CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Cho đến lúc này, việc khiến Triệu Hùng vui mừng nhất không có gì sánh bằng việc nhận được tin từ Lưu Ngũ Khuyết rằng vị cao nhân kia đã đến Nha Trang. Chỉ là anh chưa có cơ hội gặp mặt người đó. Nhưng theo như những gì Lưu Ngũ Khuyết nói thì hai người rất nhanh sẽ được gặp nhau thôi.

Điều này khiến cho Triệu Hùng rất vui mừng bởi vì ông cụ Khổng đã nói, một khi nội lực của anh được khôi phục thì sức mạnh của anh sẽ tiến thẳng đến cấp độ “Thiên Bảng.”

Đến lúc đó, Trần Thiên Trung sẽ nói chân tướng với anh. Triệu Hùng đã chờ ngày này quá lâu rồi, bởi vì nội thương nên anh không thể cùng bà xã Lý Thanh Tịnh trải qua những ngày tháng vợ chồng bình thường như những cặp đôi khác. Chỉ cần hồi phục nội lực thì mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.

Triệu Hùng nói chuyện thêm một lúc với Lưu Ngũ Khuyết liền nói đến việc của Trần Văn Sơn. Trần Văn Sơn vẫn đang tìm sư muội của anh ta nhưng đáng tiếc cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa có được tin tức của sư muội. Vì vậy Triệu Hùng muốn hỏi Lưu Ngũ Khuyết, có thể tìm sư muội của Trần Văn Sơn ở đâu.

Lưu Ngũ Khuyết nắn khớp ngón tay, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Sư muội của Văn Sơn cũng đang ở Nha Trang. Muốn tìm người này phải đến nơi rực rỡ sắc màu.”

“Rực rỡ sắc màu?” Triệu Hùng nghe xong nhíu mày, không biết Lưu Ngũ Khuyết ám chỉ nơi nào.

Nha Trang không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, muốn tìm một người trong tổng số dân ở Nha Trang chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Triệu Hùng nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Thầy Lưu, tôi có thể hỏi ông một vấn đề cuối cùng không?”

Lưu Ngũ Khuyết cười đáp: “Cậu muốn hỏi người nhà họ Trương của năm đại gia tộc ở đâu đúng không?”

Triệu Hùng không khỏi bật cười, gật đầu nói: “Xem ra không gì có thể giấu được thầy Lưu!”

Lưu Ngũ Khuyết nghe vậy liền nhắc nhở: “Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để cậu tìm nhà họ Trương. Nếu lúc này nhà họ Trương xuất hiện lộ liễu thì bọn họ sẽ càng gặp nguy hiểm, không chừng là họa lớn. Không cần vội, đợi thời cơ chín muồi thì người nhà họ Trương sẽ xuất hiện trước mặt cậu.”

Triệu Hùng kinh ngạc khi nghe Lưu Ngũ Khuyết nói vậy: “Thầy Lưu, người nhà họ Trương sẽ chủ động tìm đến tôi ư?”

“Đúng vậy!” Lưu Ngũ Khuyết gật đầu nói tiếp: “Chỉ là chưa đến lúc, bây giờ cậu cứ tăng cường sức mạnh bản thân, đợi thời cơ chín muồi thì người nhà họ Trương ắt sẽ tìm gặp cậu.”

“Tôi hiểu rồi!” Triệu Hùng cúi đầu hành lễ với Lưu Ngũ Khuyết một cái.

Lưu Ngũ Khuyết khẽ gật đầu rồi nói: “Tôi và cậu rất có duyên, cơ hội gặp mặt tổng cộng có ba lần, vẫn còn hai lần nữa. Cậu ra gọi vợ của cậu vào đây, tôi có chuyện cần nói.”

“Vâng, cảm ơn thầy Lưu.” Triệu Hùng đứng lên đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng thiền, Triệu Hùng có hơi lo lắng, thầm nghĩ không biết Lưu Ngũ Khuyết gọi Lý Thanh Tịnh vào có chuyện gì.

Quay trở lại chỗ đá Tam Sinh, Triệu Hùng ngạc nhiên và có chút sửng sốt khi thấy Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo cũng ở đó.

Lý Thanh Tịnh đang nói chuyện với Lưu Hải Yến, anh không khỏi nhíu chặt mày bước về phía bà xã.

Lưu Hải Yến nhìn thấy Triệu Hùng đi đến bèn cố ý tươi cười chào hỏi: “Anh Triệu, xin chào.”

Triệu Hùng lạnh lùng đáp lại: “Lưu Hải Yến, sao cô cũng ở đây?”

“Triệu Hùng, nói thế nào nhỉ. Là thế này, Hải Yến với người nhà cũng đến Linh Ấn Tự dâng hương, chúng em tình cờ gặp nhau.” Lý Thanh Tịnh huých nhẹ Triệu Hùng, tỏ ý nhắc nhở anh đừng thể hiện thái độ rõ ra mặt như vậy.

Lưu Hải Yến tiếp tục cười nói: “Chị Thanh Tịnh, không sao đâu. Xem ra anh Triệu có hiểu lầm gì với em thì phải. Nếu đã không thích em thì em đi là được rồi.”

Lý Thanh Tịnh quay sang Triệu Hùng trách móc: “Anh xem, anh dọa Hải Yến sợ rồi kìa.”

Triệu Hùng chợt nhớ ra ban nãy Lưu Ngũ Khuyết nói muốn gặp Lý Thanh Tịnh, liền quay sang nói với cô: “Thanh Tịnh, em cùng anh ra hậu viện một chút, có người muốn gặp em.”

“Hải Yến, xin lỗi, tôi phải đi có việc chút.” Lý Thanh Tịnh nói với Lưu Hải Yến.

Lưu Hải Yến gật đầu đáp lại.

Lý Thanh Tịnh theo sau Triệu Hùng ra phía sau hậu viện, trên đường đi Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, ban nãy tiểu hòa thượng đưa anh đi gặp ai vậy?”

Triệu Hùng ghé vào tai Lý Thanh Tịnh nói nhỏ vài lời, Lý Thanh Tịnh nghe xong khẽ thốt lên một tiếng: “Người anh nói là Lưu Ngũ Khuyết, hậu nhân của Lưu Bá Ôn? Ông ta đang ở đây?”

Triệu Hùng giơ ngón tay lên miệng khẽ suỵt một tiếng rồi gật đầu: “Thanh Tịnh, thầy Lưu muốn gặp em.”

“Gặp em?” Lý Thanh Tịnh có chút kinh ngạc không hiểu Lưu Ngũ Khuyết gặp mình để làm gì.

Đi gần đến phòng thiền, Triệu Hùng nói nhỏ với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em vào đi. Anh quay lại đá Tam Sinh đợi em.” Nói xong anh quay người đi thẳng đến chỗ đá Tam Sinh.

Lý Thanh Tịnh thở hắt ra một hơi, sau đó đi đến trước cửa phòng thiền gõ nhẹ vài cái, bên trong một giọng nói vang lên: “Cửa không khóa, vào đi.”

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thấy người bên trong mái tóc đã bạc trắng, đang ngồi khoanh chân trên một chiếc ghế bồ đoàn. Lý Thanh Tịnh nhìn khuôn mặt người này chỉ khoảng sáu mươi, nhưng mái tóc hoa râm khiến cho ông ta trông già hơn rất nhiều.

“Ngồi đi.” Lưu Ngũ Khuyết chỉ chiếc ghế bồ đoàn đối diện.

Lý Thanh Tịnh đi đến chiếc ghế đối diện Lưu Ngũ Khuyết, khoanh chân ngồi xuống. Lúc này cô mới phát hiện Lưu Ngũ Khuyết mất một cánh tay.

“Thầy là đại sư Lưu Ngũ Khuyết?” Lý Thanh Tịnh nhìn Lưu Ngũ Khuyết rồi hỏi.

Lưu Ngũ Khuyết gật đầu, quan sát kĩ lưỡng khuôn mặt đoan trang của Lý Thanh Tịnh rồi nói: “Cô Lý, ở đây có gương, cô lấy rồi tự soi mặt mình một chút.”

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy trên bàn cờ có một chiếc gương liền giơ tay ra lấy, cô cầm gương lên rồi nhưng đột nhiên cầm không chắc thế là chiếc gương rơi xuống đất.

Thấy chiếc gương nứt thành nhiều đường, Lý Thanh Tịnh vô cùng áy náy nói với Lưu Ngũ Khuyết: “Thầy Lưu, thật xin lỗi, đều tại tôi không cẩn thận cầm không chắc.”

“Haiz, gương vỡ khó lành!” Lưu Ngũ Khuyết thở dài một hơi.

Lý Thanh Tịnh nghe vậy không khỏi cảm thấy có chút lo lắng mặc dù cô không hiểu: “Thầy Lưu, thầy nói như vậy là sao ạ?”

“Ban nãy tôi đã xem tướng mặt của Triệu Hùng, tôi thấy rằng đường tình duyên của cậu ấy xảy ra vấn đề. Thế nên tôi đã bảo cậu ấy gọi cô vào đây mà cô vừa làm vỡ gương, nhưng gương vỡ không phải vấn đề của cô và Triệu Hùng mà là vấn đề của bố mẹ cô.” Lưu Ngũ Khuyết cất giọng đều đều.

“Bố mẹ tôi?” Lý Thanh Tịnh sửng sốt ngay sau đó liền cảm thấy lo lắng, vội vàng hỏi: “Thầy Lưu, bố mẹ tôi có chuyện gì vậy ạ?”

“Bố mẹ cô tình cảm không êm thấm, về già rất có thể sẽ ly hôn. Một khi ly hôn, gương vỡ khó lành, khó tái hợp.”

Nghe đến đây, Lý Thanh Tịnh đờ người ra, sự bàng hoàng trào dâng trong lòng, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn.

Lý Thanh Tịnh đờ người ra một lúc mới sực tỉnh, lo lắng hỏi: “Thầy Lưu, có cách nào để hóa giải không ạ?”

Lưu Ngũ Khuyết lắc đầu rồi nói: “Ý trời đã định, không thể làm trái. Cách hóa giải tốt nhất có thể làm được là ngăn không cho họ ly hôn.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy!” Lý Thanh Tịnh nói rồi cúi đầu hành lễ với Lưu Ngũ Khuyết.

Lý Thanh Tịnh những tưởng chỉ có vậy nào ngờ những lời tiếp theo của Lưu Ngũ Khuyết càng khiến cô sợ hãi vô cùng.

“Sở dĩ tôi gọi cô vào đây là vì tôi nhìn ra đường tình duyên giữa cô và Triệu Hùng xảy ra trục trặc.”

“Thầy Lưu, có vấn đề gì thầy cứ nói thẳng ạ.” Sắc mặt của Lý Thanh Tịnh tái nhợt vì liên tiếp nhận những cú sock.

“Cô và Triệu Hùng đã định trước sẽ có hai trai một gái, trước đây tình cảm hai người không thuận buồm xuôi gió, hiện tại đã bền chặt. Nhưng thời hạn hạnh phúc viên mãn của hai người chỉ có năm năm. Năm năm sau cô có hạn lớn, nếu có thể hóa giải thì hai người sẽ hạnh phúc viên mãn đến cuối cùng. Nếu như không thể tránh khỏi đại hạn này thì hoặc là tình duyên của hai người sẽ chấm hết, hoặc là trong mười năm sau hai người sẽ bắt đầu lại cuộc sống hạnh phúc. Nhớ kĩ, luôn luôn đề phòng khi mang theo đồ vật đựng nước.” Lưu Ngũ Khuyết chầm chậm nói ra một tràng dài.

“Đồ vật đựng nước?” Lý Thanh Tịnh sợ đến mức cả người như nhũn ra.

Cô và Triệu Hùng vừa mới được sống những ngày tháng hạnh phúc, tình cảm cũng êm ấm hòa thuận, thật không muốn tin là quãng thời gian tươi đẹp chỉ kéo dài năm năm.

“Thầy Lưu, có cách hóa giải không ạ?” Lý Thanh Tịnh khẩn thiết hỏi.

Lưu Ngũ Khuyết đáp: “Cô trời sinh đức hạnh đoan trang, thông minh lanh lợi. Đây là thử thách mà ông trời dành cho cô. Đại hạn lần này là trắc trở lớn nhất trong cuộc đời của cô. Có thể hóa giải được hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào Triệu Hùng. Nếu như trong thời điểm cô gặp hạn mà ý chí của Triệu Hùng vững vàng thì mười năm sau hai người sẽ lại hạnh phúc bên nhau. Nếu như ý chí của Triệu Hùng không vững thì tình cảm của hai người sẽ đi đến bước đường cùng. Sở dĩ tôi không nói chuyện này với Triệu Hùng là bởi vì đây là hạn của cô, là thử thách mà ông trời đặt ra cho cô đồng thời cũng là để thử thách Triệu Hùng.”

Nghe Lưu Ngũ Khuyết nói vậy, Lý Thanh Tịnh bèn hỏi: “Vậy tôi có thể nói chuyện này với Triệu Hùng không?”

“Cái này thì có thể. Nhưng ý trời không thể làm trái, cho dù cô nói với Triệu Hùng thì cũng không thể thay đổi được gì. Nhớ kĩ lời tôi nói năm năm sau tuyệt đối đừng động vào đồ vật chứa nước. Chỉ cần là đồ vật chứa nước thì đều không tốt với cô. Đương nhiên, tất cả đều có biến số, nếu như cô có thể vượt qua đại hạn này thì cô và Triệu Hùng sẽ có cuộc hôn nhân mĩ mãn, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.”

Bước ra khỏi phòng thiền, Lý Thanh Tịnh cảm thấy hai chân như thân cây ngấm quá nhiều nước, vừa mềm nhũn vừa nặng nề.

Thứ nhất cô lo sợ bố mẹ sẽ li hôn, giống như Lưu Ngũ Khuyết nói, gương vỡ khó lành. Thứ hai, cô lo cho chính bản thân mình, lo sợ đại hạn năm năm sau.

Khó khăn lắm Lý Thanh Tịnh mới đi đến chỗ đá Tam Sinh, Triệu Hùng nhìn thấy dáng vẻ sa sút trầm trọng của cô từ xa thì vội vàng tới đón, ân cần hỏi han: “Thanh Tịnh, thầy Lưu nói gì với em rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc