CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú tiến vào “Khách sạn Minh Đạt”, thì đúng lúc bắt gặp Triệu Hùng đưa Ông cụ Đường ra ngoài.

Triệu Hùng cười nói với Tô Thị Như: “Cám ơn Tô cảnh quan! Nếu như cô không kịp đến, e rằng hôm nay sẽ là một trận đấu ác liệt.”

Tô Thị Như hỏi Triệu Hùng: “Những người đó là ai vậy?”

“Là đám người có liên quan đến Bảng Võ Thần.”

Triệu Hùng nói thế xong, lập tức trong vô thức kéo gần khoảng cách với Tô Thị Như.

Anh vốn là người cung cấp thông tin cho Tô Thị Như, và Tô Thị Như chịu trách nhiệm điều tra vụ án của “Bảng Võ Thần”. Triệu Hùng nói rằng đám người đó có liên quan gì đó đến “Bảng Võ Thần” và Tô Thị Như càng có đủ lý do để đi điều tra.

Khi Tô Thị Như nghe điều này xong khẽ cau mày lại, sau đó nói: “Sao anh lại đắc tội với đám người đó vậy?”

“Chuyện này dài dòng lắm, lát nữa cô vào phòng tôi đi, tôi từ từ nói rõ tường tận với cô.” Triệu Hùng nói.

Tô Thị Như trừng mắt nhìn Triệu Hùng và nói: “Anh có phải là chính nhân quân tử không vậy? Đêm hôm khuya khoắt anh mời tôi vào phòng của anh, tôi nhất định phải đánh anh sống không bằng chết.”

“Cô hung dữ như vậy, cẩn thận không lấy chồng được đâu!”

“Tôi cần anh quan tâm chắc?” Tô Thị Như trả lời.

“Người này là?” Ánh mắt Tô Thị Như nhìn về phía Ông cụ Đường đang ở bên cạnh Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói “À!” một tiếng và nói: “Người này là đệ tử cấp cao nhất của Đường Môn, Ông cụ Đường!”

“Ông cụ Đường! Đây là Cảnh sát hình sự quốc tế Tô Thị Như, và người bên cạnh cô ấy là Cảnh sát của tỉnh Thanh Hóa, Chu Bạch Tang Tú.”

Ông cụ Đường rất ít khi giao thiệp với người của cảnh sát, nhìn thấy đối phương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Ông ta cố kỵ về thân phận, chỉ là hơi gật đầu chào hỏi Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú.

“Chào Tô cảnh quan!”

“Xin chào Chu cảnh quan!”

Hai mắt Tô Thị Như lộ ra tinh quang, cô ấy nói với Ông cụ Đường: “Thì ra là Ông cụ Đường của Đường Môn. Rất vui được gặp ông! Rất vui được gặp ông!”

Ông cụ Đường thức thời mà nói: “Cậu Triệu, cậu có đi nói chuyện với nhóm Tô cảnh quan đi! An ninh ở đây cứ giao cho anh em Đường Môn chúng tôi.”

Triệu Hùng không hề khách khí, gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi!” Nói xong liền đưa Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú lên phòng ở trên tầng.

Sau khi vào trong phòng, Triệu Hùng nhìn thấy những người mà Tô Thị Như đưa đến vẫn đang túc trực ở bên ngoài.

Anh nói với Tô Thị Như: “Tô cảnh quan, cô tốt bụng làm đến cùng, sáng sớm ngày mai hộ tống chúng tôi trở về tỉnh Thanh Hóa đi! Nơi này đã được Đường Môn bảo vệ, không thì để người của cô qua đêm ở đây đi.”

Tô Thị Như trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Tên nhóc nhà anh đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Triệu Hùng nhún nhún vai, cười một tiếng rồi nói: “Tôi là người cung cấp thông tin cho cô. Nếu bây giờ cô rời đi, tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cô tự mình nghĩ cách đi!”

Tô Thị Như nói với em họ Chu Bạch Tang Tú: “Đình Mạn, em đi gọi Lão Chu và những người khác vào đây. Sau đó nói với Ông cụ Đường, để ông ấy giúp thu xếp phòng nghỉ cho anh em. Tối nay, chúng ta sẽ ở đây qua đêm.”

“Dạ vâng, chị họ!” Chu Bạch Tang Tú đáp lại, mở cửa bước ra ngoài.

Triệu Hùng nói với Tô Thị Như: “Tô cảnh quan, những người muốn giết tôi trước đây đều là người của Hoàng Long. Thế lực này cực kỳ bí mật và là một trong những thế lực quan trọng trong Bảng Võ Thần. Người có năng lực trong đó có vô số, bây giờ cô đã biết, tại sao tôi lại gọi điện thoại cho cô và nhờ anh đến giúp đỡ?”

“Hoàng Long? Có phải là một nhà máy không?” Tô Thị Như khó hiểu hỏi.

“Không phải!” Triệu Hùng lắc đầu và giải thích: “Trong thời nhà Minh, hoạn quan lộng quyền. Về sau họ được chia thành Hoàng Long và Tây Giao. Những người này chính là được truyền lại từ dòng Hoàng Long”.

“Anh nói bọn họ là hoạn quan?” Tô Thị Như trợn to hai mắt nói.

Triệu Hùng dở khóc dở cười nói: “Trước đây hoàng đế vì lo rằng hoạn quan sẽ làm rối loạn hậu cung nên mới thiến đàn ông, biến họ thành hoạn quan. Bây giờ, chế độ hoàng đế bị bãi bỏ, làm gì còn hoạn quan nữa.”

“Vậy đám người Hoàng Long này đều là hoạn quan rồi, vậy làm sao lại có hậu duệ?” Tô Thị Như đi vào bế tắc hỏi anh.

“Đây chỉ là một dòng của Hoàng Long. Để phát triển thế lực của mình, tiếp tục truyền thừa, bắt đầu nhận những đứa trẻ để bí mật đào tạo và huấn luyện chúng trở thành những kẻ giết người.”

“Còn có tổ chức như vậy sao?”

Hôm nay Tô Thị Như thực sự được mở mang tầm mắt!

Theo ấn tượng của cô, một số tổ chức giết người đã là đối tượng truy bắt của đội cảnh sát hình sự quốc tế. Không ngờ lại còn có một tổ chức hùng mạnh như “Hoàng Long”.

“Vậy thì sao anh lại đắc tội với Hoàng Long vậy?” Tô Thị Như nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng và hỏi.

Triệu Hùng không nói gì với Tô Thị Như về ân oán giữa năm đại gia tộc của anh và đám chó Hoàng Long. Chỉ nói rằng Hà đại sư ở tỉnh Thanh Hóa, là bạn tốt của anh.

Anh phát hiện cha con Hà đại sư đã mất tích nên đã tìm hiểu rõ ngọn ngành để điều tra. Cuối cùng thì tra ra được khu vực Vân Nam ở “Thành phố Long An”.

Ở đó không chỉ có Hà Ngọc Kỳ đang bị giam giữ mà còn có một số người giàu có, cậu ấm cô chiêu đã biến mất trong những năm gần đây. Còn có một vài nhà khoa học.

Triệu Hùng một hơi nói ra vài cái tên, sau khi Tô Thị Như nghe xong liền kinh ngạc và nói: “Ý của anh là, những người giàu có, cậu ấm cô chiêu đã biến mất mấy năm gần đây, còn có những nhà khoa học kia, đều là do Hoàng Long làm?”

“Đúng vậy!” Triệu Hùng gật đầu.

“Còn họ thì sao?”

“Tôi đã sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi rồi! Ngày mai cô có thể xem.” Triệu Hùng nói.

Tô Thị Như nói: “Trước đây tôi cũng phụ trách điều tra vụ án Từ Thiên Lãng bị mất tích, không ngờ anh ta lại bị người của Hoàng Long bắt cóc. Như vậy có thể thấy, Hoàng Long này thực sự là một tổ chức đáng sợ.

Trong lòng Triệu Hùng khẽ động, anh muốn mượn tay của phía cảnh sát để giáng một đòn chí mạng vào “Hoàng Long”.

“Tô cảnh quan, tôi chỉ biết rằng căn cứ của Hoàng Long ở tỉnh Thanh Hóa. Tên căn cứ của họ được gọi là Thánh Đàn, nhưng vị trí cụ thể thì không rõ. Cô có thể nói với cấp trên của cô diệt trừ tận gốc tổ chức đáng sợ này không?”

“Cái này” Tô Thị Như lộ ra vẻ mặt khó xử, sau đó nói: “Để tôi thử xem! Nếu có tin tức, tôi sẽ thông báo cho anh biết. Tuy nhiên, anh phải tìm ra nơi Thánh Đàn đó càng sớm càng tốt.”

“Được rồi! Chuyện về Thánh Đàn cứ giao cho tôi. Đến lúc đó, nếu như cô chấp thuận, chúng ta sẽ giáng một đòn nặng nề cho Hoàng Long.”

Triệu Hùng và Tô Thị Như vẫn luôn trò chuyện trong phòng hơn một giờ, sau đó Tô Thị Như mới trở về phòng.

Cô ấy ở chung phòng với em họ Chu Bạch Tang Tú, sau khi trở về phòng, cô ấy thấy Chu Bạch Tang Tú vẫn đang chưa ngủ.

“Đình Mạn, sao em vẫn còn chưa ngủ?” Tô Thị Như vừa cởi áo khoác vừa hỏi Chu Bạch Tang Tú.

Chu Bạch Tang Tú nghiêng người trêu chọc Tô Thị Như nói: “Chị họ! Không phải chị nói sẽ không nghe điện thoại của người đàn ông đó sao? Em thấy chị nói chuyện với tên Triệu Hùng đó rất vui!”

Tô Thị Như trừng mắt nhìn Chu Bạch Tang Tú nói: “Anh ấy là người truyền tin tức chị, em nghĩ cái gì vậy?”

“Ồ! Người cung cấp thông tin cho chị?” Chu Bạch Tang Tú cười: “E là chị đã quên mất thân phận khác của Triệu Hùng. Anh ấy là chủ của tập đoàn Hùng Quang, tài sản hàng chục tỷ nhân dân tệ, vừa trẻ tuổi vừa nhiều tiền còn có công phu rất giởi!”

Tô Thị Như chỉ một ngón tay lên trán Chu Bạch Tang Tú và nói: “Em bớt mê trai đi! Coi như người ta ưu tú xuất sắc, cũng không phải của em. Đừng quên, anh ấy là người đàn ông đã có vợ, là người đẹp nhất thành phố Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh!”

Bình luận

Truyện đang đọc