CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Hai ngày sau!

Tất cả người của thôn nhà họ Triệu chuyển tới trốn trong căn mật thất kế cạnh phòng của Triệu Hùng.

Người của thôn nhà họ Tiêu và nhà họ Tần cũng nhận được thông báo, tất cả cùng trốn dưới mật thất.

Bây giờ toàn bộ Ngũ Tộc Thôn trông thật tiêu điều hoang vắng, giống như vừa trải qua một trận đại dịch vậy.

Ở phía trước cổng, Khổng Côn Bằng và Thường Đức quay về trạng thái bình thường, thái độ của hai người vô cùng nghiêm túc. Ngoài ra, Nông Tuyền cùng với bốn anh em nhà họ Mã trợ giúp phía sau Khổng Côn Bằng và Thường Đức. Thêm vào đó còn có đám người Đao Ngô Tranh, chuẩn bị xong mọi sự sẵn sàng nghênh chiến. Phía ngoài cửa sau thôn nhà họ Triệu, Trần Văn Sơn dẫn theo Tiết Ân, Trang Đồng Phú, Trọng Ảnh, Tàn Kiếm Hồ A, Tần Què, còn có cả tinh binh của Cửu đường. Tất cả mai phục ở vị trí ẩn nấp của thôn nhà họ Triệu, chỉ chờ kẻ địch tới.

Trời bây giờ mây đen dày đặc, phảng phất âm thanh của những giọt mưa, thêm vào bầu không khí trầm lặng trước trận chiến. Cửa sau của Ngũ Tộc Thôn, đội bảo vệ như thường lệ đi kiểm tra chặt chẽ. Tất nhiên đây chỉ là động thái giả vờ.

Một khi đối phương tấn công vào, thì mấy người này căn bản không thể chống đỡ.

Năm chiếc xe dừng ở một địa điểm cách cổng chính cửa Ngũ Tộc Thôn khá xa.

Quỷ Y nói với Triệu Khang: "Triệu Khang, lát nữa cậu dẫn bọn ta vào Ngũ Tộc Thôn, thì lập tức thoát ra ngoài rồi tới địa điểm chúng ta đã hẹn trước chờ ta.”

“Vâng thưa bố nuôi!” Triệu Khang cung kính đáp.

“Phiên Tăng, chúng ta đi thôi!” Quỷ Y nói.

Hai người tự tin võ công cao cường, nghênh nghênh ngang ngang hướng về phía cổng chính của Ngũ Tộc Thôn tiến vào.

Dựa vào hẹn định trước đó, chờ khi Quỷ Y và Phiên Tăng phía bên này động thủ. Đám người của Mặt Nạ ở phía sau cũng lập tức hành động.

Mặt Nạ dẫn theo đám người của ông Tựu, mai phục tại một vị trí tại cổng sau Ngũ Tộc Thôn, trong tay khư khư chiếc chìa khóa cổng sau Ngũ Tộc Thôn mà Triệu Khang đã đưa cho.

Khi người tuần tra của Ngũ Tộc Thôn phát hiện ra Quỷ Y và mấy người này nghênh ngang tiến vào liền hét to một tiếng: "Các ngươi là ai?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe ‘xìu’ một tiếng, một ám tiễn nhỏ xíu đã găm vào cổ của anh ta.

Bảo vệ thân thể lảo đảo rồi ngã xuống đất.

Rồi nghe ở cổng có người hét lên: "Không xong rồi, có người xông vào Ngũ Tộc Thôn.” Những tên bảo vệ khác xoay người chạy về phía Ngũ Tộc Thôn.

Thiên Thủ Nhân Đồ cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm liền nói: "Mọi việc sai sai thế nào ấy! Bọn họ tại sao không phản kháng nhỉ?”

Quỷ Y đối với Thiên Thủ Nhân Đồ tỏ vẻ khó chịu, nói với giọng khinh thường: "Nếu như ông rồi ấy, thì có thể không đi!”

Thiên Thủ Nhân Đồ hận không thể phóng vài cái ám khí vào Quỷ Y, miệng lẩm bẩm: "Lão già này đúng là quá kiêu ngạo!”

Quỷ Y và Phiên Tăng đi đầu, dẫn theo đám người của Thiên Thủ Nhân Đồ tiến vào trong Ngũ Tộc Thôn.

Chỉ thấy ở phía cổng, có một đoàn người đang đứng dàn hàng cách cổng không xa. Chính là do Khổng Côn Bằng, Thường Đức làm thủ lĩnh, thêm vào đó là Nông Tuyền và bốn huynh đệ nhà họ Mã, cùng với đám người của Đao Ngô Tranh.

Thường Đức trên mặt che tấm khăn, người khác không thể nhìn thấy được dung mạo thực sự của ông ta.

Triệu Khang sau khi nhìn thấy Nông Tuyền, chỉ vào cậu ta rồi nói với Quỷ Y: "Bố nuôi, thằng nhóc thối ngốc kia chính là Nông Tuyền, hắn ta là anh em tốt của Triệu Hùng, những người tham gia giết Tà Y trong đó có hắn ta.”

Từ trong hai mắt của Quỷ Y b ắn ra một tia độc quang, nói một câu: "Thằng nhóc ngươi chết chắc rồi! Trần Văn Sơn bọn chúng có ở đây không?”

“Không thấy ở đây!” Triệu Khang đáp.

Nông Tuyền nhìn thấy Triệu Khang thì buông lời chửi tới: "Triệu Khang thằng nhóc kia, không ngờ ngươi lại có thể đi cùng với tên tặc nhân kia?”

Triệu Khang có chút e sợ Nông Tuyền, biết rằng anh ta đặc biệt có khả năng đánh nhau.

“Bố nuôi, con đi trước đây! Đợi người ở nơi đã hẹn trước.”

“Ừm! Cậu đi đi!”

Quỷ Y nói: "Ta là Quỷ Y, trong các ngươi ai là người đã giết đồ đệ Tà Y của ta? Khôn hồn thì tất cả đứng ra đây. Bằng không ta sẽ không ngại máu nhuộm cả Ngũ Tộc Thôn.”

Thiên Thủ Nhân Đồ chửi trong lòng: "Lão già thất đức nhà ông, giả vờ giả vịt cái gì nữa, giết bọn chúng đi có phải xong rồi không, còn phí lời làm cái gì?”

Trong lòng nghĩ vậy thôi chứ miệng không dám hé răng nửa lời.

Khổng Côn Bằng bước lên phía trước rồi nói: "Thì ra là Quỷ Y, cái chết của đồ đệ ông thật khiến người ta nuối tiếc. Có điều, cậu ta muốn bắt em gái của Lý Thanh Tịnh là Lý Diệu Linh đi. Mọi chuyện khó lường, mới chịu số phận chết thảm.”

“Ông là ai?” Quỷ Y liếc đôi mắt tam giác.

“Tôi đây là ông cụ Khổng!”

“À hóa ra ông là Ông cụ Khổng, cái tên giáo viên thôi đó à! Sao nào, nghe nói ông đã ghi tên mình vào Thần Bảng, liền dám đối đầu với ta sao?”

“Tại hạ không dám! Tôi chỉ là đang muốn nói ra sự thật mà thôi.”

Quỷ Y lớn tiếng quát: "Mang thi thể của đồ đệ Tà Y của ta ra đây, đồng thời giao nộp hung thủ cho ta, thì những việc của Ngũ Tộc Thôn các người, ta sẽ không quản nữa. Bằng không, đừng trách ta độc ác, ta sẽ khiến Ngũ Tộc Thôn máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.”

Thường Đức bước lên trước một bước, đáp lời: "Quỷ Y, khẩu khí của ông to lắm, ông nghĩ rằng ai cũng sợ ông sao?”

“Ngươi lại là ai đây?”

“Tôi là Nhật Nguyệt Hầu!”

Vừa nghe đối phương nói “Nhật Nguyệt Hầu”, Phiên Tăng hết sức kinh ngạc.

Quỷ Y cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc, cười lạnh rồi nói: "Trong Ngũ Tộc Thôn thật đúng là tàng lão ngọa hổ đấy nhỉ! Không ngờ rằng Nhật Nguyệt Hầu lại nhúng tay vào chuyện của Ngũ Tộc Thôn!”

Khổng Côn Bằng phân phó cho bốn anh em nhà họ Mã: "Anh em nhà họ Mã, mang thi thể của Tà Y đem trả cho họ đi!”

“Vâng!”

Anh em nhà họ Mã mang thi thể của Tà Y lên, đặt trước mặt Quỷ Y một khoảng không xa.

Quỷ Y thấy đồ đệ yêu quý Tà Y chết thảm, mắt lộ rõ sắc thái bi thương.

Đồ đệ này của ông ta, lại có thể chết ở một thành phố Hải Phòng bé nhỏ.

Quỷ Y tiến lên trước mò mẫm trên cơ thể của Tà Y, không tìm thấy chiếc quạt liền lớn giọng hỏi: "Quạt trên người đồ đệ ta ở đâu?”

Một khung cảnh lẳng lặng như tờ, không ai đáp lời ông ta.

Quỷ Y lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi không chịu giao nộp hung thủ giết Tà Y, vậy thì đừng trách Quỷ Y ta thủ đoạn cay độc, nạp mạng đi!”

Thân thể Quỷ Y vừa di chuyển, một tay đã nhanh chóng bóp cổ Nông Tuyền.

Nông Tuyền kinh ngạc không kịp phản ứng, theo bản năng né ra. Nhưng mà bất luận anh ta có cố gắng né tránh như thế nào, Quỷ Y cứ như hình với bóng vậy.

Chỉ nghe một tiếng “Boong!”, Quỷ Y và Thường Đức đã đối một chưởng.

Quỷ Y lui về sau hai bước, mà ông cụ Thường cũng lui về sau năm bước.

Thường Đức phó thác cho Nông Tuyền: "Quỷ Y cứ giao cho ta, cậu đi đối phó với những người khác đi!”

Thấy Quỷ Y động thủ, Phiên Tăng cũng hướng về phía Khổng Côn Bằng lao tới.

Khổng Côn Bằng trong tay một cây roi dài, chặn lại đòn công kích của Phiên Tăng, lạnh lùng nói: "Phiên Tăng, không cần che mặt nữa đâu, ông cho rằng ông không dùng hỏa độc chưởng thì ta không thể nhận ra ông hay sao? Lần trước ông đánh ta một chưởng, lần này ta phải báo thù cho chưởng đó.”

Phiên Tăng giơ tay kéo chiếc khăn trên mặt xuống, cười một cách u ám: "Khổng Phu Tử! Lần trước để ông may mắn chạy thoát chứ lần này ông không còn cái may mắn đó đâu!”

Thiên Thủ Nhân Đồ thấy hai người của Thần Bảng cao thủ động thủ thì hô hoán thủ hạ: "Lên!”

Rất nhanh chóng, đám cao thủ mà cầm đầu là Thiên Thủ Nhân Đồ xông về phía đám người Nông Tuyền.

Nông Tuyền đối địch với Thiên Thủ Nhân Đồ, khiến Thiên Thủ Nhân Đồ phải cau mày.

Ông ta cho rằng đối thủ của mình sẽ là Trần Văn Sơn, không ngờ là lại đối đầu với Nông Tuyền.

Sở dĩ ông được gọi là “Thiên Thủ Nhân Đồ” vì khả năng ông ta sử dụng ám khí và tiếp ám khí rất lợi hại. Vừa đẹp là khắc tinh phi đao của Trần Văn Sơn. Nhưng đối phương lại không theo dự tính của ông ta, không hề đụng độ với Trần Văn Sơn.

Cùng lúc này, phía cổng sau của thôn nhà họ Triệu, thủ hạ hồi báo với Mặt Nạ: "Mặt Nạ đại nhân, người ở cổng trước đã động thủ rồi!”

Mặt Nạ đưa cho thủ hạ chìa khóa, phó thác cho họ: "Mở cửa sau ra, chúng ta sẽ giết chúng khiến chúng trở tay không kịp.”

Bình luận

Truyện đang đọc