CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng thức dậy sớm, vốn muốn chạy thể dục buổi sáng, nhưng nhìn thấy bà xã Lý Thanh Tịnh đang ngủ rất ngọt trên tay mình, thì anh lại không dám dậy vì sợ Lý Thanh Tịnh bị đánh thức.

Anh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bà xã Lý Thanh Tịnh, mày đen như liễu, mũi đẹp như ngọc, lông mi thật dài che kín mắt, dáng vẻ đáng yêu và quyến rũ vô cùng.

Khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, xinh đẹp ướt át, khiến Triệu Hùng không khỏi hôn trộm lên đôi môi căng mọng của bà xã Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh tỉnh lại, hé mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, thì nhìn thấy Triệu Hùng đang nở nụ cười xấu xa trên môi, liền hỏi: "Triệu Hùng, anh làm gì đấy?"

"Không làm gì cả, Thanh Tịnh em tiếp tục ngủ một lát nữa đi. Anh chỉ cảm thấy em rất xinh đẹp nên muốn ngắm em một lát mà thôi."

“Ngày nào cũng ngắm mà còn chưa đủ sao?” Lý Thanh Tịnh nghe thấy những lời của Triệu Hùng thì cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

“Ngắm cả đời cũng không đủ.” Triệu Hùng nói.

"Hơ! Miệng của anh dính mật hay sao vậy? Hàm lượng đường trong lời nói của anh hôm nay ít nhất là mười dấu cộng đấy. Miệng lưỡi của đàn ông đúng là chuyên gia dối trá."

Triệu Hùng trêu chọc bà xã Lý Thanh Tịnh, cười nói: "Anh thấy miệng của phụ nữ bọn em mới là lừa gạt thì có."

“Tại sao?” Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi.

Triệu Hùng nắm lấy chiếc cằm nhẵn nhụi của bà xã Lý Thanh Tịnh mà cười nói: "Tối hôm qua, em còn la hét nói đừng vào, nhưng đến cuối cùng vẫn rất nhiệt tình mà."

"Đáng ghét! Ai đang thảo luận chuyện này với anh chứ."

Gương mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh đỏ ửng lên, cô giơ tay khẽ đánh một cái vào cánh tay Triệu Hùng.

Cô vừa giơ cánh tay lên như thế, một vùng da thịt trắng như tuyết lập tức hiển lộ trong không khí.

Lý Thanh Tịnh vội vàng kéo chăn lên che chắn trước ngực, không ngờ Triệu Hùng đã đè cô xuống giường.

Nhìn thấy vẻ cuồng nhiệt toát ra từ trong đôi mắt của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh đã biết anh muốn làm gì, chưa kịp từ chối thì đã rơi vào những chiếc hôn chiếm hữu đầy vẻ độc đoán của Triệu Hùng.

Sau đó, Lý Thanh Tịnh vào phòng tắm tắm nước nóng.

Lý Thanh Tịnh vừa tắm rửa vừa hỏi Triệu Hùng ở ngoài cửa: "Triệu Hùng, khi nào thì anh đi đạo quán Hòa Sơn?"

“Ăn sáng xong đi!” Triệu Hùng đáp.

"Vậy lát nữa anh lái xe đưa em đến công ty trước, em không gọi Gia Hân đến đón em nữa."

“Được!” Triệu Hùng vui vẻ đồng ý. "Thanh Tịnh, em cần anh chà lưng giúp em không?"

"Không cần! Em sợ anh làm chuyện xấu đấy." Lý Thanh Tịnh trực tiếp từ chối yêu cầu của Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, quang minh chính đại biểu lộ tình cảm, sao lại thành làm chuyện xấu hử?"

"Chính là làm chuyện xấu, lần nào anh cũng bắt nạt em."

“Vậy lần sau để em bắt nạt anh được không?” Triệu Hùng trêu chọc bà xã Lý Thanh Tịnh.

“Triệu Hùng, em phát hiện anh càng ngày càng giỏi ăn nói đấy.” Lý Thanh Tịnh sợ Triệu Hùng cứ dây dưa mãi vấn đề này, biết đâu chừng anh chàng này có thể nói ra gì đó không nghe được, vội vàng lên tiếng chuyển đề tài: “Đúng rồi, anh có thời gian thì đi gặp Văn Sơn và Vân Dao, cũng như anh em Ngô Thừa Cảnh và Ngô Bích Cầm, xem giúp sắp xếp cho họ một chút. Đến lúc đó, đưa Ngô Bích Cầm đến công ty em, em sẽ sắp xếp một vị trí cho cô ấy trong công ty."

“Ừm, anh đến đạo quán Hòa Sơn xong thì sẽ đi.” Triệu Hùng đáp lại một câu.

Sau bữa sáng, đầu tiên Triệu Hùng lái xe đưa bà xã Lý Thanh Tịnh đến công ty "Thiết kế bao bì Dao Châu". Sau đó, anh lái xe đến "Hòa Sơn".

"Công viên Hòa Sơn" ở Hải Phòng không phải là rất nổi tiếng, một trong những điều thú vị nhất là có một "đạo quán" trên Hòa Sơn.

Trong "đạo quán" này, ban đầu có một ít đạo sĩ sinh sống, nhưng sau đó một đám đạo sĩ khác đã đánh đuổi các đạo sĩ ban đầu đi.

Đến tột cùng có nguyên nhân gì, không một ai biết cả. Chỉ là, vấn đề này đã trở thành đề tài nói chuyện phiếm của những người ở Hải Phòng.

Sau khi Triệu Hùng đậu xe dưới chân núi, anh lấy ra bốn chai rượu ngũ lương từ trong cốp xe, mang theo rượu rồi chậm rãi theo bậc đá đi về phía đạo quán trên núi. Sau khi hồi phục nội lực, việc leo núi đối với Triệu Hùng mà nói quả thực chỉ là chuyện nhỏ như ăn một cái bánh.

Người bình thường khi leo lên đỉ nh núi sẽ gần như kiệt sức, khó thở. Tuy nhiên, kinh mạch trong cơ thể Triệu Hùng đã hoàn toàn được khai thông, hơi thở của anh rất nhịp nhàng nên sẽ không tồn tại vấn đề này.

Sau khi đến đạo quán, Triệu Hùng báo tên với vị đạo sĩ nhỏ, nói rằng anh tới tìm một người.

"Ồ, là anh Triệu à! Mời anh đi theo tôi."

Triệu Hùng nói: "Được!" Và đi theo vị đạo sĩ nhỏ đến một phòng dành cho khách.

Đạo sĩ nhỏ kêu lên với người trong phòng: "Sư thúc tổ, anh Triệu đến rồi!"

“Cửa không khóa, bảo cậu ấy vào đi!” Giọng nói lười biếng của Đường Tử Hoa phát ra.

Triệu Hùng hơi giật mình khi nghe vị đạo sĩ nhỏ gọi như vậy, không biết làm sao mà Đường Tử Hoa lại trở thành "sư thúc tổ" các đạo sĩ trong đạo quán này.

Anh nói “Cảm ơn!” với vị đạo sĩ nhỏ, rồi lập tức đẩy cửa phòng bước vào.

Căn phòng được quét tước rất sạch sẽ và trang trí khá đơn giản. Ngoại trừ một chiếc ghế dài, chỉ có một cái bàn bát tiên, hai cái ghế tựa và một cái ấm nước.

Chỉ thấy Đường Tử Hoa xếp bằng ngồi trên ghế dài luyện khí.

Triệu Hùng không dám quấy rầy Đường Tử Hoa, đặt rượu lên bàn bát tiên, ngay ngắn ngồi xuống ghế.

Triệu Hùng thấy cách ngồi luyện khí của Đường Tử Hoa khác hẳn với người thường nên lén học theo. Nhưng chỉ nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, hoàn toàn không nghiệm ra được nguyên lý.

Học võ một mình, rất ít người có thể tự học thành tài. Hầu hết mọi người đều phải có võ sư thực thụ chỉ dạy mới được. Một là sách võ công có rất nhiều loại, hai là đa số đều là mấy người gà mờ, chỉ biết mở sách ra rồi luyện tập vài chiêu thức hời hợt. Thứ ba là các môn phái võ công chân chính sẽ bảo vệ điển tịch võ học của môn phái mình, còn các điển tịch võ học chân chính phần lớn do một số võ sư và nhà giàu sưu tầm, chỉ có một số ít nằm rải rác trong dân gian.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn một giờ đồng hồ sau, Đường Tử Hoa mới chậm rãi mở mắt ra. Ông ta nhìn thấy Triệu Hùng đang học theo mình, bày trò ngồi luyện khí, trên bàn bát tiên thì có mấy bình rượu ngũ lương, ông ta cười nói: "Được rồi! Thằng nhóc cậu hoàn toàn chưa ngồi thiền, tâm tư bất định, sao có thể ngồi luyện khí được."

Triệu Hùng mở mắt ra, nhìn thấy Đường Tử Hoa đã luyện khí xong, liền chắp tay chào hỏi Đường Tử Hoa: "Xin chào tiền bối!"

"Đừng có tiền bối hậu bối gì cả, từ nay về sau cậu cứ gọi tôi ông cụ Mã là được rồi."

"Mã tiền bối!"

Thấy Triệu Hùng gọi mình là "Mã tiền bối", Đường Tử Hoa cũng không thèm bắt bẻ anh nữa mà nói: “Cậu thích gọi gì thì gọi đi. Đúng rồi, thằng nhóc cậu không phải còn muốn đi du lịch sao? Sao lại về sớm như vậy?"

“Ở nhà xảy ra chuyện nên tôi về sớm.” Triệu Hùng giải thích.

Đường Tử Hoa gật gật đầu, cũng không hỏi nhà Triệu Hùng xảy ra chuyện gì, dù sao cũng có liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân.

"Yo! Thằng nhóc cậu được đó. Còn biết mang rượu cho tôi nữa! Mở một bình cho tôi đi." Đường Tử Hoa cười ha hả mà nói.

Đường Tử Hoa ham rượu như mạng, uống rượu cũng như uống nước vậy.

Triệu Hùng biết sở thích của Đường Tử Hoa, liền mở một chai rượu đưa qua.

Sau khi nhấp một ngụm, Đường Tử Hoa nhếch môi khen: "Rượu ngon! Rượu này đắt tiền đúng là có lý do. Đúng rồi, nếu cậu là con cháu nhà họ Triệu, hẳn là đã nghe nói đến bảo vật của Thẩm Vạn Tam nhỉ?"

Triệu Hùng nghe thấy lời của Đường Tử Hoa, trong lòng khẽ động. Anh không ngờ Đường Tử Hoa lại đột nhiên nhắc đến bảo vật của Thẩm Vạn Tam.

“Đã nghe nói qua!” Triệu Hùng gật đầu.

Đường Tử Hoa thở dài nói: "Thẩm Vạn Sơn chính là một nhân vật trong truyền thuyết, rất giàu có vào thời nhà Minh, có thể nói là phú khả địch quốc. Nghe nói ông có một chậu châu báu có thể biến ra rất nhiều châu báu vàng bạc. Không biết chuyện này là đúng hay sai?"

Triệu Hùng không hiểu Đường Tử Hoa nói gì nên không dám bắt chuyện.

Kho báu của "Thẩm Vạn Tam" là riêng tư của năm dòng họ lớn. Họ gốc của ông lão này là "Mã", không phải là người họ Mã chứ? Nhưng nếu là người của nhà họ Mã, sao lại không nói mình là người của năm dòng họ lớn? Thực sự khó hiểu.

“Đúng rồi, nhóc nhà cậu có biết kho báu của Thẩm Vạn Tam ở đâu không?” Đường Tử Hoa hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng lắc đầu nói: "Tôi không biết."

Đường Tử Hoa dặn dò Triệu Hùng: "Tôi khuyên cậu không nên động vào bảo vật của Thẩm Vạn Tam."

“Tại sao?” Triệu Hùng cau chặt mày, bối rối hỏi Đường Tử Hoa.

Đường Tử Hoa nói: "Chẳng lẽ cậu chưa nghe nói đến ba ngôi mộ cổ lớn sao?"

“Mã tiền bối, ý của ông là lăng mộ của Thẩm Vạn Tam là một trong ba ngôi mộ cổ lớn?” Triệu Hùng kinh hãi hỏi.

Đường Tử Hoa gật đầu nói: "Ba ngôi cổ mộ lớn, thứ nhất là lăng mộ Tần Thủy Hoàng, cơ quan trong ngôi mộ rất mạnh, có một dòng sông thủy ngân khổng lồ, dù có công nghệ hiện đại cũng không dám đào. Xếp thứ hai là lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn vẫn chưa rõ tung tích, đề phòng người khác tìm ra lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn, thậm chí còn không bỏ tiền mua lăng mộ, còn có bộ phận cũ của Thành Cát Tư Hãn vẫn đang bí mật bảo vệ lăng mộ của Đại Hãn. Thứ ba, đó là lăng mộ của Thẩm Vạn Tam, người giàu nhất thời nhà Minh, bởi vì lăng mộ của Thẩm Vạn Tam ở dưới đáy biển."

Triệu Hùng chỉ nghe nói mộ của Thẩm Vạn Tam ở trong cung điện dưới lòng đất, không ngờ lại là ở dưới đáy biển, không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Ở dưới đáy biển?"

“Không sai!” Đường Tử Hoa cười nói: “Vì cậu là con cháu của năm dòng họ lớn, vậy nên tôi sẽ kể cho cậu nghe chút chuyện của ông ta được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc