CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Triệu Hùng tới gần khối "Nghiệm binh thạch” 800 cân.

Lư Vượng đứng ở trước mặt Miêu Vương, trong mũi hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Hừ! Làm màu!"

Chỉ thấy Triệu Hùng ngồi xổm xuống, hai tay bám chặt hai bên của khối đá. Anh hít vào một hơi lấy sức, truyền vào bàn tay của mình.

Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ vừa xem vừa hồi hộp.

Hoa Di nắm chặt lấy tay của Hà Ngọc Kỳ, đến nỗi làm đau tay cô ấy.

Hà Ngọc Kỳ nhỏ tiếng nói với Hoa Di: "Chị Hoa, chị cũng quá hồi hộp rồi đó?"

Hoa Di lúc này mới chú ý tới, chính mình nắm đã nắm lấy tay Hà Ngọc Kỳ quá sức, cười nói: "Chị đây không phải là hồi hộp dùm Triệu Hùng sao?"

"Không cần lo lắng cho anh ta, em tin anh ta chắc chắn được mà!” Hà Ngọc Kỳ nói câu này, trong lòng cũng không mấy gì nắm chắc.

Chính là ở trong ấn tượng, Triệu Hùng võ công cao cường, dường như không có gì làm không được, nên mới chủ quan cho rằng là như vậy.

Chợt nghe Triệu Hùng hét lớn một tiếng, hai tay tụ lực  khối "Nghiệm binh thạch" 800 cân được nâng lên theo tiếng hét.

Khi Triệu Hùng nâng khối "Nghiệm binh thạch" 800 cân qua khỏi đầu, một trận tiếng sấm vỗ tay từ khán giả vang lên.

Tộc trưởng Lộc Hồ kích động đến nổi không kìm chế được, chỉ cần Triệu Hùng nâng "Nghiệm binh thạch" 800 cân đi lên ba bước, anh ta sẽ "Đoạt ngôi", Lộc Hồ sẽ trở thành tộc bảo hộ “Sơn Thần” tiếp theo.

Miêu Vương, và cả các tộc trưởng trưởng khác, mỗi người đều tạm ngừng lại hô hấp.

Chỉ thấy Triệu Hùng nâng "Nghiệm binh thạch" lên, một bước, hai bước, ba bước.

Triệu Hùng đi hết "Năm bước", mới bỏ khối đá xuống đất.

Chợt nghe “Ầm” Một tiếng, khối đá lớn mãnh liệt tiếp xúc với mặt đất, ngay cả mặt đất cũng bị chấn động mạnh theo.

Cả quảng trường lúc này im lặng, sau đó là màn vỗ tay nồng nhiệt.

Lúc này, một chiếc bóng mảnh mai xuất hiện, chỉ thấy con gái của Miêu Vương dáng người dịu dàng cầm vòng hoa hướng về phía Triệu Hùng đi tới.

Hà Ngọc Kỳ thấy thế vốn định đi lên ngăn cản, Hoa Di một phen giữ chặt Hà Ngọc Kỳ, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Này có thể là quy định ở đây của họ, không được lỗ mãng!"

Hà Ngọc Kỳ lúc này mới an phận ngồi xuống.

Con gái của Miêu Vương đem vòng hoa đeo lên trên cổ của Triệu Hùng, cười thanh thoát, tự giới thiệu nói: "Em tên là Chúc Ánh Phương, anh gọi em là Tiểu Phương là được!" Nói xong, cô ôm lấy Triệu Hùng, đột nhiên thơm lên gò má anh một cái.

"A! Chị Hoa, Triệu Hùng anh ta…" Hà Ngọc Kỳ chỉ vào Triệu Hùng kêu lên.

Ngay cả Hoa Di cũng ngây ngẩn cả người.

Cô làm sao cũng không có nghĩ đến, con gái của Miêu Vương lại trực tiếp dâng nụ hôn đến Triệu Hùng chứ.

Lư Vượng đã sớm thầm thương Chúc Ánh Phương rồi.

Miêu Vương cũng chính miệng đồng ý, chỉ cần Lư Vượng ”đoạt ngôi", thì sẽ gả con gái của mình cho anh ta.

Nhưng Chúc Ánh Phương lại ái mộ “người kế tộc” của Lộc Hồ.

Miêu Vương thấy con gái hôn môi  Triệu Hùng, trên mặt toát ra nét vui mừng, đứng ở nơi đó cười ha hả vui sướng.

Các nam nữ ở thôn trại, cùng nhau tay trong tay, cao hứng hoan hô chúc mừng.

Miêu Vương chậm rãi hướng về phía Triệu Hùng đi tới.

Ông đi đến bên cạnh Triệu Hùng, thấy con gái tỏ vẻ ngượng ngùng đứng ở bên cạnh.

Triệu Hùng chỉ rằng Chúc Ánh Phương hôn mình, là lễ nghĩa ở đây, lúc đấy anh cũng không để ý gì.

Miêu Vương cầm tay của Triệu Hùng, giơ tay lên cao, cao giọng nói: "Chúc mừng Anh Triệu thành công đoạt ngôi! Tôi tuyên bố, nhiệm kỳ bảo hộ sơn thần kế tiếp, sẽ do tộc Lộc Hồ đảm nhiệm."

Người của Lộc Hồ nghe xong, cả tộc sôi trào đứng lên.

Các cô gái của tộc Lộc Hồ, đi đến vây quanh Triệu Hùng Lấy ra vòng hoa sớm đã chuẩn bị, hiến cho Triệu Hùng.

Trong lúc đó, Triệu Hùng bị bao phủ trong tiếng ca tụng cùng vòng hoa.

Ô Ân đem vòng hoa cũng hiến cho Triệu Hùng, cũng ở hai gò má của anh trao nụ hôn.

"Chị Hoa, Triệu Hùng anh, anh ta… quá đáng quá!" Hà Ngọc Kỳ tức điên lên nói.

Hoa Di cũng không có nghĩ đến, mấy chuyện này lại liên tiếp xảy ra cơ chứ.Tộc trưởng cười ha ha, đi tới Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ, cười nói: "Bác sĩ Hoa, tôi muốn hỏi cô chuyện này nhé?"

"Tộc trưởng, mời nói!" Hoa Di rất có lễ phép trả lời.

"Anh Triệu đã kết hôn chưa? Nếu như chưa kết hôn, con gái của Miêu Vương và cả Ô Ân của thôn chúng tôi, đều thích Anh Triệu. Nếu cậu ta thích hai cô ấy, tôi có thể làm chủ qua bên Miêu Vương hỏi cưới, chuyện hôn nhân này coi như được đính rồi đấy!"

Không đợi Hoa Di mở miệng, Hà Ngọc Kỳ đầu lắc không ngừng, nói: "Tộc trưởng, tuyệt đối không thể! Triệu Hùng đã sớm có vợ rồi, không thể cưới con gái của Miêu Vương, còn cả cô Ô Ân nữa. Không chỉ có gia đình rồi, ngay cả đứa con cũng có rồi."

"Như vậy à!" Tộc trưởng nghe vậy chau mày.

Hoa Di nhìn Tộc trưởng cười nói: "Tộc trưởng, Triệu Hùng anh ta quả thật đã kết hôn rồi! Không thể cưới người phụ nữ khác nữa.

Tộc trưởng gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi! Ta lập tức đi nói cho Miêu Vương chuyện này." Nói xong, ông hướng về phía Miêu Vương đi tới.

Hà Ngọc Kỳ oán giận nói: "Chị Hoa, chị nói xem vụ này tính sao đây! Đều là Triệu Hùng thích ra oai, xém chút nữa là gặp rắc rối rồi. một nhỏ không đủ, mà có đến cả hai cô gái thích anh ta."

Hoa di cười cười, an ủi Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, chuyện này chẳng trách Triệu Hùng. Em nghĩ đi! Triệu Hùng hiện tại đeo mặt nạ đó, mặt nạ đó hết sức bình thường. Trước đó anh ta cũng không có làm gì quá đáng, tham gia cuộc thi đoạt ngôi, cũng là vì để đi vào trong thung lũng Dược Vương, tìm cô Kim Châu thôi. Cơ bản mà nói, gương mặt của người người không phải là Triệu Hùng!”

"Cũng đúng!" Hà Ngọc Kỳ lộ ra một khuôn mặt khó hiểu, thì thào nói: "Triệu Hùng đã hóa trang xấu vậy rồi. Không ngờ còn có người thích anh ta,mấy cô gái này không biết phải mù hết rồi không?"

Hoa Di nói: "Đôi khi, con gái thích con trai, là không cần lý do. Có người thì thích vẻ bề ngoài khôi ngô của đàn ông, có người lại bị hấp dẫn bởi mị lực của câc đấng mày râu. Mà ở trong những bộ lạc, bọn họ sùng bái cường giả! Trong mắt họ, Triệu Hùng chính là hóa thân của cường giả, tự nhiên sẽ có mỹ nữ ái mộ anh ta thôi."

Hà Ngọc Kỳ bất chợt nói câu lạnh: "Chị Hoa, may là chúng ta đi theo đến đây. Nếu không, tên Triệu Hùng này không chừng ở trong này đã mỗi tay ôm một người rồi. Hoặc có thể là ở đây lập một gia đình mới."

"Sao có thể được? Triệu Hùng không phải người như vậy!" Hoa Di cười cười.

Triệu Hiền thấy anh mình thắng lợi, cảm thấy vô cùng vui mừng.

Kế tiếp, sẽ đến phiên các thôn thi đối hát.

Triệu Hiền là một người đứng qua sân khấu lớn, đối với mấy trường hợp nhỏ này, tự nhiên sẽ không luống cuống.

Triệu Hùng thể hiện tốt như vậy, kẻ làm em này, tất nhiên không thể để anh mình mất mặt được.

Triệu Hùng bị mấy thanh niên trai tráng của tộc Lộc Hà ghinh lên ném lên trên.

Cả quảng trường, biến thành một nơi nhộn nhịp!

Bình luận

Truyện đang đọc