CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi đưa tiễn ông cụ Mã Thành Nhân đi thì Triệu Hùng bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo.

Mục đích đi du lịch lần này của anh chủ yếu là đưa Thẩm Văn Hải đi nhận người thân. Bây giờ Thẩm Văn Hải đã bắt đầu hiểu chuyện rồi nên anh cũng bắt đầu kế hoạch đi du lịch.

Thành phố Đà Lạt có thể nhìn thấy được kiến trúc lâm viên ở khắp mọi nơi trong thành phố.

Lý Thanh Tịnh chọn hai danh lam thắng cảnh là “Đồi chè Cầu Đất” và “Phố đi bộ.”

Sau khi lên kế hoạch du lịch xong thì Lý Diệu Linh vui vẻ đến mức cả đêm cô ấy không ngủ được, sáng dậy hai mắt thâm quầng.

Khi Triệu Hùng nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt của em vợ Lý Diệu Linh rất nghiêm trọng thì hỏi: “Diệu Linh, không phải em đã thức cả đêm để livestream bán hàng đó chứ?”

“Không phải, từ lúc anh nói sẽ đi du lịch khiến em vui tới mức cả đêm không ngủ được.”

Triệu Hùng nghe vậy thì cười to, nói với em vợ Lý Diệu Linh: “Vậy em đi ngủ thêm một lát đi.”

“Không, em sợ mọi người đi hết rồi sẽ bỏ em lại một mình. Anh rể, em mặc bộ váy này có đẹp không?”

Lý Diệu Linh mặc một chiếc váy lưới ren màu vàng mơ với đôi tất màu da ôm lấy đôi chân xinh đẹp của cô ấy, trông thật tươi tắn và tinh tế.

“Ừ. Không tệ.” Triệu Hùng gật đầu.

Phải nói rằng đôi chân nuột nà của Lý Diệu Linh đẹp đến nỗi ngay cả Triệu Hùng cũng không thể không liếc thêm vài cái.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh cũng cùng con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải đi ra.

Triệu Hùng nhìn thấy vợ là Lý Thanh Tịnh mặc một chiếc váy màu hồng, phần thân trên là một bộ đồ nhỏ và phần th@n dưới là một chiếc váy. Cô đẹp tựa một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Lý Diệu Linh là một hoa hậu giảng đường nhưng so với chị gái Lý Thanh Tịnh thì cô ấy bỗng dưng nhạt nhòa hơn hẳn.

Triệu Hùng nhìn với vẻ mặt ngây dại, anh như muốn phát sốt khi nhìn thấy người vợ xinh đẹp đi ra.

Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng sững sờ nhìn chị gái Lý Thanh Tịnh thì cười hỏi: “Anh rể, chị em có đẹp không?”

“Đẹp.”

Triệu Hùng vẫn chăm chú nhìn Lý Thanh Tịnh và hờ hững đáp lại câu hỏi của Lý Diệu Linh.

“Anh rể, chị gái em là người đẹp số một ở Hải Phòng. Thật sự không biết anh đã gặp vận may gì mà lại lấy được chị của em nữa.”

Lúc này, Lý Thanh Tịnh đã cùng hai con đi ngang qua. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra và hỏi Triệu Hùng với em gái Lý Diệu Linh: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Không có chuyện gì.” Triệu Hùng tỉnh táo lại và hỏi Lý Thanh Tịnh:

“Thanh Tịnh, em mua bộ đồ này khi nào mà sao lại không mặc bao giờ?”

“Em mua trên mạng đó.”

“Bộ đồ này rất đẹp.” Triệu Hùng khen ngợi.

Lý Diệu Linh nghe xong thì cười khúc khích và nói với Triệu Hùng: “Anh rể, sao anh lại khen như vậy chứ. Anh nên nói rằng một người phụ nữ xinh đẹp như chị gái em thì mặc gì cũng đẹp.”

“Đúng, đúng, không phải là quần áo đẹp mà chính là Thanh Tịnh của nhà chúng ta đẹp.” Triệu Hùng lập tức thay đổi lời nói.

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Nhóm của Văn Sơn đâu?” Lý Thanh Tịnh nhìn quanh.

“Đến ngay đây thôi.”

Ngay khi Triệu Hùng vừa dứt lời thì mấy người Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đã đi tới. Bọn họ vừa nói vừa cười.

Bốn anh em nhà họ Mã vẫn đang nghỉ ngơi để hồi phục vết thương, nhưng vết thương của bốn người gần như đã lành. Ngay cả Mã Nhị Trực bị thương nặng nhất cũng chỉ mất khoảng một tuần là đã có thể lành lại.

Một khi bốn anh em nhà họ Mã khôi phục lại sức chiến đấu, điều này sẽ thêm một lớp bảo vệ nữa cho Triệu Hùng.

Tuy nhiên, trong chuyến ra ngoài lần này khiến anh nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, đó là phải lấy lại nội lực càng sớm càng tốt.

Chỉ có một chi nhánh của Tây Giao mà đã có bốn cao thủ trong Thiên Bảng xuất hiện, nếu không thể lấy lại nội lực thì đi đâu anh cũng phải cần có người bảo vệ.

Trần Văn Sơn cũng có việc riêng của anh ta, không thể ở bên cạnh Triệu Hùng 24/24 giờ được. Nông Tuyền chỉ đứng thứ bảy mươi trong danh sách các cao thủ ở Thiên Bảng, so với cậu ấy thì vẫn còn nhiều cao thủ vượt mặt hơn nữa.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Triệu Hùng liền hiện rõ sự lo lắng. Nhưng nghĩ đến chuyện đưa con đi chơi nên lập tức vui vẻ bỏ lại chuyện này ở phía sau.

Điểm dừng chân đầu tiên của Lý Thanh Tịnh là Đồi chè Cầu Đất.

Đồi chè Cầu Đất chính là một sườn đồi ở Đà Lạt, ứng với câu trong bài thơ “Núi không cao, nếu có tiên thì nổi tiếng.”

Mặc dù Đồi chè Cầu Đất chỉ là một sườn đồi thấp nhưng lại rất nổi tiếng. Ngay cả danh nhân nổi tiếng cũng từng nói: “Thật đáng tiếc khi sống mà không đến Đồi chè Cầu Đất ở Đà Lạt.”

Sau khi đoàn người của Triệu Hùng đến Tháp Đồi chè Cầu Đất thì họ không tìm thấy một hướng dẫn viên du lịch địa phương nào.

Là người dân thành phố Đà Lạt nên Triệu Hùng rất quen thuộc với nơi này. Khi còn nhỏ, anh vẫn thường đến đây chơi. Chỉ là thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn mười năm trôi qua nên phong cảnh cũng đã thay đổi rất nhiều.

Triệu Hùng đành làm hướng dẫn viên du lịch và giới thiệu với mọi người.

Bỗng nhiên Triệu Hùng lại nhớ đến mười thanh kiếm nổi tiếng mà thầy Toàn đã mô phỏng theo để chế tác ra. Mặc dù Triệu Hùng không có được mười thanh kiếm nổi tiếng thật, nhưng việc có được mười thanh kiếm mô phỏng theo thanh kiếm nổi tiếng hàng đầu thời cổ đại cũng là một điều đáng mơ ước.

Mười thanh kiếm nổi tiếng của thầy Toàn mô phỏng theo chắc chắn là những thanh kiếm tuyệt vời có thể thổi bay lông tóc của ai đó.

Sau lời giới thiệu của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh vội vàng dắt Triệu Hùng đi chụp ảnh. Hai người họ, một người dắt Thẩm Văn Hải còn một người dắt Dao Châu.

Sau khi Lý Diệu Linh giúp hai người họ chụp một vài bức ảnh thì cô ấy chủ động tiến lên đưa điện thoại cho Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn đã giúp gia đình Triệu Hùng chụp một vài tấm ảnh.

Lúc Triệu Hùng đang chụp ảnh thì đột nhiên anh thấy cách đó không xa, Lưu Hải Yến đang mặc một bộ quần áo nỉ màu trắng và đội mũ lưỡi trai đang mỉm cười với anh.

Nhìn thấy Lưu Hải Yến, Triệu Hùng giật mình.

Sao người phụ nữ này cứ như âm hồn không tan, đi đâu cũng thấy cô ta.

Nhân lúc Lý Thanh Tịnh đang giúp em vợ Lý Diệu Linh và Nông Tuyền chụp ảnh thì Triệu Hùng lấy cớ đi vào nhà vệ sinh rồi liền đi tới chỗ Lưu Hải Yến và nói nhỏ: “Đi theo tôi.”

Lưu Hải Yến đi theo Triệu Hùng mà không nói một lời nào.

Khi hai người đến một nơi vắng vẻ, Triệu Hùng nhìn chằm chằm Lưu Hải Yến và lạnh giọng hỏi: “Cô Lưu, cô muốn thế nào? Sao cô cứ đi theo tôi vậy?”

Lưu Hải Yến không hề tức giận, ngược lại cô ta còn cười nói: “Họ Triệu kia, anh hỏi gì mà kỳ cục vậy. Cái gì mà anh đi đến đâu thì tôi đều đi đến đó là sao? Tôi đâu biết anh cũng sẽ tới Đồi chè Cầu Đất chứ, cái này gọi là chúng ta bèo nước gặp nhau mà thôi. Anh đừng có tự dát vàng lên mặt như vậy.”

“Bèo nước gặp nhau sao?” Triệu Hùng cong môi tỏ vẻ không tin, anh cảnh cáo Lưu Hải Yến: “Tốt hơn hết là cô đừng giở trò gì. Nếu không, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ mà tôi không dám làm gì cô.”

“Ôi, lúc trước anh xé quần áo của tôi rồi sau đó là lợi dụng nắm tay tôi lại không thấy nói như vậy. Đàn ông quả nhiên là lật lọng, đã làm sai mà không chịu thừa nhận.”

“Tôi không có làm như vậy với cô.” Triệu Hùng khó chịu nói với cô ta.

Lưu Hải Yến mỉm cười hỏi Triệu Hùng: “Nhân tiện cho hỏi hai người phụ nữ chụp ảnh với anh là ai vậy? Một trong số đó là vợ anh đúng không? Tôi thấy hai người phụ nữ đó rất xinh đẹp, tên nhóc con như anh quả thật là có phúc đó.”

“Đừng có ý định làm hại vợ của tôi. Nếu ai dám đụng tới cô ấy thì Triệu Hùng tôi sẽ cho người đó chết.” Triệu Hùng nói xong thì cất bước xoay người rời đi thật nhanh.

Sau khi Triệu Hùng rời đi, người giúp việc của Lưu Hải Yến là Lâm Thanh Thảo bước tới.

Mặc dù Lâm Thanh Thảo không biết Triệu Hùng và Lưu Hải Yến đã nói gì, nhưng cô nhìn thấy hai người khắc khẩu với nhau thì biết Lưu Hải Yến đã chịu ấm ức.

“Cô chủ, chúng ta đi theo cái tên họ Triệu này làm gì vậy?” Lâm Thanh Thảo khó hiểu hỏi Lưu Hải Yến.

“Cô thì biết cái gì, Triệu Hùng là người của năm dòng họ lớn. Nghe nói anh ta đang làm việc trong Ngũ Tộc Thôn. Đi theo anh ta có thể tìm được người của năm dòng họ kia.”

“Ồ, thì ra là như vậy.” Lâm Thanh Thảo vui vẻ nói: “Cô chủ, cô thật thông minh.”

“Vớ vẩn, tôi không thông minh thì sao làm cô chủ được chứ? Cô đó, cứ an tâm khi làm người giúp việc cho tôi đi.” Lưu Hải Yến dùng ngón tay chỉ vào trán Lâm Thanh Thảo.

“Đi, tiếp tục theo dõi xem sao.” Lưu Hải Yến nói xong, liền vội vàng đi ra ngoài trước.

“Ối, cô chủ. Đợi em với.”

Lâm Thanh Thảo ở phía sau, vừa đuổi theo vừa la oai oái.

Bình luận

Truyện đang đọc