Kiểu người như Dương Hưng thật sự quá tàn nhẫn, bắt họ lại, nhốt giam trong nhà tù tư nhân dưới “Vân Nam” này.

Bình luận

Truyện đang đọc