CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Mai Lệ Thuỷ bị bắt đi, Lý Thanh Tịnh đứng tại chỗ vẻ mặt có vẻ buồn bã, thất vọng.

Triệu Hùng thấy vợ mình tâm trạng không tốt, an ủi cô nói: "Thanh Tịnh, chúng ta tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, anh nghĩ đây có thể là khởi đầu phá kén thành bướm của Mai Lệ Thuỷ." 

"Ừ! Anh không cần an ủi em, em chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn bực. Không ngờ bấy lâu nay, luôn làm ra vẻ thấp hèn, lại còn hãm hại người khác."

"Mai Lệ Thuỷ quá chủ quan nên bị đưa vào bẫy. Đừng lo lắng, chỉ cần Tập đoàn Hùng Quang chúng ta không quy trách nhiệm cho cô ta, cô ta sẽ không bị giam giữ quá lâu." Triệu Hùng an ủi Lý Thanh Tịnh.

Sau khi trở về nhà, Lý Thanh Tịnh đã chơi với Dao Châu và Thẩm Văn Hải một lúc.

Triệu Hùng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của vợ mình Lý Thanh Tịnh. Xem ra, một gia đình cần có trẻ con mới có được nhiều niềm vui hơn.

Lần này Hán Vân Hiển hoàn toàn bị đánh bại khiến Triệu Hùng rất vui mừng.

Buổi tối, anh cố ý nấu thêm vài món và uống hai ly rượu trắng với cha vợ Lý Quốc Lâm.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng khuyến khích cha mình uống rượu, liền than thở với anh: "Triệu Hùng, vết thương ở chân của bố không tốt lắm, sao anh lại để ông ấy uống rượu."

Triệu Hùng chưa mở miệng giải thích, Lý Quốc Lâm đã giải thích thay cho Triệu Hùng: "Thanh Tịnh, con nhất định không được học mẹ con. Đàn ông ấy à! Hãy để cho họ một chút không gian thoải mái. Nếu không, giống như một cái lò xo, họ sẽ bị ép. Họ càng bị áp đặt thì phản kháng càng mạnh. "

“Anh ấy dám?” Lý Thanh Thanh liếc Triệu Hùng.

Ông Lý trừng mắt nhìn con gái mình nói: "Con đó, tại sao lại cứng đầu như vậy hả? Mẹ con là ví dụ thực tế. Huống hồ, bác sĩ Hoa nói, bệnh của bố thỉnh thoảng uống một chút rượu cũng không sao."

Lý Thanh Tịnh cũng biết rằng uống một chút rượu sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chân của bố cô. Nhưng cô chỉ là không thể nhìn nổi, khi bố mình còn đang bệnh, Triệu Hùng vẫn một mực cùng bố uống rượu.

Đã lúc nào rồi, mà còn không biết lo lắng!

Khi nhắc đến "Đào Yên Hoa", Lý Thanh Tịnh đã thay đổi chủ đề và không muốn nói chuyện với bố cô về việc uống rượu.

"Bố! Mẹ con đã về nhà họ Đào rồi, bố không định gọi mẹ về sao?" Lý Thanh Thanh hỏi bố cô là ông Lâm.

Khi nhắc đến vợ ông là "Đào Yên Hoa", Lý Quốc Lâm lập tức tức giận.

“Kêu bà ấy quay về làm gì? Bố không bệnh chết, cũng sẽ bị mẹ con chọc giận mà chết. Bà ấy về nhà họ Đào cũng tốt thôi, bố không bị bà ấy làm phiền. Vừa hay Diệu Linh cũng cần chăm sóc vết thương, cũng thuận tiện có thể chăm sóc cho bố. "

Thấy vấn đề rơi vào đầu mình, Lý Diệu Linh mím miệng tỏ vẻ miễn cưỡng nói: "Chị ơi! Chị nên thuê bảo mẫu cho bố lần nữa đi. Em là con gái ở nhà chăm bố cũng bất tiện lắm."

Lý Quốc Lâm  nghe và nhìn chằm chằm, hét lên với cô con gái nhỏ Lý Diệu Linh của mình: "Con nhóc này, mày chưa đến mức không thể cử động được. Mày bắt đầu ghét bỏ bố thế này thế kia rồi. Bố thấy mày bị mẹ chiều đến hư rồi, cái đức tính y hệt mẹ mày." Lý Quốc Lâm tức giận nói.

Không khí trên bàn ăn bỗng trở nên căng thẳng, tình thế giương cung bạt kiếm.

Lý Diệu Linh không ngờ rằng bố mình sẽ khiến mình xấu hổ khi mắng mình trước mặt mọi người.

"Bố! Con nói thật đấy. Bố xem, con là con gái, chăm sóc bố rất không thuận tiện sao?"

“Không tiện?” Lý Quốc Lâm hét lên, “Khi chúng mày còn bé, bố đổ bô nước tiểu, đổ phân cho chúng mày, dắt chúng mày đi vệ sinh, còn làm nhiều cái khác nữa. Có cái gì mà không tiện.”

“Nhưng mùi đó quá thối, con thật sự không chịu nổi.” Lý Diệu Linh kêu than, nhíu mày thật chặt.

Lý Thanh Tịnh thấy chủ đề của hai người càng ngày càng thái quá.

Bây giờ đang là bữa ăn đó, cái gì mà phân với chả nước tiểu! Thôi đã nó ra hết, để bố và em gái cãi nhau nốt, giờ cũng chẳng biết nên nói gì nữa.

Cô kịp thời khuyên nhủ hai người: "Được rồi! Hai người đều là bệnh nhân, mỗi người bớt nói một câu đi. Diệu Linh, chị nói với cho em biết, tuy rằng em ở nhà dưỡng thương không thể đi học, Nhưng ở nhà cũng phải làm bài tập cho chị, còn phải tham gia kỳ thì cuối kỳ học nữa đấy. "

"A! Chị ơi, em đã thế này rồi, chị còn bắt em đi thi?"

Lý Diệu Linh có thể không sợ bố mẹ của mình, nhưng con bé sợ nhất là người chị gái này.

"Đi! Nhất định phải đi thi." Lý Thanh Tịnh tức giận nói: "Em đừng tưởng rằng chị không biết em ở nhà làm cái gì. Cả ngày không chơi game Vương Giả Vinh Diệu, thì là chơi PUBG. Nếu em cứ tiếp tục như thế này, thì thi đại học làm cái gì. Trực tiếp bỏ học là xong."

"Vâng! Vâng!" Lý Diệu Linh vui vẻ nói: "Chị ơi, em thà bỏ học đi làm còn hơn phải đi học ạ."

Khi Triệu Hùng nghe những lời của em vợ Lý Diệu Linh, anh biết rằng con bé sẽ bị mắng thêm một lần nữa. Cố tình "khụ!" hai lần để nhắc nhở con bé rằng: "Diệu Linh! Dù đi học không phải là lối con đường duy nhất nhưng nó giúp em có được kiến thức. Khi ra xã hội, em sẽ rất nhớ những ngày còn đi học. Vì vậy, hãy nghe lời chị gái của em và học tập chăm chỉ nhé! Còn nữa, anh muốn nói với em một tin tốt. "

“Anh rể, tin tốt gì thế?” Lý Diệu Linh đột nhiên có hứng thú.

Triệu Hùng cười nói: "Hà Thanh Vân quay về trường học rồi."

Lý Diệu Linh nhẹ nhàng và nói, "Hừm! Cô ta quay lại đi học, liên quan quái gì tới em."

Triệu Hùng muốn bật cười khi nhìn thấy vẻ xấu hổ của cô em vợ Lý Diệu Linh, có vẻ con bé bị "chị đại" Hà Thanh Vân thu thập ở trường đến sợ rồi.

"Hà Thanh Vân nói muốn làm bạn với em đấy!"

Sau khi nghe Triệu Hùng nói, Lý Diệu Linh biểu hiện mình rất khó tin. Hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, anh không ấm đầu đó chứ? Hà Thanh Vân và em là kẻ thù không đội trời chung. Con nhỏ đó ở trường thường hay bắt nạt em, làm sao có thể làm bạn với em được."

Thẩm Văn Hải vốn vẫn luôn im lặng đột nhiên cắt ngang nói: "Nhóc à, sau này nếu có ai bắt nạt em, hãy nói cho anh đây biết, anh sẽ giúp em chỉnh chết kẻ đó."

Triệu Hùng liếc Thẩm Văn Hải một cái, nhưng không có mắng, chỉ nói với cậu: "Ăn cơm đi, đừng có chen ngang."

Thấy Triệu Hùng không hề tức giận, Thẩm Văn Hải rất kinh ngạc. Lập tức cúi đầu xuống, vùi đầu vào ăn uống.

"Anh Văn Hải, em muốn ăn thịt cơ."

Thẩm Văn Hải gắp mấy miếng thịt nạc liên tiếp cho vào bát của Dao Châu.

Lý Thanh Tịnh rất vui khi nhìn thấy vậy. Thẩm Văn Hải càng ngày càng giống một người anh trai.

Triệu Hùng nói với em vợ Lý Diệu Linh về sự tình giữa Hà Thanh Vân và Hán Vân Hiển. Anh cũng nói vê việc Hà Thanh Vân muốn làm bạn với Lý Diệu Linh.

Sau khi nghe lời này, Lý Diệu Linh trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, Hà Thanh Vân thật sự nói như vậy sao?"

"Đương nhiên! Anh có ơn với cô ấy mà. Sau này Hà Thanh Vân sẽ không làm phiền em nữa. Hơn nữa, còn muốn làm bạn tốt với em nữa kìa."

"Thật không? Vậy thì em sẽ gọi cho cô ấy ngay lập tức."

Lý Diệu Linh chưa kịp ăn xong đã cầm điện thoại trên bàn chạy về phòng.

Lý Thanh Tịnh lắc đầu khi thấy trong bát của em gái mình còn những nửa bát cơm.

Em gái của cô quá tùy hứng rồi, nếu em ấy tiếp tục sống như thế này,em ấy sẽ gặp rắc rối mất.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, sau này anh đừng làm hư Diệu Linh nữa. Con bé này trước đây là do mẹ chiều chuộng, em phát hiện gần đây anh đã thân hơn với con bé rồi."

“Diệu Linh là em gái ruột của em, anh không thân nó thì với ai?” Triệu Hùng nhún vai, nói rằng mình thực sự vô tội.

"Bố mẹ em và em về mặt tài chính đã hạn chế tiền tiêu vặt của con bé, chỉ vì không muốn con bé học hành sa sút. Anh không được lén đưa tiền tiêu vặt cho con bé. Nếu để em biết anh cho con bé tiền tiêu vặt. Cẩn thận em tịch thu hết tiền của anh đấy.” Lý Thanh Tịnh cứng rắn nói.

Khi Triệu Hùng nghe thấy giọng điệu của vợ mình cứng rắn như vậy, anh không hề tức giận, mà ngược lại rất vui. Điều này có nghĩa là Lý Thanh Tịnh rất quan tâm đến anh.

Triệu Hùng cười và giải thích: "Thanh Tịnh à, Diệu Linh tốt bụng, nhưng con bé hơi ngốc nghếch và tùy hứng. Tính cách của một người rất khó thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn. Anh sẽ cố gắng để ý Diệu Linh. Về phần tiền tiêu vặt, anh đã đưa trước đó, nhưng anh không đưa cho con bé nhiều đâu."

“Anh… anh thật sự cho con bé tiền tiêu vặt sao?” Lý Thanh Tịnh rất tức giận, lúc trước cô nói muốn quản lý toàn bộ tài chính của Triệu Hùng, nhưng cô chỉ đang dọa anh tí mà thôi.

"Đừng lo lắng, sau này sẽ không như vậy nữa. Anh cũng sẽ quản lý tiền tiêu vặt của con bé."

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, "Đinh Đong! Đinh Đong!"

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng nhìn nhau, không biết ai tới nhà họ lúc này chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc