CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Nhìn xem dáng vẻ của Triệu Hùng, Hoa Di cũng biết anh sẽ làm gì rồi.

"Anh định ra tay với người của tập đoàn Thiên Thanh phải không?" Hoa Di hỏi.

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Người kia là cao thủ trên Thiên bang, còn thêm bốn người đấu vật dân tộc Thái Minh, dù sao cũng là một tai họa ngầm. Nếu như có thể giải quyết triệt để bọn họ thì tất nhiên là không còn gì tốt hơn."

"Một mình anh giải quyết được không?" Hoa Di lo lắng hỏi.

Triệu Hùng tự tin cười nói: "Yên tâm đi Hoa Di, với thực lực bây giờ của anh, ngoại trừ cao thủ ở trên Thần bảng, những người khác thì anh còn không có để vào mắt. Anh đi ra ngoài một chuyến. Buổi tối em cứ ăn cơm trước đi, không cần phải chờ anh."

"Thế anh cẩn thận một chút." Hoa Di dặn dò Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu một cái, anh thay đổi một tấm mặt nạ khác, mặc áo khoác vào rồi rời khỏi gian phòng.

Sau khi tới bãi đỗ xe, những cảnh sát kia cũng vừa vặn kiểm tra tất cả các phòng của khách sạn Tứ Quý xong.

Triệu Hùng thấy hai người đàn ông mang kéo râm lên một chiếc xe Toyota rồi đi hướng khác với xe cảnh sát, anh liền lái xe theo sau xe của hai người đàn ông này.

Chiếc xe Toyota này ngừng lại ở trước quán bar Lệ Đô.

Triệu Hùng xuống xe nhìn bốn phía, anh tính đi vào quán bar nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhưng mà khi anh nhìn thấy trên cửa quán bar viết thời gian kinh doanh là từ sáu giờ tối đến bốn giờ sáng, cho nên anh quay trở lại xe.

Vào đêm, đèn đuốc trong thành thị lần lượt phát sáng lên.

Cả tòa thành phố hoàn toàn bị ánh đèn bao phủ, phảng phất như là mặc thêm vào một tầng áo khoác hoa lệ vậy.

Lục tục ngo ngoe, bắt đầu có người tiến vào quán bar Lệ Đô.

Triệu Hùng đang chuẩn bị tiến vào quán bar Lệ Đô đề nhìn xem, đột nhiên anh nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn khá quen thuộc.

"A! Đây chẳng phải là tên trộm vặt mà anh gặp lần trước có tên là A Tú sao?"

"Sao cô ta lại ở chỗ này?"

Ngay lúc Triệu Hùng đang kinh ngạc thì cô gái Cẩm Tú đã đi vào quán bar Lệ Đô rồi.

Triệu Hùng sửa sang lại quần áo một chút rồi đi vào quán bar Lệ Đô.

Khi anh vừa vào cửa thì bị hai tên bảo vệ ngăn lại hỏi:

"Có thẻ hội viên không?"

"Không có!"

"Thật xin lỗi, quán bar Lệ Đô của chúng tôi áp dụng hình thức hội viên. Không phải hội viên của chúng tôi thì không vào được." Người bảo vệ nói.

Triệu Hùng chỉ vào một người phụ nữ vừa đi vào rồi hỏi: "Thế sao cô ta không có lộ ra thẻ hội viên mà cũng vào được chứ?"

"Phụ nữ được miễn phí. Đàn ông phải có thẻ hội viên mới có thể đi vào."

Triệu Hùng gật đầu rồi hỏi tiếp: "Thế thẻ hội viên làm như thế nào?"

"Nạp ít nhất 150 triệu một lần. Qua bên kia làm thẻ." Người bảo vệ chỉ tay về chỗ làm thẻ hội viên và nói.

Triệu Hùng cũng không muốn gây phiền phức, cho nên anh đi tới rồi làm một tấm thẻ hội viên. Sau khi làm xong, Triệu Hùng cầm thẻ hội viên rồi tiến vào quán bar Lệ Đô.

Vừa vào quán bar Lệ Đô, Triệu Hùng mới phát hiện rằng bên trong lại là một thế giới khác..

Trong sàn nhảy, một chút nam nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa theo điệu nhạc.

Triệu Hùng nhìn thấy trên lầu là phòng riêng, cho nên anh đi chậm rãi lên lầu. Nhưng khi vừa đi đến lầu ba thì bị ngăn lại.

"Lầu ba trở lên không kinh doanh với người ngoài." Một người bảo vệ nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu một cái rồi đi trở lại lầu hai. Anh tìm một nơi dựa vào sàn nhảy và có hàng ghế dài, gọi một chai Whisky và phần món ăn, sau đó ngồi ở trên ghế dài vừa ăn trái cây vừa uống rượu.

Vừa uống được hai ly, một người phụ nữ rất sexy đặt mồng ngồi ở đối diện Triệu Hùng.

"Này anh đẹp trai, đi một mình sao?" Giọng của người phụ nữ ngọt còn hơn cả mía lùi vậy.

Mặt nạ mà Triệu Hùng đang mang, là gương mặt của một người đàn ông thông thường tầm ba mươi tuổi. Tấm mặt nạ này căn bản là không có bất kỳ liên quan gì với chữ đẹp trai cả. Thuộc dạng nếu ném ở trong đám người thì không có chút nào nổi bật.

Mùi nước hoa trên người phụ nữ này rất nồng nặc, có vẻ cô ta chính là cô gái bồi khách uống rượu trong quán bar Lệ Đô.

Triệu Hùng vốn muốn đuổi người phụ nữ này đi, nhưng mà anh nghĩ lại, người phụ nữ này chắc hẳn sẽ rất quen thuộc với quán bar Lệ Đô. Anh gật đầu nói: "Một người."

Hai mắt của người phụ nữ này tỏa sáng, dời đi cơ thể rồi ngồi vào sát người Triệu Hùng.

Cô ta cố ý nhích cơ thể lại gần cơ thể của Triệu Hùng rồi nói: "Vậy tôi có thể uống rượu chung với anh sao?"

"Có thể!" Triệu Hùng đồng ý không chút do dự.

Anh móc bóp rồi lấy một chút tiền ra, tips sáu triệu cho người phụ nữ này.

Người phụ nữ gặp Triệu Hùng ra tay xa xỉ, còn gọi rượu Whisky loại cao cấp. Cô ta vui vẻ nhận tiền, rót đầy ly rượu cho Triệu Hùng trước, sau đó mới kêu phục vụ lấy thêm một cái ly tới rồi mới rót rượu cho cô ta.

"Tới, anh đẹp trai. Tôi mời anh." Người phụ nữ tỏ ra quyến rũ, nâng ly lên rồi nói với Triệu Hùng.

"Keng."

Triệu Hùng nâng ly lên, cụng nhẹ vào ly của người phụ nữ này.

Người phụ nữ vô cùng nhiệt tình trò chuyện với Triệu Hùng, muốn hỏi anh là ông chủ tới từ nơi nào.

Nghe giọng nói của Triệu Hùng có vẻ chính là người ở nơi khác tới, mà không phải là giọng địa phương của người thành phố Hải Vân.

Triệu Hùng đã nói anh chính là người Hà Đông, tới thành phố Hải Vân để du lịch.

"Anh đẹp trai, tôi có thể cung cấp phục vụ du lịch nơi đó đó. Chỉ cần tiền đúng chỗ, mọi thứ không là vấn đề." Người phụ nữ liếc mắt đưa tình với Triệu Hùng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chỉ cần tiền đúng chỗ, e rằng đêm nay cô ta sẽ bồi Triệu Hùng đi mướn phòng qua đêm.

Triệu Hùng không muốn dây dưa quá nhiều trong vấn đề này với nữ bồi rượu, anh nói lảng sang chủ đề khác: "Cô tên là gì?"

"Ngọc Ánh!

"Ngọc Ánh, quán bar Lệ Đô này là do ai mở?"

"Là anh Phó. Không phải là anh sẽ không biết ngay cả điều này chứ?" Ngọc Ánh nói xong, bất đắc dĩ cười nói: "À quên, anh tới từ nơi khác, cũng không quen thuộc thành phố Hải Vân. Tôi có thể nói cho anh biết, tuyệt đối đừng nên gây chuyện ở trong quán bar Lệ Đô này, anh Phó là một trong những đại ca lợi hại nhất thành phố Hải Vân này."

"Nghe giang hồ đồn rằng, anh Phó có rất nhiều sản nghiệp, không chỉ ở thành phố Hải Vân không, mà trên cả nước cũng không thiếu sản nghiệp của anh ta."

"Làm nghề này như chúng tôi đều nguyện ý đi theo anh Phó làm việc như vậy."

"Vì cái gì?" Triệu Hùng cau mày hỏi.

Ngọc Ánh nói: "Có sự đảm bảo về an toàn chứ sao. Tôi nói cho anh biết, ở quán bar Lệ Đô này, xem như là cậu ấm con nhà giàu cũng không dám gây chuyện. Có hai lần có người gây chuyện ở đây, anh đoán xem hậu quả như thế nào?"

"Thế nào?"

"Hai người gây chuyện kia đã biến mất. Nhiều ngày sau, bọn họ đã chết oan uổng." Ngọc Ánh nhỏ giọng nói.

Triệu Hùng gật đầu một cái rồi nói với Ngọc Ánh: "Vậy lát nữa nếu như anh Phó đi ra, cô nói cho tôi biết người nào là anh Phó, để tôi tránh đụng phải anh ta."

Dứt lời, Triệu Hùng lại móc ra ba triệu từ trong bóp rồi giao trên tay của cô ta.

Ngọc Ánh gặp Triệu Hùng ra tay xa xỉ, đương nhiên rất vui mừng..

Đúng lúc này, trong sàn nhảy nổi lên một trận hỗn loạn.

Chỉ nghe một người phụ nữ đang hét lên: "Bắt trộm. Bắt ăn trộm."

Triệu Hùng nhìn qua sàn nhảy, chỉ thấy cô gái tên Cẩm Tú đang chui từ trong đám người kia ra.

A Tú đang chuẩn bị chạy trốn thì bị tên bảo vệ trong quán bar bắt lại.

Nhìn Cẩm Tú chỉ là cô gái khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, tên bảo vệ giơ tay lên tát một cái trên mặt của Cẩm Tú.

Tên bảo vệ trừng mắt mắng: "Dám gây chuyện ở trong quán bar Lệ Đô, không biết ở đây là địa phương nào sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc