CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi lão ăn mày và bà cụ Nhan Tú rời đi, Triệu Hùng mỉm cười, nói với mấy người Trần Văn Sơn: "Vậy chúng ta tạm thời sống ở đây đi! Sau khi hoàn thành công việc, chúng ta sẽ cùng nhau về Hải Phòng."

"Cô Kim Châu, chuyện của em gái, tôi thật sự rất lấy làm tiếc. Cô muốn trở về Vân Hương, hay là muốn cùng tôi quay lại Hải Phòng?" Ánh mắt của Triệu Hùng nhìn Kim Châu, mở lời hỏi cô ấy.

Kim Châu tỏ vẻ tức giận nói: "Trác Kỳ hại chết em gái tôi, tôi nhất định phải giế t chết anh ta, mới có mặt mũi để đưa tro cốt em gái trở về Vân Hương."

Triệu Hùng thấy Kim Châu muốn báo thù cho em gái cô ấy, trong lòng lo lắng cô ấy sẽ hành dự lỗ mãng, liền nói: "Cô cũng đã thấy thế lực của nhà họ Lưu rồi. Căn bản không phải chuyện một mình cô có thể chống lại được. Tôi và nhà họ Lưu ở Nha Trang là kẻ thù của nhau, Trác Kỳ lại là người bán mạng cho nhà họ Lưu, cũng là kẻ địch của tôi. Chi bằng, cô đi cùng tôi về Hải Phòng đi? Người đông sức lớn, còn có hi vọng hơn một mình cô sức yếu thế cô."

Nếu Kim Châu nghe lời khuyên cáo của Triệu Hùng, không đến nhà họ Lưu để tìm em gái. Có lẽ, em gái của cô ấy cũng sẽ không chết.

Lần này, còn vì cô ta, mà xém chút hại cả Trần Văn Sơn và Tiết Ân.

Anh em trong Phong Nam cũng vì cứu bọn họ mà tử thương quá nửa, có thể nói là thương vong nặng nề.

Kim Châu không muốn Triệu Hùng phải lo lắng nữa, cũng muốn lên kế hoạch rồi sau đó mới hành động, bèn gật đầu nói: "Cũng được! Lần này tôi nghe lời anh. Nhưng có một điều kiện, nếu như có cơ hội giết Trác Kỳ, nhất định phải để chính tay tôi giết tên súc sinh đó."

“Không thành vấn đề!” Triệu Hùng gật đầu.

Tiếp đó, Triệu Hùng đưa Trần Văn Sơn, Tiết Ân và Kim Châu đến sống tại biệt thự của lão ăn mày ở quận Đông Quan.

Đã hai ngày liên tiếp, Lục Tiểu Xuyên cũng không thấy xuất hiện ở khu Mai Linh.

Lục Tiểu Xuyên chắc hẳn vẫn còn đang ở nhà họ Lưu. Cho nên, Triệu Hùng bèn bảo Trần Văn Sơn tự chăm sóc cho mình, anh phải đi giải quyết chuyện của bản thân.

Khoảng thời gian trước đây, Phan Ngọc Anh mà Triệu Hùng đích thân lăng xê vẫn còn đang ở thành phố Huế quay phim. Sau đó, chị Ánh phụ trách các vấn đề ở công ty giải trí nói với Triệu Hùng, có một ông chủ tên là Từ Phú Quý đang dây dưa với Phan Ngọc Anh.

Cái người tên Từ Phú Quý này lai lịch rất lớn, là một ông trùm giải trí có tiếng ở phía Nam.

Phan Ngọc Anh không dám đắc tội với tên Từ Phú Quý này, bèn gọi điện nói với Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng cho người điều tra, thì phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.

Từ Phú Quý này vậy mà lại là em trai ruột của Từ Mạn vợ của Triệu Hồng Thâm tập đoàn Giang Thành, hay còn gọi là em vợ của Triệu Hồng Thâm.

Triệu Hùng vốn dĩ muốn đối phó với tập đoàn Giang Thành, bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu gió đông đưa đẩy. Anh sợ nhất chính là có nhà họ Lưu làm hậu thuẫn, hoặc là tập đoàn Giang Thành này có trợ thủ đáng gờm nào đó.

Từ Phú Quý này cũng là ông chủ của một công ty trên thị trường, dưới tay không biết có bao nhiêu nghệ sĩ. Nhưng sau khi nhìn thấy Phan Ngọc Anh ở thành phố Huế, nói không chừng còn muốn cưới cô ta làm vợ nhỏ. Nếu không phải Phan Ngọc Anh quay được bộ phim đó, đạo diễn nổi tiếng, Từ Phú Quý sớm đã ra tay với Phan Ngọc Anh rồi.

Phan Ngọc Anh được biết sau khi Triệu Hùng đến Nha Trang, cuối cùng cũng được rảnh rang, cùng Hoàng Nguyệt Ánh đến Nha Trang để gặp Triệu Hùng.

"Túy Hương Lâu!" Là một nhà hàng gần Hồ Bán Nguyệt ở Nha Trang.

Nhà hàng này rất nổi tiếng vào thời điểm đó, không chỉ vì ẩm thực ở đây rất ngon. Hơn nữa, các nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều rất nhanh nhẹn, nên mới được gọi là Túy Hương Lâu.

Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh hẹn gặp nhau ở Túy Hương Lâu.

Anh cải trang, thuật dịch dung cũng học theo “sư thái bách biến” Nhan Tú. Cho nên, Triệu Hùng căn bản không sợ có người sẽ nhận ra anh.

Sau khi đến "Túy Hương Lâu", Triệu Hùng cảm thấy vẫn còn sớm, cho nên tìm một vị trí ngay cửa sổ. Anh gửi tin nhắn cho Phan Ngọc Anh, sau khi ghi chú rõ vị trí đang ngồi của mình, anh gọi một ấm trà, ngồi trên lầu thưởng thức trà sen Tây Hồ bên cạnh Hồ Bán Nguyệt.

Không lâu sau, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới, âm thanh tuy nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể lọt vào tai Triệu Hùng.

"Cô chủ! Chẳng phải cô nói muốn đi dạo Hồ Bán Nguyệt sao? Sao lại chạy đến Túy Hương Lâu rồi?" Lâm Thanh Thảo hỏi Lưu Hải Yến.

"Thanh Thảo, thân phận của chúng ta bây giờ là gì, sao cô còn gọi tôi là cô chủ."

"A! Cậu chủ."

Giọng nói vừa lặng, tôi liền nhìn thấy Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo lúc này đang đội một cái mũ lưỡi trai, mặc đồ nam, bước lên trên lầu.

Triệu Hùng vừa nhìn liền nhận ra đó là Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo, không ngờ lúc này lại gặp bọn họ ở đây. Anh lo lắng Lưu Hải Yến sẽ nhận ra mình, vội vàng cúi đầu xuống thưởng thức trà.

Triệu Hùng tựa lưng vào tường, ngồi một góc gần cửa sổ. Hơn nữa, anh đeo một chiếc mặt nạ đàn ông bình thường, Lưu Hải Yến chỉ liếc ngang qua Triệu Hùng một cái, rồi lập tức quay đầu đi. May mắn là, Lưu Hải Yến đã dẫn Lâm Thanh Thảo lên lầu.

Triệu Hùng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lần này, Trần Văn Sơn và Tiết Ân bị nhốt ở nhà họ Lưu, may mà có Lưu Hải Yến cứu ra. Triệu Hùng vốn dĩ muốn đích thân cảm ơn Lưu Hải Yến, nhưng anh đến Nha Trang là có chuyện quan trọng, vì muốn đối phó nanh vuốt “tập đoàn Giang Thành” của nhà họ Lưu, cho nên, không tiện gặp mặt Lưu Hải Yến.

Sau khi chờ đợi gần ba mươi phút, Hoàng Nguyệt Ánh mới dẫn Phan Ngọc Anh thong thả đi tới.

Năm sau, Phan Ngọc Anh sẽ luôn bận bịu quay phim. Bây giờ đã hơn tháng năm rồi, cô ta đã có một khoảng thời gian khá dài không gặp Triệu Hùng. Cho nên, được biết Triệu Hùng đến Hải Phòng, tâm trạng của Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh đều rất phấn khởi.

Sau khi đến vị trí mà Triệu Hùng gửi, Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt khoảng ba mươi tuổi. Hai người có hơi mông lung.

Triệu Hùng nói nhỏ: "Là tôi!"

Nghe thấy giọng nói của Triệu Hùng, Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh mới ra vẻ vui mừng, ngồi phía đối diện của Triệu Hùng. Nhưng mà người ngồi trước mặt họ bây giờ, so với Triệu Hùng hoàn toàn là hai người khác nhau, giống như đang ngồi đối diện một người đàn ông xa lạ vậy.

Khiến Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh cảm thấy hơi là lạ!

Triệu Hùng nói nhỏ với Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh: "Tôi không tiện dùng gương mặt thật để gặp mặt hai người. Ngoài ra, lát nữa giọng nói của tôi cũng sẽ thay đổi. Các người biết là tôi thì được rồi"

Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh gật đầu.

Chỉ thấy Triệu Hùng dùng khẩu kỹ mới học, lập tức biến thành giọng nói của một người đàn ông khác.

"Cô Ngọc Anh, dạo này nổi tiếng thật đấy! Tuy gần đây cô ít khi lộ mặt, nhưng bên ngoài trước giờ vẫn đưa tin rất nhiều về cô." Triệu Hùng khen Phan Ngọc Anh.

Kể từ khi Triệu Hiền tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, toàn bộ làng giải trí giống như đang trải qua một cơn địa chấn.

Khi Triệu Hiền đang ở thời điểm cực kỳ nổi tiếng, thì không ai ngờ được rằng, cô ta lại đột nhiên lựa chọn giải nghệ. Còn về kế hoạch mới của Triệu Hiền, với người ngoài mà nói, vẫn còn là một mớ mơ hồ.

Nhưng mà làng giải trí trước giờ không thiếu tân sinh. Cho dù không có tân sinh mới nổi, họ cũng sẽ tạo ra những tân sinh nổi tiếng.

Hoàng Nguyệt Ánh lợi dụng cơ hội này, để quảng bá giúp Phan Ngọc Anh.

Có thể nói, bộ phim mới của Phan Ngọc Anh vẫn chưa quay xong nhưng đã rất hot rồi.

Phan Ngọc Anh mỉm cười nói với Triệu Hùng: "Thật ra, đây đều là do tôi có một ông chủ tốt!"

Trong lời nói của Phan Ngọc Anh, vừa tán dương Hoàng Nguyệt Ánh, lại vừa biểu đạt sự cung kính với Triệu Hùng. Bởi vì, Triệu Hùng và Hoàng Nguyệt Ánh là mối quan hệ hợp tác. Hai người đều là chủ của Phan Ngọc Anh.

Bình luận

Truyện đang đọc