CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

"Đây là cái gì?" Triệu Hùng ngồi xổm xuống trước thi thể của Bảo Châu, nhìn vòng tay với chất liệu đặc biệt đang đeo trên cổ tay trái cô ta.

Tàn Kiếm nói: "Tôi nhớ lúc tôi đánh nhau với người phụ nữ này, cái vòng kia còn phát sáng, sao giờ lại tắt rồi?"

"Thì ra là phát sáng à?"

"Tôi dám khẳng định là nó sáng." Tàn Kiếm nói.

Triệu Hùng cảm thấy có chút kỳ lạ, vươn tay gỡ cái vòng trên cổ tay Bảo Châu xuống, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng thành phố Quách Hướng Bình.

Quách Hướng Bình đang tức giận vì "khách sạn Danh Thi" xảy ra án mạng, đúng lúc Triệu Hùng gọi tới sau khi đã bắt được hung thủ, lúc này mới vui mừng.

"Triệu Hùng, thằng nhóc cậu tốc độ cũng đủ nhanh đấy. Nhanh như vậy đã giúp cảnh sát giải quyết vụ án rồi." 

"Đáng tiếc hung thủ đã chết rồi." Triệu Hùng nói.

Quách Hướng Bình tức giận hừ một tiếng nói: "Cho dù không chết thì tên hung thủ này cũng sẽ đợi bản án tử hình. Từ Anh Mão có nói thế nào đi nữa, cũng là nhà đầu tư ở nơi khác. Hiện giờ chết trong Hải Phòng của chúng ta, nếu như không cho xã hội một lời giải thích sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới môi trường đầu tư của Hải Phòng chúng ta."

Triệu Hùng là hội trưởng thương hội Hải Phòng, đương nhiên biết Quách Hướng Bình phân tích rất có lý.

"Cảnh sát trưởng Bình, tôi gửi vị trí cho ông, ông mau phái người qua đây đi."

"Được! Thi thể của người này tương đối quan trọng, cậu đích thân ở đó trông coi một lát."

Triệu Hùng nói "Được rồi." sau đó cúp máy.

Tài xế taxi bước lên trước ân cần nói với Triệu Hùng: "Hội... Hội trưởng Triều phải không?"

Triệu Hùng nhìn tài xế taxi, thấy trên người ông ta đang chảy máu, cũng may tính mạng không đáng lo, hiển nhiên ông ta là một trong những người có liên quan.

"Ông là...?"

Tàn Kiếm đã giải thích những chuyện đã xảy ra với Triệu Hùng, nói người tài xế này đã đâm xe và làm hỏng nó. Lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thu nhập gia đình nên ông ta muốn Triệu Hùng nói chuyện với công ty cho thuê taxi.

"Ông là công ty taxi nào?" Triệu Hùng thấy bộ dáng thành thật trung hậu của người lái xe, lên tiếng hỏi.

"Là công ty taxi Đạt Phong." 

"Đạt Phong à?" Triệu Hùng nói: "Tôi và tổng giám đốc Tiền của các ông rất thân quen, để tôi gọi điện cho ông ta. Đọc số xe của ông cho tôi."

Tài xế báo số xe cho Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng bấm điện thoại nói: "Ông chủ Tiền."

"Yo! Hội trưởng Hùng, không ngờ là anh sẽ gọi điện cho tôi."

"Tôi tìm ông có chút việc." Triệu Hùng nói.

"Mời hội trưởng Hùng nói." 

Vì thế Triệu Hùng thuật lại với đối phương chuyện đã xảy ra.

Sau khi cả hai nói chuyện qua điện thoại, Triệu Hùng nói với tài xế: "Tôi đã nói qua với ông chủ Tiền của các người, công ty đồng ý đổi cho ông chiếc xe mới. Ngoài ra ông còn được chọn là tấm gương tiên phong làm người tốt việc tốt, tiền thưởng là mười bảy triệu năm trăm nghìn. Tôi có thể làm cho ông nhiêu đây thôi."

Lái xe vừa nghe thấy vậy, ánh mắt sáng lên, cảm ơn Triệu Hùng: "Cảm ơn hội trưởng Hùng. Nhà tôi già trẻ lớn bé đều trông cậy vào số tiền tôi kiếm ra này, nếu không có thu nhập một khoảng thời gian, cả nhà sẽ phải hít gió trời mà sống mất."

Triệu Hùng dặn dò lái xe nói: "Chuyện này tôi đã bảo ông chủ Tiền giữ bí mật giúp ông. Bản thân ông cũng phải tuyệt đối miệng kín như bưng. Bối cảnh của người phụ nữ này vô cùng lớn mạnh, bọn họ rất có thể sẽ trả thù."

"Hiểu rồi hiểu rồi! Tôi sẽ không nói ra ngoài chuyện tuyên dương lần này đâu." Tài xế cúi đầu khom lưng nói.

Nói ra cũng lạ, một người hơn bốn mươi tuổi như ông ta đứng trước mặt người thanh niên Triệu Hùng chỉ hơn hai mươi tuổi, vậy mà trong lòng lại nảy sinh một loại kính sợ.

Về câu chuyện của Triệu Hùng, mọi người đã sớm truyền nhau nhiều bản.

Lần này nhờ sự giúp đỡ của Triệu Hùng, tài xế đã biến lo lắng thành vui mừng, lại càng có ấn tượng rất tốt về Triệu Hùng.

Đợi đến khi cảnh sát tới nơi, Triệu Hùng giao thi thể của Bảo Châu cho cảnh sát, đưa nông tuyền và Tàn Kiếm rời đi.

Sau khi trở về, Triệu Hùng chạy thẳng tới tập đoàn Hùng Quang, đưa vòng tay giao cho Hồ Dân.

"Phó tổng giám đốc Dân, ông tìm một viện nghiên cứu khoa học giúp tôi xem chiếc vòng này dùng để làm gì?” Triệu Hùng lấy chiếc vòng từ cổ tay Bảo Châu xuống, đưa đến tay Hồ Dân.

Hồ Dân nhận lấy, thấy vòng tay này có chút tương tự với "vòng tay vận động", nhưng bản chất lại không giống.

"Cậu chủ, cậu đợi tin của tôi. Vừa hay tôi có bạn học tham gia vào phương diện công việc này, có thể nhờ người đó giúp cậu xem thử. Tôi sẽ gửi vòng tay này qua đó!"

"Ừ, càng nhanh càng tốt." Triệu Hùng dặn dò Hồ Dân vài câu, bèn dẫn Nông Tuyền về nhà.

Nha Trang, nhà họ Lưu.

Trác Kỳ đang ở trong phòng khoanh chân luyện công, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa "ba dài hai ngắn", là một loại tín hiệu đặc thù.

"Vào đi." Trác Kỳ nói.

Một người chột mắt đi vào. Sau khi đóng cửa anh ta chắp tay báo cáo với Trác Kỳ: "Anh Kỳ, vòng tay sinh mạng của Bảo Châu đã tắt rồi."

"Cái gì?" Trác Kỳ nghe vậy chấn động.

Loại vòng tay sinh mệnh này là đồ vật của người thân cận đặc biệt với Trác Kỳ có. Nói thẳng ra là người đeo vòng tay này không phải người thuộc về nhà họ Lưu mà là người trung thành bán mạng cho Trác Kỳ.

Loại vòng tay sinh mệnh này có hơi giống với vòng tay vận động mà Trác Kỳ đang đeo hiện tại, có thể theo dõi nhịp tim, tính toán số bước và gắn điện thoại. Một chức năng quan trọng khác là một khi nó bị tắt thì có nghĩa là kết thúc cuộc đời.

Hai mắt Trác Kỳ bắn ra tia lạnh lẽo, anh ta dám chắc là Triệu Hùng làm.

Bảo Châu là Cao Thủ Địa Bang trên Bảng Võ thần, mà đàn em của Triệu Hùng phần đông là Cao thủ Thiên Bảng. Anh ta vẫn luôn giấu Bảo Châu bên cạnh Từ Anh Mão chính là lo lắng Từ Anh Mão vạch trần thân phận, xử lý anh ta bất kỳ lúc nào. Nhưng không ngờ rằng hành động của Triệu Hùng lại nhanh như vậy, đã giết chết Bảo Châu.

"Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi." Trác Kỳ phất tay với người đàn ông chột mắt.

Tên chột mắt đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Trác Kỳ bước xuống đất châm một điếu xì gà bắt đầu hút thuốc.

Đây xem như là lần đầu tiên anh ta giao chiến âm thầm với Triệu Hùng, nhưng lại kết thúc thất bại.

Trác Kỳ nhả ra một làn khói, híp mắt nói: "Triệu Hùng, anh đang ra oai với tôi sao? Chỉ là cuộc tranh đấu của chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu, tôi sẽ cho anh biết Trác Kỳ tôi mới là người tàn nhẫn."

Cùng lúc đó, Triệu Hùng ở trong Ngã Nguyệt Đàm cũng đang suy nghĩ.

Trần Văn Sơn đã rời khỏi Hải Phòng, một mình anh ta đi đến Nha Trang trước, chuyến đi này chắc hẳn vô cùng nguy hiểm.

Cũng không biết chỉ dựa vào hai người Trần Văn Sơn và Tiết Ân liệu có thể cứu cô gái Kim Châu ra được không. Mặt khác, Trần Văn Sơn còn muốn tìm Trần Nam Trung báo thù, anh ta muốn cứu con trai Vân Dao trở về.

Mặc dù có Mã Bá Lộc ở Nha Trang nhưng dù sao Mã Bá Lộc cũng không phải người trong võ lâm.

Nhà họ Mã dựa vào "Đường Tử Hoa" nhưng từ sau khi Đường Tử Hoa và sư thái bách biến Nhan Tú rời đi, dường như hai người đã biến mất trên cõi đời này.

Rốt cuộc ai có thể giúp được Trần Văn Sơn đây?

Đang lúc Triệu Hùng xuất thần miên man suy nghĩ, cửa phòng hút thuốc bị đẩy ra, Lý Thanh Tịnh bước vào trong.

"Sao anh vừa về đã chui vào trong này hút thuốc vậy hả?" Lý Thanh Tịnh nhíu đôi lông mày xinh đẹp, giọng điệu nói với Triệu Hùng đầy vẻ trách móc.

Triệu Hùng vội vàng dập điếu thuốc trên tay, ôm eo Lý Thanh Tịnh đi ra khỏi phòng hút thuốc.

Lý Thanh Tịnh nén giận nói với Triệu Hùng: "Không phải anh đã quên những gì đã hứa với em rồi chứ?"

Triệu Hùng vỗ trán nói: "Ôi chao! Anh bận rộn cả ngày suýt chút nữa quên mất việc quan trọng này." 

Bình luận

Truyện đang đọc