CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Vườn Hạnh Phúc.

Khi Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh, Dương Lam và Dương Hưng tới Vườn Hạnh Phúc, chủ nhân của vườn hạnh phúc là Triệu Phúc vừa nghe quản gia báo tin đã vội vàng tới phòng của Triệu Khải Thời, sau đó mới nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, anh ta liền ra vẻ thành kính, mỉm cười chào hỏi: “Hội trưởng Triệu Hùng, anh đến rồi.”

“Giám đốc Triệu, tôi muốn gặp Triệu Khải Thời, phiền anh thông báo cho ông ấy.” Triệu Hùng nói.

“Cái này...” Triệu Phúc vẻ mặt khó xử nói.

Đúng lúc này, cổng lớn Vườn Hạnh Phúc mở ra, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi với vẻ mặt thâm trầm bước ra.

Lý Thanh Tịnh chưa từng nhìn thấy người đàn ông này, nhưng cô lại cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng khi Triệu Hùng nhìn thấy người đàn ông, không khỏi ngạc nhiên: “Chú sáu?”

Vừa nghe Triệu Hùng gọi người đàn ông này là “chú sáu”, vẻ mặt Lý Thanh Tịnh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ rằng ngay cả Triệu Khải Đức cũng đã tới Hải Phòng.

Mấy anh em Triệu Khải Thời gồm sáu người.

Triệu Khải Thời là anh cả, thứ hai là Triệu Khải Nhân, thứ ba là Triệu Khải Nghĩa, thứ tư là Triệu Khải Lễ, thứ năm là Triệu Khải Trí, thứ sáu là Triệu Khải Đức.

Ngoại trừ bố con Triệu Hằng không xuất hiện, mọi người trong nhà họ Triệu hầu như đều đã có mặt.

Triệu Khải Đức nổi giận đùng đùng chạy tới trước mặt Triệu Hùng, chỉ vào Triệu Hùng mà tức giận mắng chửi: “Cậu còn có mặt mũi gọi tôi là chú sáu sao? Triệu Hùng, đồ con bất hiếu, cho dù anh cả đã làm sau, nhưng dù sao anh ấy cũng là bố ruột của cậu, vậy mà cậu lại thản nhiên ra tay.”

“Chú sáu, cháu …”

Triệu Hùng chưa kịp nói xong, Triệu Khải Đức đã vung tay tát về hướng Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh và Dương Lam sợ hãi, mặt mũi tái nhợt.

Ngay khi cái tát sắp rơi xuống, Triệu Hùng đã nhanh chóng đưa tay chặn lấy, nắm lấy cổ tay Triệu Khải Đức.

Anh dùng sức xô mạnh, Triệu Khải Đức đứng không vững, lui về phía sau mấy bước.

Trong số sáu anh em nhà họ Triệu, Triệu Khải Đức là người có tính khí cục cằn nhất.

Triệu Khải Đức vì vấn đề thể chất, sau khi kết hôn đã không có con. Có lẽ do tính cách của mình mà ông thường xuyên cãi nhau với vợ.

Khi Triệu Khải Đức đến Hải Phòng và biết rằng anh trai của mình là Triệu Khải Thời suýt bị đâm chết bởi Triệu Hùng, ông đã rất tức giận. Tối hôm đó, ông định đi tìm Triệu Hùng để giải quyết, nhưng may mắn mọi người đã khuyên ông bình tĩnh trở lại.

Vừa rồi, Triệu Khải Đức nghe quản gia nói rằng Triệu Hùng đã đến cùng vợ. Ngay khi Triệu Phúc rời đi, Triệu Khải Đức cũng đã vội vàng bước theo.

Triệu Khải Đức nhìn thấy Triệu Hùng có thân thủ lợi hại, sức mạnh lại càng đáng kinh ngạc.

Ông ta chỉ vào Triệu Hùng mà chửi: “Hừ, đồ khốn nạn, cậu còn dám động thủ với tôi nữa.”

“Chú Đức, tại sao ngay khi cháu vừa đến chú đã đánh cháu?” Triệu Hùng vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Triệu Khải Đức.

“Thằng khốn nạn, bố mày là do mày đâm đúng không?”

“Là cháu đâm, nhưng mà do ông ấy …”

Triệu Khải Đức ngắt lời Triệu Hùng, khịt mũi nói: “Hừ! Vậy thì mày còn định nói gì nữa đây? Mày không biết, gia quy của nhà họ Triệu, điều thứ nhất là hai chữ hiếu kính hay sao? Ngay cả bố mày mà mày còn dám động thủ, vậy còn việc gì mày không dám làm nữa đây?”

“Nhưng cháu đã không còn là người nhà họ Triệu nữa.”

“Nhưng hai người còn chưa đoạn tuyệt quan hệ bố con. Mày là thằng mất dậy, vậy mà còn dám đánh cả bố. Hôm nay tao thế nào cũng phải đánh chết mày.” Triệu Khải Đức nhìn quanh, thấy gần đó có một viên gạch trên mặt đất, ông vội vàng chạy tới.

Lý Thanh Tịnh bước tới bảo vệ Triệu Hùng, quát ông ta: “Chú sáu, chú không”được đánh anh ấy.”

“Cô... Cô là Thanh Tịnh?”

“Đúng, cháu là Lý Thanh Tịnh!”

Triệu Khải Nghĩa nhìn Lý Thanh Tịnh từ trên xuống dưới, gật gật đầu nói: “Không ngờ ông Lý lại có một đứa cháu gái xinh đẹp như vậy. Thanh Tịnh, cháu tránh ra. Hôm nay thế nào chú cũng phải dạy dỗ tên nhóc Triệu Hùng này thay cho anh cả.”

“Chú sáu, đủ rồi!” Cách đó không xa vang lên giọng nói của Triệu Khải Nghĩa.

Nhìn thấy anh ba Triệu Khải Nghĩa đang tới, Triệu Khải Đức thẳng thắn nói: “Anh ba, tên nhóc Triệu Hùng này đã đâm anh cả bị thương, em phải dạy cho nó một bài học.”

Triệu Khải Nghĩa đi đến bên cạnh nói: “Chú sáu, chú không hiểu rõ tình huống, đừng cứ vậy mà làm loạn nữa.”

“Nhưng mà …”

Triệu Khải Đức nhìn thấy anh ba trừng mắt nhìn mình, không khỏi thở dài một hơi: “Ai chà …”

Triệu Khải Nghĩa đi tới trước mặt Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rồi nói: “Triệu Hùng, Thanh Tịnh! Hai người quay về đi, anh cả không muốn nhìn thấy hai người.”

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng không nói một lời cứ vậy xoay người đi, liền lên tiếng cầu xin Triệu Khải Nghĩa: “Chú ba, Triệu Hùng đã ngộ thương bố anh ấy, trong lòng rất đau khổ, chú để bọn cháu gặp ông ấy đi.”

“Xin lỗi, Thanh Tịnh! Đó là ý của ông ấy.”

“Nhưng chúng cháu chỉ muốn đến xem vết thương của ông ấy mà thôi.”

Triệu Hùng đột ngột dừng lại và quay sang nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, ông ấy đã không muốn gặp anh, chúng ta vẫn nên đi thôi.”

“Nhưng Triệu Hùng, chúng ta...”

“Trở về!” Triệu Hùng lạnh giọng quát lên với Lý Thanh Tịnh.

Sau bao nhiêu năm chung sống, Triệu Hùng chưa bao giờ mất bình tĩnh trước Lý Thanh Tịnh.

Nhìn thấy Triệu Hùng tức giận, Lý Thanh Tịnh không khỏi thở dài, sau đó xoay người đi về phía Triệu Hùng.

Triệu Khải Nghĩa đi tới chỗ Dương Lam, nói: “Dương Lam, cháu vào đi!”

“Chào chú ba!” Dương Lam cất tiếng chào Triệu Khải Nghĩa.

“Chào chú sáu!” Dương Lam cũng quay về phía Triệu Khải Đức chào hỏi.

Triệu Khải Nghĩa gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ, mỉm cười: “Nhiều năm không gặp, không ngờ cháu đã trở thành một cô gái xinh đẹp thế này rồi. Đây chắc là Dương Hưng phải không?”

“Chào chú ba.” Dương Hưng chắp tay chào.

“Cùng chú vào đi.” Triệu Khải Nghĩa nói xong liền hướng về phía Vườn Hạnh Phúc, dẫn đầu đoàn người đi vào.

Dương Lam quay lại liếc nhìn bóng lưng của Triệu Hùng, không khỏi lắc đầu, cùng với Dương Hưng đi vào Vườn Hạnh Phúc.

Sau khi Lý Thanh Tịnh lên xe, cô thấy vẻ mặt Triệu Hùng cau có khó chịu, liền nói: “Sao anh phải làm tới mức này?"

“Anh không sao! Thanh Tịnh, anh xin lỗi.”

“Xin lỗi vì cái gì?” Lý Thanh Tịnh cố ý hỏi.

“Vừa rồi anh không nên to tiếng với em.”

Lý Thanh Tịnh giả bộ tức giận, khẽ khịt mũi nói: “Anh còn biết anh đã to tiếng với em sao? Khi đàn ông tức giận, dùng vợ để trút giận chính là loại người kém cỏi nhất."

Triệu Hùng đột nhiên cảm thấy buồn cười trước lời nói của Lý Thanh Tịnh, liên tục nói: “Anh sai rồi! Lần sau, anh sẽ không bao giờ mắng em.”

“Còn có lần sau sao? Lần tới, em cho anh về nhà quỳ lên vỏ sầu riêng.”

“Sầu riêng thì đau quá. Đổi sang món khác, được không?"

“Không được.”

Vợ chồng hai người nhìn nhau cười, cũng đã quên đi chuyện không vui vừa rồi.

“Phiên tòa sẽ bắt đầu vào ngày mai, chúng ta tới nói chuyện với luật sư một lần nữa đi!” Lý Thanh Tịnh nói.

Triệu Hùng “Ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Vừa hay luật sư Hồ cũng muốn gặp anh, chúng ta cùng nhau đi.”

Sau khi khởi động xe, Triệu Hùng lái xe về hướng khách sạn mà Hồ Tuệ đang ở.

Trên đường đến khách sạn, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Vừa rồi người đàn ông dữ tợn đó thực sự là chú sau của anh ư?”

“Đúng vậy.” Triệu Hùng gật đầu.

“Sao tính cách ông ấy lại dễ nổi giận như vậy? Không xem rõ trắng đen thực hư thế nào đã muốn đánh anh. Rõ ràng không ra dáng người lớn chút nào.”

“Tính khí của chú sáu thực sự không tốt. Cơ thể chú lúc trước do luyện công quá đà nên đã bị ảnh hưởng, thậm chí không thể có con. Vì vậy mặc dù đã kết hôn nhiều năm nhưng chú ấy vẫn không có con được.”

“Chà, ra là vậy. Khó trách tính tình nóng nảy.” Lý Thanh Tịnh khẽ trầm ngâm, nói: “Triệu Hùng, người nhà họ Triệu, hình như tất cả đều ở đây trừ bố con Triệu Hiền, anh có biết chuyện gì xảy ra với cô ấy không?”

“Triệu Hiền không cho anh liên lạc với con bé. Còn nói khi nào an toàn sẽ tự liên lạc với anh. Anh cũng không biết đã có việc gì xảy ra với con bé nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc