CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Đinh Tịnh Vân nghe thấy tên “Triển Anh”, biểu cảm trên mặt có chút thay đổi.

Trước sự kìm kẹp của ông già có bộ râu xồm xoàm, Đinh Tịnh Vân không quay đầu lại mà lớn tiếng nói:

“Triển Anh, tại sao cậu lại tới đây?”

Nghe thấy lời nói này, vẻ mặt giám đốc bệnh viện tâm thần ở Nham Thành ở phía sau anh có chút nghi ngờ. Chỉ nghe giọng nói mà Đinh Tịnh Vân có thể nhận ra Triển Anh, khác hoàn toàn với người ở bệnh viện tâm thần trước kia.

Triển Anh nói:

“Chú, anh Hùng tìm người có việc.”

“Có chuyện nào lớn như chuyện sống chết không?” Đinh Tịnh Vân hỏi.

Triển Anh nghe vậy thì không nói nên lời. Định Tịnh Vân nói không sai, đứng trước bất kì chuyện gì, đều không quan trọng bằng chuyện sống chết.

Triệu Hùng cũng không tiện ở trước mặt tất cả mọi người nói ra mục đích mình đến đây.

Ông già có bộ râu xồm xoàm đã ở trong phạm vi ra tay của Triệu Hùng.

Triệu Hùng lo lắng rằng Đinh Tịnh Vân sẽ bị ông già có bộ râu xồm xoàm giết chết, vậy thì vấn đề về bí kíp võ công sẽ biến mất.

Anh cảnh cáo ông già có bộ râu xồm xoàm nói:

“Ông không thể giết ông ấy, bằng không ông sẽ chết.”

Sức mạnh sâu trong cơ thể của Triệu Hùng tạo thành khí tức bao quanh cơ thể anh. Khí thế rầm rộ lan tỏa ra xung quanh.

Sắc mặt của ông già có bộ râu xồm xoàm đột ngột thay đổi khi cảm nhận được được luồng khí tức mạnh mẽ này.

Ông già này có thể cảm nhận được tu vi của Triệu Hùng cao hơn bản thân ông ta. Nhưng luồng khí tức mạnh mẽ này còn mạnh hơn nhiều so với ông ta tưởng tượng. Triệu Hùng đã cảnh cáo ông ta một câu này chắc chắn không phải chỉ là dọa ông ta.

Nếu như ông ta giết chết Đinh Tịnh Vân thì chắc chắn Triệu Hùng sẽ giết chết ông ta.

Đinh Tịnh Vân nói:

“A Di Đà Phật! Thí chủ, đây là ân oán riêng của tôi với thí chủ Chính Sang, cậu vẫn là không nên can thiệp vào.”

Ông già có bộ râu xồm xoàm trong tay cầm dao đe dọa Đinh Tịnh Vân, tức giận nói:

“Họ Đinh kia, loại người như ngươi mà cũng nói những lời từ bi của Phật sao?”

Lúc này Triệu Hùng mới biết ông già có bộ râu xồm xoàm được gọi là Chính Sang.

Đinh Tịnh Vân nói:

“Thí chủ Sang, trước đây, bởi vì tôi mà nhà họ Chính của ông gặp nạn, trong lòng tôi hối hận nên mới xuất gia.”

“Hừ!” Chính Sang nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Đinh Tịnh Vân. Tức giận nói:

“Ngươi hối hận nên mới xuất gia, ta thấy là do ngươi sợ ta tìm ngươi báo thù nên mới xuất gia thì có.”

Trong một lúc, Triệu Hùng không dám hành động tùy tiện.

Xem ra, ân oán giữa hai ông gì này rất sâu đậm.

Chỉ là Triệu Hùng lo lắng, nếu Đinh Tịnh Vân mà chết thì sẽ không có nơi nào tìm thấy bí kíp võ công. Ở hiện đại, bí kíp võ công đích thực rất ít. Những người viết sách về võ công phần lớn cũng chỉ khoa chân múa tay hiểu một chút, so với những võ công để giết người thật sự thì có sự khác biệt một trời một vực.

Đinh Tịnh Vân là người chịu trách nhiệm canh giữ “Tàng Kinh Các” của Thiếu Lâm Tự. Nơi đó, ngay cả nhà sư của Thiếu Lâm, cũng không thể dễ dàng đi vào, phải là những trưởng lão có cấp bậc mới có thể.

Triển Anh nói Đinh Tịnh Vân đã học trộm võ công khi còn ở canh giữ ở Tàng Kinh Các. Mặc dù võ công đã bị phế bỏ, nhưng ông ta đã sao chép ra một số bí kíp võ công, Triệu Hùng muốn đột phá tu vi tiến vào danh sách “Thần bảng”, đặc biệt là khinh công và các đòn tấn công ở khoảng cách xa, bao gồm kiếm pháp và côn pháp, đều phải có trình độ nhất định, những mà võ công của bản thân còn yếu. Vì vậy Triệu Hùng mong muốn tìm kiếm một loại võ công mạnh mẽ gần gũi.

Tuyệt học của Thiếu lâm chắc chắn không tầm thường. Nếu như Đinh Tịnh Vân thật sự đã in ra bí kíp võ công, vậy thì sau khi học xong, chắc chắn sức mạnh sẽ được nâng cao.

Nhưng nếu như Đinh Tịnh Vân bị giết chết, thì Triệu Hùng bỏ ra hai ngày một cách vô ích.

Đinh Tịnh Vân nói:

“A Di Đà Phật! Người xuất gia sẽ không nói dối. Lúc trước là tôi giết nhầm người, tôi tự nguyện để ông một đao giết chết tôi, hãy làm đi.”

Nói xong, nhắm hai mắt lại, bộ dạng chấp nhận cái chết.

Giám đốc bệnh viện tâm thần Nham Thành nhìn thấy Đinh Tịnh Vân ăn nói khéo léo, mạch lạc rõ ràng, không giống bộ dạng của một bệnh nhân tâm thần, lo lắng nói:

“Ông Đinh, bệnh của ông đã khỏi rồi sao?”

“Giám đốc bệnh viện, bệnh của tôi đã đến giai đoạn cuối, cuộc đời này của tôi không thể chữa khỏi.” Định Tịnh Vân trả lời.

Giám đốc bệnh viện nghe vậy thì cảm thấy rất mơ hồ, không biết lời nói của Đinh Tịnh Vân có ý gì.

Chính Sang nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói:

“Ngươi dựa vào việc có người ngoài tới giúp đỡ cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?”

Đinh Tịnh Vân lớn tiếng nói:

“Tôi và thí chủ Sang có ân oán riêng, tôi mắc nợ nhà họ Chính thì tôi phải dùng mạng sống của mình để trả nợ. Không ai trong số mọi người được phép ra tay. Đã nghe rõ chưa.”

“chú, sao người phải làm như thế? Rốt cuộc người và thí chủ Chính có ân oán riêng gì, hãy nói ra để chúng con tư vấn giúp hai người. Nói không chừng, lại có sự hiểu lầm ở đây.” Triển Anh lo lắng nói.

“Hiểu lầm?” Chính Sang cười lạnh một tiếng nói:

“chú của cậu trước khi xuất gia, vợ của ông ta đã bị làm nhục. Đêm đó, tôi bị kẻ thù đánh bị thương, ngất xỉu, rồi đem tôi lên giường vợ chú của cậu. chú của cậu hiểu lầm tôi là người ngoại tình với vợ của ông ta, đã làm tổn thương bố mẹ tôi, đánh đập vợ con tôi. Vợ của tôi đã bị Đinh Tịnh Vân đập vào tường mà chết, món nợ này, tôi không tìm chú của cậu tính toán thì đi tìm ai?”

Định Tịnh Vân giải thích nói:

“Lúc đó, tôi không thể nào tìm được ông, chỉ có thể dùng bọn họ để trút giận. Ai mà biết được, trán của vợ ông đạp vào tường mà chết.”

“Ngươi nói thật nhẹ nhàng, nhưng đó là một mạng sống. Ông già, giao mạng ra đây.” Chính Sang nâng con dao làm bếp trong tay lên.

“Từ từ đã!” Triệu Hùng hét lên.

Chính Sang lạnh lùng nhìn Triệu Hùng nói:

“Nhóc con! Mặc dù võ công của tôi không bằng cậu, nhưng mà mối thù của vợ tôi, chắc chắn tôi phải báo thù. Sau khi ông già này giết chết vợ của tôi thì đã trốn ở Thiếu Lâm Tự, làm tôi luôn không có cơ hội nào để báo thù. Hôm nay không dễ dàng gì có cơ hội báo thù, cho dù cậu giết tôi, thì tôi cũng phải tiễn Đinh Tinh Vân xuống địa ngục trước.”

Triệu Hùng nói:

“Ông Sang, nghe lời nói của hai người thì rõ ràng hai người đã bị người khác hãm hại. Kẻ thù thật sự của hai người, là người đã hãm hại người thân của hai người.”

“Không thể! Mẹ của tôi tự mình nói với tôi rằng chính Đinh Tịch Vân đã đánh chết vợ của tôi, tôi không tìm ông ta tính toán thì tìm ai báo thù bây giờ?”

“Nhưng ông hay nghĩ mà xem, tại sao ông lại xuất hiện trên giường vợ của Đinh Tịnh Vân? Đây rõ ràng là dùng tay của Đinh Tịnh Vân để đối phó với ông. Đây chắc chắn là một âm mưu mượn dao giết người. Chắc chắn Đinh Tịnh Vân có sai, nhưng mà kẻ thù thật sự của ông, là người đã hãm hại người thân của ông.”

Sau khi Chính Sang nghe những lời này của Triệu Hùng, vẻ kích động trên mặt dần lắng xuống, cũng trở nên im lặng.

Đinh Tịnh Vân nói với Chính Sang:

“Chính Sang, nhiều năm như vậy, tôi đã điều tra cẩn thận và đã điều tra ra kẻ thù thật sự là ai.”

“Là ai?” Chính Sang hỏi.

Đinh Tịnh Vân nói: “Quách Kỳ Thủy.”

“Quách Kỳ Thủy? Đó không phải là bạn tốt của ngươi sao?” Vẻ mặt của Chính Sang tỏ vẻ mờ mịt không hiểu.

Đinh Tịnh Vân thở dài nói:

“Tôi cũng không biết tại sao ông ta lại làm như vậy. Sau khi võ công của tôi bị phế bỏ, Quách Kỳ Thủy đã từng tìm tới tôi, thú nhận điều này với tôi, thậm chí còn sỉ nhục tôi một trận. Chỉ là đáng tiếc, võ công của tôi đã bị phế bỏ, không có cách nào để tìm ông ta báo thù. Vì vậy tôi giả vờ bị kích thích tinh thần, ông ta cho rằng tôi đã trở thành người bị bệnh tâm thần, nên mới để cho tôi sống. Trong lúc đó, dù đã từng vào bệnh viện tâm thần rất nhiều lần, nhưng đều bị tôi lừa. Nếu như ông cho tôi cơ hội, để tôi giết chết ông ta, đến lúc tôi, tôi ở trong tay của ông, chết cũng không hối hận.”

Bình luận

Truyện đang đọc