CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ông cụ Đường kinh ngạc và nói: “Đến đúng là nhanh!”

Không thể không nói, hiệu quả làm việc của tên Dương Hưng này cực kỳ cao.

Nếu Triệu Hùng không muốn lần ra manh mối của “Hoàng Long” từ phía Dương Hưng, thì anh ta đã sớm bị diệt trừ rồi.

Dương Hưng đã đưa người tới bao vây “Khách sạn Minh Đạt”.

Thuộc hạ hỏi Dương Hưng: “Anh Dương, đám người đó đang trốn trong khách sạn Minh Đạt. Bây giờ chúng ta sẽ tấn công vào đó sao?”

Dương Hưng hỏi: “Ngoài những người thoát khỏi Vân Nam ra, còn có ai khác ở bên trong không?”

“Có người đã gặp người của Đường Môn.”

“Đường Môn?”

Nghe thấy hai chữ “Đường Môn”, Dương Hưng lập tức lộ ra sát ý.

Đường Môn là người ủng hộ lớn nhất của “Tập đoàn Kim Trung”.

Để giúp đỡ Triệu Hùng, Kim Trung thực sự đã làm tất cả mọi thứ, lại phái cả người của Đường môn đến đây.

Dương Hưng nói: “Đợi khi Tiêu Binh và những người khác đến, chúng ta sẽ cùng nhau tấn công vào trong!”

Trên mặt Dương Hưng đeo một chiếc mặt nạ, loại ngụy trang thấp kém này của anh ta, không thể giống như Triệu Hùng thông qua nội lực mà thay đổi xương cốt của chính mình, đạt đến mức lấy giả làm thật. Vì vậy, Triệu Hùng có thể đánh giá người nào là Dương Hưng thông qua dáng người của anh ta.

Lần này, Dương Hưng đã thực sự sẵn sàng để tấn công. Thêm cả những người câm và bản thân anh ta, phía anh ta có tổng cộng năm Thiên bang cao thủ và mười mấy cao thủ Đại bảng. Một số người khác cũng đều là những người ưu tú được đào tạo tại ở Hoàng Long.

Cho dù Triệu Hùng thêm cả Đường Môn, thì cũng có sức chiến đấu.

Lúc này, bên trong khách sạn.

Triệu Hùng và Ông cụ Đường nhìn ra bên ngoài qua một góc rèm.

Chỉ nhìn thấy từng chiếc xe nối đuôi nhau xếp thành hàng dài trên đường, có tổng cộng tám chiếc với số lượng khoảng ba mươi người.

Ông cụ Đường nhìn thấy Dương Hưng và những người khác, chỉ là bọn họ đã bao vây xung quanh nhưng lại không tấn công ngay lập tức. Nói với Triệu Hùng: “Tại sao họ lại không tấn công vào đây?”

“Chắc vẫn đang chờ cứu viện tới!” Triệu Hùng nói.

“Vậy thì chúng ta phải làm gì đây? Có muốn xông ra ngoài không?” Ông cụ Đường hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Không được! Nếu chỉ có chúng ta, đương nhiên có thể xông ra ngoài. Nhưng rất nhiều người mà chúng ta giải cứu đều không biết võ công. Một khi xông ra ngoài, chúng ta chỉ có thể hy sinh vô ích.”

“Nhưng nếu không xông ra ngoài, đến lúc cứu viện của họ tới, thì chúng ta sẽ gặp phiền phức!” Ông cụ Đường cau mày lại, lo lắng nói.

Triệu Hùng cười rồi nói: “Cũng chẳng phải bọn họ có cứu viện, chúng ta cũng có cứu viện!”

“Chúng ta cũng có cứu viện sao?”

Ông cụ Đường cực kỳ vui mừng.

Công phu của Triệu Hùng là cao hơn ông ta. Ngoài ra ở đây còn có Trần Văn Sơn đứng thứ chín trong “Thiên Bang”. Cộng với những người anh em Đường môn bọn họ nữa. Nếu có thêm quân tiếp viện, thắng bại cũng ít nhất phải 50:50.

Ngay sau đó, lại có tám chiếc xe nữa tiến đến.

Một tiếng rầm vang lên, hơn hai mươi người từ trên xe bước xuống. Số lượng đối thủ lên tới hơn năm sáu mươi người.

Triệu Hùng lộ ra sát ý, đây là đội tinh nhuệ của “Hoàng Long”.

Anh thực sự muốn lao ra ngoài quyết liều mạng một phen với đối phương. Nhưng lý trí mách bảo anh rằng anh không thể dũng khí vô mưu.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Triệu Hùng vang lên.

Triệu Hùng thấy người gọi điện thoại đến là Tô Thị Như, lập tức bắt máy.

Tô Thị Như lập tức nói thẳng vấn đề với Triệu Hùng: “Tôi đã đến Đức Thành, anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở khách sạn Minh Đạt!”

“Được rồi! Tôi sẽ lập tức đến ngay.” Tô Thị Như nói.

Triệu Hùng nói với Tô Thị Như: “Chỗ tôi bị người của bọn họ bao vây rồi.”

“Biết rồi, cứ giao cho tôi!”

Sau khi Tô Thị Như cúp điện thoại, cô ấy đã định vị “Khách sạn Minh Đạt”, ra lệnh với thuộc hạ: “Treo còi báo động, đi đến Khách sạn Minh Đạt!”

Còi báo động của cảnh sát đã được treo trên các xe.

Một loạt tiếng “Uy Vũ! Uy Vũ!” của còi cảnh sát vang lên, vài chiếc xe nhanh chóng chạy đến “Khách sạn Minh Đạt”.

Sau khi Dương Hưng và Tiêu Binh hợp lực lại, đang chuẩn bị mở cuộc tấn công vào “Khách sạn Minh Đạt” thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát “Uy Vũ!” từ phía xa truyền đến.

Nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát, Dương Hưng hỏi Tiêu Binh: “Làm sao lại có người của cảnh sát vậy? Không phải cậu đã chào hỏi đến họ rồi sao?”

“Đã chào hỏi rồi!” Tiêu Binh cũng cảm thấy hoang mang.

“Tạm dừng cuộc tấn công!” Dương Hưng ra lệnh.

Chỉ nhìn thấy năm chiếc ô tô, còi xe đang nhấp nháy, đang đi về phía bên này.

Sau khi xe dừng lại, Tô Thị Như và em họ Chu Bạch Tang Tú, đã nhảy xuống xe trước.

Các chiến sĩ cảnh sát ngồi ở xe phía sau cũng lần lượt xuống xe.

Những người này đều là cảnh sát mặc thường phục. Phương tiện đi lại được sử dụng không phải là xe chuyên dụng của cảnh sát, trông giống như một chiếc xe gia đình bình thường. Chỉ khi xử lý một vụ án, còi báo động của cảnh sát mới được treo lên.

Tô Thị Như đưa em họ Chu Bạch Tang Tú đi về phía đám người Dương Hưng.

Sắc mặt Tô Thị Như vô cùng lạnh lùng, cô ấy lớn tiếng hỏi: “Ai là thủ lĩnh?”

Dương Hưng lập tức nháy mắt với Tiêu Binh.

Tiêu Binh ra hiệu lại với Dương Hưng.

Tiêu Binh nhìn thấy vẻ mặt của Tô Thị Như, lập tức trả lời Tô Thị Như: “Tôi là thủ lĩnh.”

Tô Thị Như giơ giấy chứng nhận về phía Tiêu Binh và nói: “Tôi là cảnh sát hình sự quốc tế Tô Thị Như, anh là ai?”

“Tiêu Binh, ông chủ tư nhân!” Tiêu Binh trả lời. “Tô cảnh quan, người của chúng tôi không làm gì sai cả, cô đưa đội cảnh sát hình sự quốc tế đến đây là có ý gì?”

“Ý gì hả?” Tô Thị Như cười lạnh một tiếng và nói: “Mấy người nửa đêm tụ tập ở đây là muốn làm cái gì hả?

“Không có gì! Chỉ là chơi xe với mấy anh em thôi, chúng tôi chuẩn bị ngủ lại khách sạn Minh Đạt, chỉ thế thôi. Hơn nữa hình như đây là nơi không thuộc quyền cai quản của đội cảnh sát hình sự quốc tế mấy người?”

Chu Bạch Tang Tú giơ giấy chứng nhận của mình lên và nói: “Tôi là Cảnh sát Chu Bạch Tang Tú của tỉnh Thanh hóa, tôi có thể kiểm soát mấy người đúng không?”

Tô Thị Như nói: “Đội cảnh sát hình sự quốc tế chúng tôi đã nhận được báo cáo, khách sạn Minh Đạt này là nơi có liên quan đến một vụ án lớn. Mau đưa giấy tờ của mấy người ra đây, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra và hỏi từng người một. Những người vi phạm sẽ bị coi là vi phạm pháp luật.”

Dương Hưng nháy mắt với Tiêu Binh.

Tiêu Binh ngầm hiểu ý, nói với Tô Thị Như: “Cảnh sát, không đến mức đó đi! Chúng tôi chỉ muốn ngủ lại khách sạn mà thôi. Bỏ đi, đừng làm cảnh sát bọn họ làm chậm trễ việc xử lý vụ án nữa, chúng tôi sẽ tìm một nơi khác ngủ lại là được!”

Tiêu Binh vẫy tay với thuộc hạ của mình và nói: “Đi thôi! Đi thôi!”

Nhìn thấy Tiêu Binh và những người khác đang muốn rời đi, Chu Bạch Tang Tú trở nên lo lắng và nói với Tô Thị Như: “Chị họ, bọn họ…”

Tô Thị Như dùng ánh mắt của cô ngăn Chu Bạch Tang Tú nói tiếp.

Sau khi đám người Dương Hưng và Tiêu Binh rời đi, Tô Thị Như mới nói với em họ Chu Bạch Tang Tú: “Đình Mạn, em không biết đâu! Đám người đó họ không phải là người bình thường. Chỉ dựa vào chúng ta căn bản địch nổi lại bọn họ. Chúng ta đến đây chỉ là để giải vây cho Triệu Hùng và dọa bọn họ rời đi là được!” Nói xong, cô ấy cho các cảnh sát khác đợi bên ngoài, cô ấy đưa em họ Chu Bạch Tang Tú tiến vào “Khách sạn Minh Đạt”.

Triệu Hùng ở trên tầng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.

Anh nói với Ông cụ Đường: “Ông cụ Đường, bạn của tôi đến rồi! Đi gặp họ với tôi đi.”

Ông cụ Đường không ngờ rằng Triệu Hùng còn có bạn là cảnh sát. Ông ta nói một tiếng “Được!” và bước ra khỏi phòng với Triệu Hùng.

Sau khi đám người Dương Hưng rời đi, Tiêu Binh không cam tâm nói: “Dương Hưng, chúng ta cứ thế mà bỏ qua sao?”

Trong lòng Dương Hưng vô cùng tức giận, nhìn về phía Tiêu Binh và nói: “Phía cảnh sát đều nhúng tay vào, lẽ nào còn muốn ra tay chống lại cảnh sát?”

Một câu nói khiến Tiêu Binh á khẩu không nói nên lời!

Bình luận

Truyện đang đọc