CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trần Văn Sơn tìm thấy chìa khóa cửa nhà giam trên người của vệ sĩ.

Sau khi mở cửa nhà giam, một cơn gió mạnh thổi vào mặt anh ta.

Nếu không phải Trần Văn Sơn tỉnh táo, âm thầm đề phòng trong nhà giam có mai phục, thì thật sự sẽ rơi vào bẫy của đối phương.

Sau khi Trần Văn Sơn kịp thời né tránh, chỉ thấy một người đàn ông tay cầm thìa xúc cơm, sải bước ra khỏi nhà giam. 

Dùng thìa múc cơm làm vũ khí?

Trần Văn Sơn suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra, trong “võ thần bảng”, có cao thủ nào xuất thân là đầu bếp.

Người này rõ ràng là đầu bếp, trên người vẫn còn mùi dầu hắc.

Người canh ở trong ngục, chính là đầu bếp Phạm, đầu bếp nổi tiếng của nhà họ Lưu.

Tổ tiên của đầu bếp Phạm, xuất thân là một đầu bếp hoàng gia. Ngay cả “Hắc Bạch Song Sát”, còn thích ăn “gà trống hoa” và “cá say” mà đầu bếp Phạm làm.

Có thể nói, để một người tài giỏi như đầu bếp Phạm, ẩn nấp mở phòng bếp này thì thật là đáng tiếc.

Trác Kỳ vì sợ có người đến cứu Kim Châu, nên mới sắp xếp đầu bếp Phạm, buổi tối sau khi nấu cơm xong, đến nhà giam phía bắc canh giữ.

Trác Kỳ là người phát ngôn của nhà họ Lưu, cho nên ngay cả đầu bếp Phạm cũng nghe lời anh ta.

Tô Linh Nguyệt nấp trong bóng tối đã nhìn thấy rõ ràng, vừa nhìn đã nhận ra đầu bếp Phạm, không nghĩ tới đầu bếp Phạm lại canh giữ ở nhà giam phía Bắc.

Trần Văn Sơn đã giao đấu cùng đầu bếp Phạm, Tô Linh Nguyệt âm thầm quan sát một lúc.

Cô ấy biết công lực của đầu bếp Phạm rất lợi hại, nhưng không nghĩ có thể đấu tay đôi với Trần Văn Sơn.

Tô Linh Nguyệt biết rằng quan hệ riêng tư của Lưu Hải Yến với đầu bếp Phạm rất tốt, và lo lắng nếu kéo dài thời gian, sẽ gây bất lợi cho việc giải cứu Kim Châu.

Cô ấy thấy xung quanh không có người, từ chỗ ẩn nấp chạy qua, giúp Trần Văn Sơn rút lui khỏi đầu bếp Phạm. Hét lên một câu: “Dừng lại!”

“Hai người trước tiên đừng đánh nhau nữa!” Tô Linh Nguyệt nói.

Đầu bếp Phạm nghe thấy giọng nói của Tô Linh Nguyệt, mặc dù Tô Linh Nguyệt che mặt, nhưng vừa nhìn đã nhận ra.

Tô Linh Nguyệt đến trước mặt đầu bếp Phạm nói: “Đầu bếp Phạm, Trần Văn Sơn là bạn của cô hai. Là cô hai phái Trần Văn Sơn đến cứu Kim Châu, xin anh rộng lòng giúp đỡ anh ấy!”

“Những lời này là thật chứ?” Đầu bếp Phạm hỏi.

Tô Linh Nguyệt nói: “Tôi là sư tỷ của Hải Yến, chẳng lẽ lại lừa gạt anh?”

Đầu bếp Phạm nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi!”

Đầu bếp Phạm đi tới trước mặt Trần Văn Sơn nói: “Chàng trai, đánh tôi đi!”

“Cái gì?” Trần Văn Sơn vẻ mặt nghi hoặc.

Tô Linh Nguyệt giải thích với Trần Văn Sơn: “Nếu như anh không đánh anh ấy, làm anh ấy bị thương, đều bếp Phạm sẽ không có cách nào giải thích với Trác Kỳ.”

Trần Văn Sơn gật đầu, nói: “Đắc tội rồi!” Nói xong, một cú đánh đã in trước ngực đầu bếp Phạm.

Cú đánh này, Trần Văn Sơn sử dụng 30% lực, công lực vừa đủ.

Sau khi nhận xụ đánh của Trần Văn Sơn, cơ thể anh ấy rung lên hai lần. Thúc giục Trần Văn Sơn: “Bên trong không có bẫy, anh mau vào cứu người đi!” Nói xong, đầu bếp Phạm ngã xuống mặt đất.

Tô Linh Nguyệt cũng nhanh chóng rời khỏi, ẩn nấp vào chỗ tối.

Trần Văn Sơn xông vào phòng giam, nhìn thấy Kim Châu đang bị trói trên khung tra tấn.

“Cô Kim Châu!” Trần Văn Sơn gọi Kim Châu.

Kim Châu nhận ra Trần Văn Sơn, ánh mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Anh Sơn! Anh tại sao tìm được chỗ này?”

“Tôi đến cứu cô!”

Trần Văn Sơn bước tới và cố gắng phá bỏ xiềng xích trói tay và chân của Kim Châu bằng nội lực, nhưng thử mấy lần, cũng không thể cởi ra. Lúc này mới biết, xiềng xích trên tay và chân của Kim Châu không phải là loại xiềng bình thường.

Anh ta lấy con dao bay thoi trên người mình, nó có hình lá liễu. Trần Văn Sơn dùng đầu mũi dao bay xoáy vào xiềng tay mấy lần, một tiếng “cạch!”, một chiếc còng tay thuận lợi mở ra.

Trần Văn Sơn là trinh thám số một cả nước, thành thạo nhiều kỹ năng nhỏ khác nhau. Việc mở khóa nhỏ nhặt này, đối với Trần Văn Sơn mà nói, chỉ là việc nhỏ như miếng bánh.

Sau khi mở còng tay và cùm chân còn lại, Trần Văn Sơn thuận lợi đưa Kim Châu ra khỏi phòng giam.

Sau khi ra khỏi phòng giam, Trần Văn Sơn thấy chân của Kim Châu giống như mọc rễ, đứng nguyên một chỗ không động đậy. Thúc giục Kim Châu: “Nhanh đi thôi! Cô Kim Châu.”

“Không được! Tôi tới nhà họ Lưu là để cứu chị của mình. Tôi phải đi cứu chị ấy.”

“Em gái của cô ở nhà họ Lưu tạm thời không có nguy hiểm gì, cô ấy là người của Trác Kỳ. Chỉ khi cô sống sót ra ngoài, hai người cuối cùng mới có thể có cơ hội gặp lại. Bây giờ bên ngoài không biết có đám người nào đến gây rối, chúng ta nhân lúc hỗn loạn chạy đi. Nếu còn không đi, thì không kịp nữa đâu.”

“Nhưng mà…”

“Ôi trời! Cô đừng nhưng mà nữa, tôi đã phải mạo hiểm tính mạn, bất chấp nguy hiểm đến cứu cô. Còn không đi, chúng ta sẽ đều rơi vào tay nhà họ Lưu.”

Kim Châu nghĩ một lát, nói: “Được rồi!”

Trần Văn Sơn thấy cuối cùng Kim Châu cũng bị thuyết phục, liền ra hiệu cho Tô Linh Nguyệt đang nấp trong bóng tối, mang Kim Châu nhanh chóng chạy về phía cửa trước.

Cùng lúc đó, Lưu Hải Yến cũng đưa Tiết Ân trong phòng chạy ra.

Lưu Hải Yến mang theo người hầu Lâm Thanh Thảo, để Tiết Ân giả bộ làm vệ sĩ của mình.

Vừa hay khi giáp mặt với Tiết Ân, người khác cũng không nhận ra anh ta. Hơn nữa, trên mặt Tiết Ân còn đeo một chiếc mặt nạ đặc biệt.

Tới lúc ra đến cửa, đúng lúc gặp người của “Phong Nam đường”, đang xông vào đánh nhau với người nhà họ Lưu.

Trần Hoàng Vương cùng đám vệ sĩ chống không lại sự tấn công của người phía “Phong Nam đường”, dần dần rút vào trong nhà họ Lưu.

Đừng coi Trần Hoàng Vương là một kẻ ngu si, anh ta trong lòng có tính toán. Muốn lợi dụng đưa những người của “Phong Nam đường”, dẫn vào bên trong nhà họ Lưu, một lần diệt sạch.

Anh ta đã từng thử qua, trong đám người này, người có võ công lợi hại nhất cũng không hơn mình. Nhưng, thực lực rất cân bằng, hơn hai mươi người, ít nhất có bảy, tám người có thực lực của thiên bảng, những người còn lại thực lực thuộc hàng địa bảng.

Trần Hoàng Vương không thể hiểu tại sao lại có một thế lực mạnh như vậy ở Nha Trang.

Lúc này, Trác Kỳ cùng quản gia vội vàng chạy đến. Liền nghe Trác Kỳ cao giọng hét: “Đóng cửa lớn lại, đừng để người này chạy mất! Hôm nay phải để lại, tiêu diệt hết tất cả bọn cúng ở đây.”

Hai cánh cửa đóng đinh bằng đồng đóng lại, dưới sức đẩy của người, dần dần đóng lại. 

Nghe một tiếng “rầm!”, khoảnh khắc cánh cửa đóng chặt lại, người của Phong Nam đường, trong lòng trĩu xuống.

Lưu Hải Yến nói với Tiết Ân: “Tiết Ân, Trác Kỳ đến đây rồi, tôi không thể đưa anh ra ngoài. Dựa vào võ công của anh, nhân lúc hỗn loạn chạy đi chắc chắn không có vấn đề gì. Nhớ sau khi ra ngoài, đến đàn Tam Lý tụ họp với Trần Văn Sơn.

Tiết Ân ừ một tiếng, hình bóng của anh ấy nhanh chóng biến mất giữa đám đông đang đánh nhau.

Lưu Hải Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nói: “May mà không để Trác Kỳ nhìn thấy, nếu không thì tiêu mất!”

Trác Kỳ dẫn theo quản gia đi khắp nơi, Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo, chủ động đi đến trước Trác Kỳ hỏi: “Trác Kỳ, ba tôi giao nhà họ Lưu cho anh chăm sóc, anh trông coi nhà họ Lưu như thế nào? Tại sao cứ dăm ba bữa lại có người đến làm loạn?”

Trác Kỳ biết mình sai, chắp tay nói với Lưu Hải Yến: “Là sơ suất của tôi! Nhưng cô hai cứ yên tâm, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ lũ gây rối này. Dám đến nhà họ Lưu gây chuyện, bọn họ nhất định sẽ đi gặp Diêm Vương!”

Mặc dù Lưu Hải Yến lo lắng cho Tiết Ân, nhưng lúc này, chỉ có thể xem vận may của Tiết Ân. Chỉ hy vọng Trần Văn Sơn có thể thuận lợi giải cứu Kim Châu, gặp Tiết Ân ở đàn Tam Lý.

Bình luận

Truyện đang đọc