CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trần Văn Sơn vừa nghe là đồ của Tiêu Yến, không đợi Triệu Hùng chỉ dạy.

“Vèo!” lập tức liền chạy ra ngoài.

Triệu Hùng cũng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, cái kẹp hình con bướm này là đồ của Tiêu Yến.

Anh nhìn cái kẹp hình con bướm trong tay mình, cảm giác có chút kỳ quái.

Triệu Hùng nhìn quản gia hỏi: “Quản gia, người đưa kẹp tóc này là người mà ngày hôm qua đã đưa chiếc lắc tay phải không?”

“Không phải!” Quản gia  lắc đầu khẳng định.

Triệu Hùng nghe vậy hơi hơi nhíu mày, ngày hôm qua đưa cho anh một cái lắc tay, hôm nay lại đưa cho anh một cây kẹp hình bươm bướm. “Đao Tu La.” rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?

Bầu không khi vừa rồi đang vui vẻ, chỉ trong nháy mắt liền biến thành u ám.

Hơn mười phút lúc sau, Trần Văn Sơn quay về, lắc lắc đầu nhìn Triệu Hùng nói: “Vẫn chưa có manh mối gì!”

Triệu Hùng mắt nhìn Trần Văn Sơn nói:  “Văn Sơn, mau ngồi xuống ăn cơm!”

Trần Văn Sơn “vâng” một tiếng, sau đó ngồi xuống chỗ ghế cạnh Nông Tuyền.

Nhìn Triệu Hùng lo lắng cười hỏi: “Triệu Hùng, Tiểu Tinh sẽ gặp phải nguy hiểm sao?”

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Tạm thời sẽ không nguy hiểm, bọn họ đưa chiếc lắc tay và kẹp tóc đến đây, nhất định là đang có âm mưu. Cho nên, chúng ta phải biết cánh xử lí dùng có xảy ra bất cứ chuyện gì. Đừng có mà ngốc nghếch, nhanh, chúng ta tiếp tục uống rượu.”

Triệu Hùng không nghĩ sẽ làm mọi người quá áp lực, tay cầm ly rượu tỏ vẻ mời chào.

Sau khi dùng bữa xong, Triệu Hùng trở lại trong phòng của mình, cùng vợ mình Lý Thanh Tịnh nói chuyện điện thoại.

“Tình tình, trong nhà thế nào rồi?” Triệu Hùng quan tâm mà dò hỏi.

“Hết thảy đều khá tốt, chuyện của Tiểu Tinh có tiến triển gì không?”

Triệu Hùng “Ân!” Một tiếng, có tiến triển rồi.

Anh cũng không có nói cho Lý Thanh Tịnh, Trần Văn Sơn ở Thành phố Vinh. Sợ Lý Thanh Tịnh sẽ lo lắng.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng sắc mắt có vài phần tiều tụy đi, quan tâm mà nói: “Triệu Hùng, chuyện của Tiêu Yến đừng lo lắng quá, vẫn là nên để thuận theo tự nhiên đi.”

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu được tiểu tinh.” Triệu Hùng khẳng định nói.

Lý Thanh Tịnh lo lắng Triệu Hùng sẽ gặp nguy hiểm, cảm thấy động lòng mà nói: “Triệu Hùng, phải nhớ kỹ là. Vô luận khi nào, em và con vĩnh viễn ở nhà chờ anh trở về!”

“Ân! Vậy cô ngủ sớm đi. Tôi hôm nay có chút mệt mỏi, muốn nghĩ ngơi sớm một chút.”

“Vậy anh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”.

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh nói với nhau một tiếng ngủ ngon, liền tắt điện thoại.

Bận rộn một ngày, Triệu Hùng thật sự mệt mỏi. Vừa nằm xuống giường không lâu, liền chìm vào giấc ngủ.

Trời gần sáng, anh nằm mơ thấy một giác mơ, trong mơ anh thấy Tiêu Yến bị một đám con trai ức hiếp và nhục mạ.

Triệu Hùng từ trong mơ bừng tỉnh, mới nhận ra mình gặp ác mộng.

Sau khi tỉnh Nghệ Anại, Triệu Hùng hoàn toàn tỉnh ngủ, ở trong phòng hai lần luyện “Bùi mân kiếm pháp”.

Triệu Hùng đối này bộ kiếm pháp này, tập luyện càng ngày càng thuần thục.

Không lâu dau quản gia tới mời Triệu Hùng xuống ăn sáng, quản gia nhanh chóng chạy lại Triệu Hùng trên tay cầm một chiếc giày phụ nữ đưa cho anh.

“Cậu Hùng, bên ngoài lại có người tới đưa đồ.”

Triệu Hùng vừa thấy liền xác định đúng là giày của Tiêu Yến, nhưng chỉ có một chiếc giày bên trái.

Triệu Hùng nhìn Ngô Tranh nói: “Ngô Tranh, cậu mau đuổi theo xem xem!”

Ngô Tranh nghe lệnh vội vàng ra khỏi Nhà họ Diệp.

Mười phút đã trôi qua, quản gia lại vội vàng đi tới bên cạnh Triệu Hùng nói: “Cậu Hùng, lại có người đưa đến một chiếc giày..”

Triệu Hùng vừa thấy, xác định chính là chiếc giày còn lại của Tiêu Yến.

Thêm hơn mười phút nữa trôi qua, Ngô Tranh vẫn chưa trở về.

Triệu Hùng nhìn bốn anh em Nhà họ Mã nói: “Bốm người bọn cậu mau đi xem, bất luận dù có đuổi theo có kịp hay không kịp, hai mươi phút sau đều phải trở về.”

Bốn anh em Nhà họ Mã vâng lên một tiếng, vội vàng chạy vội đi ra ngoài.

Ước chừng lại hơn mười phút lúc sau, quản gia vội vã chạy vào.

“Cậu Hùng, cậu mau nhìn này.”

Triệu Hùng nhanh chóng nhận vật quản gian cầm trong tay, vừa cầm lên lại thấy một nhúm tóc dài của con gái.

Không cần phải nói, chắn chắn nhúm tóc dài này chắc chắc của Tiêu Yến.

Nông Tuyền đứng lên nhìn Triệu Hùng nói: “Cậu chủ, cho tôi đi xem một chút!” Nói xong, vội vã chạy vội đi ra ngoài.

Lại hơn hai mươi phút nữa qua đi, bốn anh em Nhà họ Mã cũng không một ai trở về, ngay cả Ngô Tranh đã đi rất lâu rồi vẫn không thấy trở về.

Triệu Hùng cảm giác được tình hình có vẻ không ổn.

Lúc này, diện thoại Triệu Hùng reo lên, trên màn hình điện thoại hiện leen là số của Tiêu Yến đang gọi đến, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Anh vừa nhận điên thoại, bên trong truyền ra một giọng trầm thấl của một người đàn ông.

“Ông là ai?” Triệu Hùng hỏi.

Trong điện thoại lại truyền ra một giọng trầm thấp của một người đàn ông. “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu là đang muốn tìm Tiêu Yến đúng không?”

“Ông muốn thế nào?” Triệu Hùng hỏi.

“Mang đến đây một ngàn vạn, đến công viên Bắc Sơn tìm tôi. Nhớ kỹ, tôi muốn đô la. Chỉ cho phép một mình anh đến. Nếu như tôi phát hiện có thêm dù chỉ một người, tôi sẽ lập tức giết giết Tiêu Yến.” Trong điện thoại truyền đến một giọng cười của một người đàn ông.

“Làm sao tôi có thể quy động được nhiêu đó tiền trong thời gian ngắm như vậy được chứ?”

“Đó là chuyện của cậu!” Điện thoại của Tiêu Yến lập tức bị ngắt.

Sau  khi cắt đứt điện thoại, Triệu Hùng nhíu chặt đôi lông mày.

Anh dám khẳng định, người gọi điện thoại cho cho anh chính là người bắt Tiêu Yến.

Đầu tiên là muốn dụ anh đi một mình. Sau đó, lại dẫn dụ anh đến “công viên Bắc Sơn”.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Hùng biến đổi một cách nhanh chóng.

Triệu Hùng la lên một tiếng “Không xong rồi!” Nhìn Trần Văn Sơn nói: “Văn Sơn, Nông Tuyền bọn họ gặp nguy hiểm, cô mau đi cứu bọn họ.”

“Nếu tôi đi thì anh phải làm sao? Muốn đi chúng ta cùng đi, anh chỉ có một mình phải là sao?” Trần Văn Sơn lo lắng mà nói.

“Yên tâm đi, tôi có long lân hộ thân, tự có năng lực tự bảo vệ mình.” Triệu Hùng đột nhiên nhìn Trần Văn Sơn nói: “Văn Sơn, ta cảm thấy người bắt Tiêu Yến đang muốn dụ từng người chúng ta tách ra, sau đó đó tiêu diệt từng người một. Ông ta có thể tự mình mà đối phó tôi. Thừa cơ hôi lúc này, cô hãy đi Nhà họ Phan tìm hiểu một chút. Tiêu Yến hẳn là nằm trong tay ông ra, nếu bị nhốt trong mật thất cô nhất định phảicứu ra cho bằng được.”

“Được, tôi sẽ đi liền!” Trần Văn Sơn nói xong, phụt một cái liền không thấy bóng dáng  đâu nữa.

La Phong này, tuy rằng đều là cao thủ về chiến đấu, nhưng bọn họ không nằm trong dách sách. Mạo muội đem bọn họ phái đi chắt chắn có nguy hiếm. Cho nên, Triệu Hùng và đám người La Phong chuẩn bị tốt gấp rút chuẩn bị chiến đấu. Nếu hai tiếng nữa, Trần Văn Sơn còn không trở về, bọn họ cùng Diệp Trát, cùng đi Nhà họ Phan dòi người.

La Phong truyền lênh xuống dưới.

Triệu Hùng không nghĩ tới, vừa mới sáng sớm tinh mơ Đao Tu La liền muốn cùng anh mà so chiêu.

Đây là cơ hội duy nhất để cứu Tiêu Yến. Cho nên, anh nhất định phải tự mình đi công viên Bắc Sơn để cứu Tiêu Yến.

Mặc kệ là thật hay là giả, anh nhất định đều phải đi!

Triệu Hùng bảo Diệp Trát chuẩn bị cho mình một ngàn vạn tiền mặt, anh đem theo tiền, một mình lái xe đi tới Công Viên Bắc Sơn.

Trên đường tới "công viên Bắc Sơn", Trần Văn Sơn gọi điện thoại tới. Nói đã cứu được Nông Tuyền, đám người kia quả nhiên chơi quỷ kế, đem Nông Tuyền dụ dỗ đến vùng cây ngoài ngoại ô, Nông Tuyền đã trúng vào bẫy của đối phương.

Nhưng những người này đã quá xem nhẹ năng lực của Nông Tuyền, phí thời gian, cũng không có đem Nông Tuyền gi3t chết. Sau khi Trần Văn Sơn tìm được liền cứu Nông Tuyền.

Trần Văn Sơn cùng Nông Tuyền lại chia nhau đi cứu Ngô Tranh cùng bốn amh em Nhà họ Mã, sau khi cứu được tất cả mọi người, liền đi thẳng đến Nhà họ Phan, giúp Tiêu Viễn Sơn.

Vừa nghe Nông Tuyền bình an không có việc gì, Triệu Hùng cuối cùng cũng yên tâm.

Anh hiện tại lo lắng nhất là bốn anh em Nhà họ Mã cùng Ngô Tranh.

Giữa những người này, Ngô Tranh thực lực là yếu nhất. Bốn anh em Nhà họ Mã tuy rằng công phu không tầm thường, nhưng chỉ số thông mình của bốn người đều không có. Cũng Nông Tuyền giống hệt nhau, tay chân pháy triễn, đầu óc thì quá đơn giản cùng là một loại người.

Thành phố Vinh, Nhà họ Diệp!

Khanh khách gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, ở trong phòng đi tới đi lui.

Diệp Trát nhìn con gái nói: “Khanh khách, con đừng có đi quá rồi lại đi laik nữa, làm bố chóng mặt choáng cả đầu!”

Khanh khách ngừng lại, đi đến bên cạnh Diệp Trát, oán giận nói: "Bố, Triệu Hùng một mình đi công viên Bắc Sơn, chắt chắn sẽ xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ?”

“Con không nghe Triệu Hùng nói sao, đối phương chỉ cho phép mọt người đi. Nếu là phát hiện có thêm dù chỉ  một người, liền lập tức sẽ giết Tiêu Yến.”

“Nhưng chắc chắn Triệu Hùng sẽ chết, như vậy thật sự có công bằng sau." Khanh khách gấp đến độ xém nữa là khóc.

“Yên tâm đi, anh ta sẽ không chết đâu.”

Khanh khách mở to hai mắt nhìn, nhìn bố mình Diệp Trát hỏi: “Bố như thế nào mà biết anh ấy sẽ không chết?”

Diệp Trát trầm giọng nói: “Bởi vì, bố tin tưởng, Triệu Hùng chính là một người đủ thực lực.”

“Bố nói có thể cứu vớt hội người Thành phố Vinh?”

“Đúng vậy, không chỉ có có thể cứu vớt hội Thành phố Vinh thương. Còn sẽ hóa giải cho Nhà họ Diệp chúng ra mộ kiếp nạn lớn. Cho nên, bố muốn con sau này cùng Triệu Hùng có mối quan hệ tốt với nhau.”

“Bố! Nhà họ Diệp chúng ta rốt cuộc có cái gì gọi là kiếp nạn lớn vậy?”

“Bố cũng không biết, đây là Lưu Ngũ nói cho cha. Cuộc đời của Bố ba mươi năm nay đều ứng nghiệm. Cho nên, bố tin tưởng những gì mà Lưu Ngũ thiếu nói. Cho nên, sau này con đừng có mà ra ngoài gây sự. Đừng rước phiền phứt về nhà.” Diệp Trát nhìn con gái khanh khách của mình mà cảnh cáo nói.

Sau khi Triệu Hùng tới được “công viên Bắc Sơn”, anh cần theo vali tiền, vẻ mặt cảnh giác mắt nhìn bốn phía cảnh giác.

Anh trong lòng biết rõ ràng, Đao Tu La muốn dụ anh tới, khẳng định là muốn giết anh, căn bản không để bụng số tiền có traong tay. Một ngàn vạn tiền chuộc, chỉ là một cái cơ để dụ anh thôi.

Tới rồi sau “Duyên tháp”, bởi vì là sáng tinh mơ, chỉ thấy có mấy người.

Triệu Hùng đang ở nhìn chung quanh, bên tai truyền đến tiếng của Đao Tu La “Triệu Hùng, anh đã đến rồi!......”

Bình luận

Truyện đang đọc