CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Vân Nhã vừa xuất hiện liền kinh diễm toàn trường.

Năm nay là năm bổn mạng của cô ta, theo tuổi tác của Vân Nhã tới nói thì bây giờ chính là tuổi xuân tốt nhất để kết hôn của thiếu nữ.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng nhìn Vân Nhã không chớp mắt, cô đưa tay bấm nhẹ một cái ở bên hông anh, nhỏ giọng nhạo báng: "Sao vậy, động lòng hay là hối hận?"

"Làm gì có." Triệu Hùng nở nụ cười lúng túng.

Anh dắt tay của Lý Thanh Tịnh, ý tứ không cần nói cũng biết, anh dùng hành động này để chứng minh tình yêu của anh với cô.

Kỳ thực ở trong lòng của Triệu Hùng, người phụ nữ mà anh cảm thấy có lỗi nhất chính là Vân Nhã.

Làm sao mà anh không biết Vân Nhã yêu thích anh cho được? Triệu Hùng đã nhiều lần cho thấy ý định từ chối Vân Nhã, nhưng mà cô ta vẫn luôn một mực cố chấp.

Tuổi thanh xuân đẹp nhất của phụ nữ rất ngắn ngủi, độ tuổi từ mười tám đến ba mươi lăm, đây cũng là độ tuổi xinh đẹp nhất của một người phụ nữ.

Triệu Hùng nắm tay Lý Thanh Tịnh, hôn lên tay cô một cái rồi nói: "Anh chỉ hy vọng Vân Nhã tìm được hạnh phúc thuộc về cô ta."

Tràng cảnh Triệu Hùng hôn tay Lý Thanh Tịnh này, trùng hợp bị Vân Nhã nhìn thấy.

Vân Nhã nhìn thấy Triệu Hùng đi cùng với Lý Thanh Tịnh, nụ cười tràn đầy vui vẻ trên gương mặt đã đột ngột vụt tắt.

Lý Thanh Tịnh thấy được biến hóa trên gương mặt của Vân Nhã, cô vội vàng rút tay về.

Cũng không phải là cô cảm thấy thẹn thùng, mà là đang ở bữa tiệc sinh nhật của Vân Nhã, cô không muốn để cho Vân Nhã không thoải mái.

Khách mời đến đây đang lần lượt tặng quà của họ cho Vân Nhã.

Vân Nhã không quan tâm quà của người khác tặng, cô ta chỉ quan tâm Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã tặng cái gì.

Đến phiên Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, chỉ thấy Lý Thanh Tịnh đưa cho Vân Nhã hai tượng figure.

Hai tượng figure này, một cái là Lý Thanh Tịnh, một cái là Vân Nhã, tạo hình tượng figure rất sống động, vô cùng giống như thật.

Kỳ thực, phần lớn người đến tham gia tiệc sinh nhật của Vân Nhã đều là con nhà giàu ở Hải Phòng. Bọn họ tặng không thiếu lễ vật quý giá, nhưng mà Vân Nhã cũng không phải loại phụ nữ xoàng xĩnh kia, làm sao lại vừa lòng những lễ vật này, cho nên cô ta nhờ Triệu Hề Nghiên và Hàn Lộ ở bên cạnh thu giúp quà.

Triệu Hề Nghiên và Hàn Lộ nhận quà giúp, sau đó chuyển giao lại cho người nhà họ Vân.

Nhìn thấy quà mà Lý Thanh Tịnh đưa, Vân Nhã đặc biệt cao hứng, tiến lên ôm lấy Lý Thanh Tịnh, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn cô, Thanh Tịnh."

Lý Thanh Tịnh ôm ấp lấy Vân Nhã, nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Vân Nhã, hôm nay cô rất xinh đẹp."

"Thanh Tịnh, cô cũng rất xinh đẹp! Bằng không thì sao Triệu Hùng lại chỉ yêu mình cô được?"

Vân Nhã EQ rất cao, một câu nói liền hóa giải lúng túng giữa ba người bọn họ.

Lúc này, ánh mắt của Vân Nhã nhìn sang hướng Triệu Hùng. Thấy Triệu Hùng hai tay trống trơn, trên mặt của cô ta hơi toát ra vẻ thất vọng.

"Triệu Hùng, hôm nay là sinh nhật của tôi, anh sẽ không phải là đi tay không đến đây chứ?" Vân Nhã lộ ra vẻ mặt oán trách.

Triệu Hùng lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra đưa cho Vân Nhã, nói: "Vân Nhã, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn!"

Vân Nhã trả lời theo tính lễ phép, vui vẻ tiếp nhận tờ giấy, cô ta đang muốn mở ra thì Triệu Hùng nói: "Chờ rảnh rỗi xong xuôi hết rồi cô lại mở ra xem."

"Vậy cũng được."

Vân Nhã cười một tiếng, bộ dạng như nhặt được của quý vậy, cất tờ giấy mà Triệu Hùng đã đưa rất cẩn thận.

Đến lượt Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến tặng quà, một người đưa ngọc Như Ý, một người khác đưa vòng ngọc phỉ thúy.

Lấy kinh nghiệm của Vân Nhã, cô ta tất nhiên có thể nhìn ra hai món quà của Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến này rất quý giá.

Thi Sinh đang bắt tay với Vân Nhã, muốn hôn lên mu bàn tay của cô ta thì Vân Nhã kịp thời rút về, điều này để cho Thi Sinh lúng túng đứng ngay tại chỗ.

Thi Sinh lúng túng cười hai tiếng, nói với Vân Nhã: "Không nghĩ tới cô Vân lại là một người phụ nữ rất ngại ngùng."

"Anh Thi đúng không? Tôi nhớ hình như không có mời các người, cho nên anh không có tư cách đó." Vân Nhã cười nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường vậy.

"Cô..."

Thi Sinh đang muốn phát tiết thì bị Lưu Vũ Tiến kéo lại.

Hắn ta thấy Lưu Vũ Tiến lắc đầu thì cố kìm nén lại cơn giận trong lòng, trợn mắt hung ác lườm Vân Nhã.

Vân Nhã đã biết được Thi Sinh và người gọi Lưu Vũ Tiến này là đối thủ của Triệu Hùng từ miệng của Triệu Hề Nghiên và Hàn Lộ. Cô ta làm sao lại cho Thi Sinh mặt mũi cho được?

Dù cho đối phương có là người nhà họ Thi ở Hà Nội đi chăng nữa.

Sau khi qua màn tặng quà, bây giờ đến khâu Vân Nhã thổi nến sinh nhật.

Trên bánh gato năm tầng có cắm ngọn nến hình trái tim. Vân Nhã đã đứng ở trên đài cao, cô ta cầu nguyện xong thì thổi một hơi tắt ngọn nến.

Chờ Vân Nhã thổi tắt ngọn nến, Thẩm Nhã Lan, Diêm Tuấn Kiệt và vài người bạn thân cùng mở ra chai Champagne trong tay, đám người vỗ tay ầm ầm và hát ca khúc chúc mừng sinh nhật Vân Nhã.

Đến khâu vũ hội và giao lưu.

Một vài người không am hiểu khiêu vũ, bọn họ nhân cơ hội này tìm kiếm mục tiêu mời rượu để nịnh bợ.

Vân Nhã đi tới bên cạnh Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, khẽ hé môi hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, tôi có thể mượn chồng của cô dùng một chút được không? Tôi muốn mời anh ta nhảy một điệu nhảy."

Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái, vui vẻ nói: "Được chứ!"

Triệu Hùng lộ ra vẻ mặt khó xử, anh không nghĩ rằng Lý Thanh Tịnh lại đồng ý yêu cầu này.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Vân Nhã, anh không đành lòng để cho Vân Nhã mất hứng. Huống chi vừa rồi Vân Nhã đã cho anh đủ mặt mũi trước mặt Thi Sinh.

Vân Nhã nói câu: "Cảm ơn!" Rồi đi nhanh đến trước mặt Triệu Hùng, cô ta cười khanh khách nói: "Anh Triệu, xin mời."

Thế là Triệu Hùng dắt tay Vân Nhã đi tới giữa sân khấu đã dựng tốt.

Có thể nói Vân Nhã và Triệu Hùng là bởi vì khiêu vũ mà quen biết nhau.

Ở trong một buổi tiệc mà Thẩm Nhã Lan tổ chức, Vân Nhã và Triệu Hùng cùng khiêu vũ với nhau, hai người nhảy múa đến là vui vẻ.

Triệu Hùng ôm eo nhỏ của Vân Nhã, Vân Nhã đưa tay khoác lên trên bờ vai của Triệu Hùng.

Nhạc vừa cất lên, chỉ thấy Triệu Hùng mang theo Vân Nhã nhẹ nhàng nhảy múa, tư thế khiêu vũ vừa duyên dáng vừa xinh đẹp.

Triệu Hùng và Vân Nhã đều được nhận huấn luyện vũ đạo chuyên nghiệp, có thể nói là trình độ khiêu vũ của hai người đủ để so sánh với giáo viên dạy múa. Lại còn thêm nam đẹp trai, nữ ôn nhu.

Trong giây phút này, hai người bọn họ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Ngay cả bản thân Lý Thanh Tịnh đều có một loại ảo giác, cô cảm thấy Triệu Hùng và Vân Nhã mới thật sự là một cặp trời sinh vậy.

Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến ở một bên nhìn xem Triệu Hùng và Vân Nhã cùng nhảy múa nhẹ nhàng, trên mặt bọn họ toát ra vẻ ghen tỵ và thần sắc hâm mộ.

Thi Sinh khẽ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: "Thằng nhóc Triệu Hùng này, mặc dù hình dáng không ra sao, nhưng mà được cái vô cùng có duyên với phụ nữ."

Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói: "Anh ta chỉ là con châu chấu mà thôi, không nhảy nhót được mấy ngày."

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên truyền đến một trận tiếng sấm "ầm ầm".

Thời tiết vốn đã ảm đạm, bây giờ muốn bắt đầu mưa.

Vân Nhã ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, cô ta lo lắng nói với Triệu Hùng: "Trời giống như muốn mưa!"

Triệu Hùng liếc mắt nhìn sắc trời, nói: "Mưa sẽ không lớn!"

"Vậy chúng ta tiếp tục chứ?"

"Khiêu vũ trong mưa không phải rất hay sao?" Triệu Hùng cười cười.

Tiếng nói vừa ra, trên không liền rơi xuống mấy giọt mưa.

Vân Nhã thật khó khăn lắm mới có cơ hội khiêu vũ với Triệu Hùng. Đừng nói là mưa nhỏ, coi như là bom nguyên tử thì cô ta cũng không sợ hãi.

Thời điểm tới tư thế xoay tròn, Vân Nhã nhỏ giọng dò hỏi Triệu Hùng: "Tờ giấy mà anh tặng cho tôi ấy, rốt cuộc là viết cái gì vậy?"

"Quà sinh nhật tôi tặng cho cô. Đến lúc cô mở ra nhìn thì biết."

Triệu Hùng liếc qua Lý Thanh Tịnh cách đó không xa, thấy cô cũng không tức giận, lúc này anh mới yên tâm lại. Dự định tiếp theo sẽ mời Lý Thanh Tịnh nhảy một bản.

Bình luận

Truyện đang đọc