CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh tuy rằng không để cho Triệu Hùng đạt được ý mình, nhưng lại để cho Triệu Hùng ôm cô ngủ cả đêm.

Một đêm này hai vợ chồng ngủ rất say.

Lý Thanh Tịnh bị Triệu Hùng ôm chặt, cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Mà Triệu Hùng cũng rất vui mừng, Lý Thanh Tịnh ngoài miệng nói “đừng mà”, cuối cùng cũng để cho anh tiến vào một bước.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng dậy sớm làm bữa sáng.

Sau khi gia đình ba người ăn cơm xong, Lý Thanh Tịnh mặc quần áo cho con gái Dao Châu xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ.

Theo kế hoạch, Triệu Hùng trực tiếp đến Khách sạn Thanh Hùng, còn Lý Thanh Tịnh đưa con gái đến nhà họ Đào để đón bà cụ. Hai người đã hẹn nhau, lúc mười giờ sáng Lý Thanh Tịnh sẽ đưa người nhà họ Đào đến khách sạn.

Ăn sáng xong, Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh chia nhau ra hành động.

Trên đường đến Khách sạn Thanh Hùng, Triệu Hùng trên xe nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, hôm nay có thể có người đến yến hội của bà cụ Đào quấy rối, cậu đi theo tôi, cứ nhìn theo mắt tôi mà làm việc.”

Nông Tuyền siết chặt nắm đấm nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, đừng lo lắng! Nếu ai dám gây chuyện, tôi nhất định rút xương kẻ đó ra.”

“Những người đến này không có ý tốt, chúng ta phải đề cao cảnh giác!”

“Đã biết!”

Sau khi Triệu Hùng đến Khách sạn Thanh Hùng, gặp ba anh em nhà họ Văn.

Ba anh em nhà họ Văn báo cáo với Triệu Hùng rằng họ đã đưa tổng cộng không dưới một trăm anh em đến, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể điều động.

Triệu Hùng hài lòng gật đầu, ra lệnh cho ba anh em nhà họ Văn đi trước. Đến lúc cần thiết sẽ lại gọi bọn họ làm việc.

Sau khi ba anh em nhà họ Văn giải tán, liền vây lấy Nông Tuyền và tỏ ra nịnh bợ cậu ấy.

Đừng nói đến việc Nông Tuyền đã dạy bọn họ công phu ra sao, chuyện sư phụ mình đứng thứ bảy trong bảng xếp hạng, nói cho người khác biết cũng rất có mặt mũi.

Hoàng Nguyệt Ánh đưa Triệu Hùng ra ra vào vào, Triệu Hùng thấy việc chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật đã chuẩn bị tốt nên để Hoàng Nguyệt Ánh tiếp tục đi làm việc.

Triệu Hùng lên phòng riêng trên lầu, gọi điện cho Trần Văn Sơn, hỏi anh ta bao giờ thì đến.

Trần Văn Sơn cho biết anh ta đã đến! Nói xong, anh ta mở cửa bước vào.

Triệu Hùng thấy đó là một nhân viên an ninh trong cửa hàng xa lạ, định gọi anh ra.

Chỉ nghe Trần Văn Sơn nói: “Ngay cả cậu cũng không nhận ra tôi. Xem ra, tôi ngụy trang vẫn là rất thành công.”

Triệu Hùng biết Trần Văn Sơn ngụy trang giỏi, nghe được Trần Văn Sơn liền biết người trước mặt là do Trần Văn Sơn giả dạng.

“Văn Sơn, sao anh ăn mặc thế này?” Triệu Hùng nói đùa với Trần Văn Sơn.

“Hoá thành một thân phận này che giấu bản thân không bị người khác chú ý, không tốt sao?”

Triệu Hùng cười nói: “Nếu để cho người khác biết vị cao thủ thứ chín trên bảng xếp hạng thực lực cải trang thành thân phận này để đối đầu với kẻ địch, e rằng người trong giang hồ sẽ cười ra nước mắt!”

“Tôi không quan tâm đến người khác cười nhạo tôi ra sao. Người nào chiến thắng thì chính là vua. Anh tìm tôi có việc gì không?”

“Không có chuyện gì, chỉ là muốn xem thử anh có ở đây không thôi.”

“Vậy nếu không có gì, tôi đi ra ngoài trước. Tránh việc thu hút sự chú ý của người khác!”

Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng. Sau đó, Trần Văn Sơn lui ra ngoài làm việc.

Trần Văn Sơn có thể che giấu một người tỉ mỉ như Văn Báo và Hoàng Nguyệt Ánh, không thể không nói Trần Văn Sơn thật sự rất lợi hại.

Rút kinh nghiệm từ Trần Văn Sơn, Triệu Hùng đã gọi điện cho Hoàng Nguyệt Ánh để kiểm tra từ trong ra ngoài, cũng xác minh lại những nhân viên công tác ở những vị trí quan trọng. Sau khi chắc chắn rằng không có sai sót, anh tự tin bước lên lầu.

Sau khi đến phòng riêng, Triệu Hùng gọi lại cho Trọng Ảnh và hỏi anh ta đã đến đâu rồi.

Trọng Ảnh cho biết anh ta đang ở trong ô tô bên ngoài, khi nào tiệc tối bắt đầu thì sẽ tiến vào.

Có ba cao thủ Trần Văn Sơn, Trọng Ảnh và Nông Tuyền, cộng với nhân lực bí mật tăng thêm của Trần Thiên Trung, và cả trăm anh em do ba anh em nhà họ Văn đưa đến, trong trận chiến này, cho dù Tập đoàn Hắc Mộc và tập đoàn Thiên Vương hợp lực, bọn họ cũng vẫn phải e ngại.

Mới qua mười giờ, Lý Thanh Tịnh đã đưa người nhà họ Đào đến Khách sạn Thanh Hùng.

Khách sạn Thanh Hùng vốn thuộc về Triệu Hùng, hôm nay đóng cửa ngừng kinh doanh.

Toàn bộ Khách sạn Thanh Hùng được trang hoàng đậm không khí lễ hội. Phải nói rằng Hoàng Nguyệt Ánh vẫn là rất có tâm.

Ngay khi bà cụ Đào bước vào, Hoàng Nguyệt Ánh và ba anh em nhà họ Văn cùng tiến đến chào đón nói “Sinh nhật vui vẻ!” với bà cụ.

Bà cụ Đào đang rất vui, bà không ngừng đưa những phong bao lì xì đỏ cho những người đến chúc thọ.

Phong bao lì xì không lớn nhưng trong mỗi phong bao đỏ đều có tám triệu tám trăm tám mươi tám ngàn.

Nhà họ Đào đang kinh doanh nên thích nhất là số tám.

Bà cụ Đào ngồi chính giữa.

Chẳng mấy chốc đã mười giờ, khách khứa lần lượt kéo đến.

Đào Yên Nguyên đã mời những vị khách đầu tiên, tổng cộng có hai mươi bàn được dọn lên.

Ở đợt thứ hai, khách mời của Đào Yên Quyên đến, tổng cộng mười lăm bàn.

Bởi vì Đào Yên Quân, ông cậu tư, vẫn đang ở trong tù, nên chỉ có năm bàn khách mời.

Đào Ái Hoa cũng chỉ có mười bàn khách mời.

Những người khác là một số bạn bè của con cháu nhà họ Đào.

Toàn bộ tầng trệt Khách sạn Thanh Hùng có hai trăm bàn. Tổng số bàn của nhà họ Đào chỉ đến vài chục bàn.

Lý Thanh Tịnh cho toàn thể nhân viên nghỉ lễ, nhân viên công ty đã sớm biết bà cụ Đào sắp tổ chức mừng thọ. Ngoài ra, nghe nói Lý Thanh Tịnh sắp tiếp quản công ty của nhà họ Đào, mấy chục nhân viên đến đều chỉnh tề.

Khung cảnh trông thật ồn ào náo nhiệt.

Bà cụ Đào rất vui mừng hỏi Triệu Hùng bên cạnh: “Triệu Hùng, bạn của cháu đâu? Không phải ngay cả một người bạn cháu cũng không mời đến đó chứ?”

Triệu Hùng cười nói với bà cụ Đào: “Cháu sẽ không để họ đến sớm như vậy, muộn một chút họ mới đến ạ.”

“Ồ! Bà rất tò mò không biết cậu đã mời những người bạn nào.”

Triệu Hùng cười nhẹ, không nói gì.

Chỉ nghe người ghi chép hô lên: “Tổng giám đốc Kim từ tập đoàn Kim Trung tỉnh Thanh Hóa đến, biếu ba mươi lăm tỷ!”

Ba mươi lăm tỷ?

Những vị khách có mặt đều sững sờ.

Những người bạn do con cháu nhà họ Đào mời, toàn bộ tiền biếu cộng lại, chắc không nhiều bằng một mình Kim Trung.

Tập đoàn Kim Trung ở tỉnh Thanh Hóa, là bạn của ai vậy?

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh đồng thời chào hỏi, Kim Trung cười nói: “Triệu Hùng, em dâu! Tôi không đến muộn chứ?”

“Không muộn! Vừa đúng lúc.” Triệu Hùng cười cười, bước lên ôm lấy Kim Trung.

Lý Thanh Tịnh cười nói: “Anh Kim Trung, anh ra tay cũng quá hào phóng nha. Chúng tôi sau này làm sao có thể theo nổi phần quà ba mươi lăm tỷ tiền mừng của anh đây?”

Kim Trung cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, các người tùy ý tiền mừng đi, nhiều tiền hay không không quan trọng, nhưng nhất định là phải có mặt! Còn nữa, nếu tôi không mừng ba mươi lăm tỷ, tôi sợ tôi sẽ bị thua kém người khác. Tôi là người rất trọng sĩ diện, không muốn để người ta nói lời châm chọc sau lưng mình.”

Lý Thanh Tịnh biết Kim Trung ám chỉ Triệu Hùng, cô rất vui khi thấy Kim Trung và Triệu Hùng có một tình bạn tốt như vậy.

Chỉ nghe nhân viên ghi chép sổ sách lại hô to: “Tập đoàn Hùng Quang Trần Thiên Trung, Hồ Dân đến! Trần Thiên Trung biếu ba mươi lăm tỷ, Hồ Dây biếu mười mười bảy tỷ rưỡi rưỡi!”

Kim Trung nghe xong, đối với Lý Thanh Tịnh cười nói: “Thanh Tịnh, cô đã nhìn thấy chưa? Nếu không lấy ba mươi lăm tỷ làm quà mừng, ông xã cô không nói rằng tôi keo kiệt mới là lạ đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc