CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng và Đổng Bạch Vi nói chuyện điện thoại xong, họ vừa cúp máy thì Lý Thanh Tịnh đã mở cửa bước vào.

“Anh gọi điện với ai thế? Cứ lén lút bí mật thôi.” Lý Thanh Tịnh bưng đĩa trái cây trên tay, lên tiếng hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười nói: "Là dì Đổng gọi điện thoại tới. Nói chuyện về cuộc đấu thầu đặc khu mới ở tỉnh Thanh Hóa, sẽ được bắt đầu vào tuần sau. Cuối tuần này anh sẽ phải đi tới tỉnh Thanh Hóa."

“Anh phải đi à?” Lý Thanh Tịnh đặt đĩa hoa quả xuống, giọng điệu buồn bã than thở..

Triệu Hùng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Lý Thanh Tịnh, rồi ôm cô vào trong lòng, nói: "Thanh Tịnh, anh cũng không muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng em cũng biết đấy, việc đấu thầu đặc khu mới của tỉnh Thanh Hóa có ý nghĩa rất lớn đối với Tập đoàn Hùng Quang của anh. Một khi hoàn thành chuyện này, Tập đoàn Hùng Quang chắc chắn sẽ trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh. Thế này đi, em đi cùng với anh, có được không?”

Lý Thanh Tịnh Nghe vậy thì hơi ngây người ra, nói: "Chúng ta đều đi cả. Vậy còn Dao Châu và Văn Hải phải làm sao đây?"

"Bây giờ Dao Châu mới lên mẫu giáo, có Văn Hải đang dạy kèm cho nó rồi. Văn Hải học tập rất tốt, em đừng lo lắng quá làm gì."

“Chúng ta sẽ đi khoảng bao lâu?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Chắc là khoảng nửa tháng!” Triệu Hùng lo lắng Lý Thanh Tịnh sẽ không đi cùng anh, liền nói: “Em mỗi ngày lúc thì ở nhà, không thì lại tới công ty làm việc. Cứ chạy qua chạy lại giữa hai nơi mãi như vậy, thì người cũng trở nên ngây ngốc đi đó.”

“Anh mới ngốc ấy!” Lý Thanh Tịnh nhéo nhẹ một cái lên mu bàn tay của Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi được rồi! Hai ngày nữa em sẽ thu xếp việc của công ty, coi như cho bản thân đi nghỉ phép vậy! Cùng anh đi tỉnh Thanh Hóa dạo chơi một chút cũng được, để tâm trạng được thả lỏng hơn một chút. Ngoài ra còn có thể gặp mặt Dương Lam uống chút trà với nhau. Đúng rồi, từ khi nhóc Kỳ kia quay về tỉnh Thanh Hóa, càng ngày càng ít gọi điện thoại. Cũng không biết được cô bé này sau khi trở về thì rốt cuộc là làm cái gì vậy? Tiện thể chúng ta tới chỗ thầy Toàn xem một chút được không?

Triệu Hùng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lý Thanh Tịnh, hôn lên mu bàn tay một cái, nói: "Đương nhiên là được! Thế nhưng mà vợ à gần đây em luôn tìm đủ mọi cách để từ chối anh ở bên em. Đêm nay chúng ta có phải là có thể...?"

"Hôm nay em có hơi..."

Lý Thanh Tịnh chưa kịp nói xong thì đã bị Triệu Hùng cắt ngang.

"Thanh Tịnh, anh là một người đàn ông có sinh lý bình thường. Em còn như vậy nữa, thì không sợ anh có phụ nữ khác ở bên ngoài sao?"

“Anh dám à?” Lý Thanh Tịnh nghiêm mặt trừng Triệu Hùng một cái.

"Nhưng mà trong đời sống vợ chồng thì đó là cơ sở để duy trì quan hệ gia đình đó!"

Lý Thanh Tịnh duỗi ngón tay mảnh khảnh chọc vào trán Triệu Hùng, tức giận nói: "Loại chuyện này, anh lại nói công khai tới như vậy, anh cũng giỏi thật đấy! Vậy anh mau đi tắm đi, nếu không tắm tắm, thì em sẽ không dựa vào anh đâu đấy." 

Triệu Hùng nghe vậy thì mừng rỡ như muốn bay lên, sau khi buông Lý Thanh Tịnh ra, anh đi vào phòng tắm với tốc độ nhanh như cơn gió.

Nghe thấy tiếng hát cũng coi như tàm tạm của Triệu Hùng trong phòng tắm.

Lý Thanh Tịnh lắc đầu cười cười.

Phụ nữ thường dè dặt hơn trong mọi việc. Nhưng đàn ông thì ngày ngày đều nghĩ về chuyện này, đúng là phục bọn họ luôn.

Một đêm trôi qua, Triệu Hùng tỉnh dậy sớm đi đến "Quan Cảnh Đài" để luyện võ.

Sau khi trở về, thấy vợ yêu Lý Thanh Tịnh vẫn còn nằm lười biếng trên giường.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh thở đều đều, lông mi dài che kín đôi mắt, đặc biệt là cái miệng trái tim nhỏ nhắn hấp dẫn kia.

Triệu Hùng cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh dần dần tỉnh lại, mặt đỏ bừng lên, bực bội nói với Triệu Hùng: "Tối hôm qua anh hôn còn chưa đủ sao?"

"Đương nhiên chưa hôn đủ rồi! Hôn đủ làm sao được, cả đời cũng không hôn đủ!" Triệu Hùng cười cười.

Lý Thanh Tịnh nghe thấy lời này của Triệu Hùng, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Cô vươn tay ôm lấy cổ Triệu Hùng, chủ động hôn Triệu Hùng một cái.

Triệu Hùng ngây người ra một chút, đang định hôn lại Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh vươn tay ngăn lại nói: "Được rồi! Đừng có mà được nước lấn tới. Nụ hôn vừa rồi chỉ là phần thưởng cho anh thôi. Nếu như ở tỉnh Thanh Hóa, anh có biểu hiện tốt. Thì em sẽ thưởng cho anh tiếp!"

Triệu Hùng bối rối nói: "Thanh Tịnh, em muốn biểu hiện như thế nào?"

"Em đương nhiên sẽ có tiêu chuẩn đánh giá ở trong lòng." Lý Thanh Tịnh liếc nhìn đồng hồ nói: "Ôi trời đất! Sao anh không gọi em dậy sớm hơn. Gia Hân cũng sắp tới rồi! Để cùng anh đi tỉnh Thanh Hóa, hôm nay em phải đến công ty để bàn giao công việc đó.”

Triệu Hùng cười cười nói: "Anh đã nhắn tin cho Gia Hân rồi, bảo cô ấy đến thẳng công ty luôn. Hôm nay anh sẽ đích thân chở em đi! Đúng rồi, Thanh Tịnh à nhân tiện mấy ngày em được rảnh rỗi này thì chúng ta vẫn nên chuyển tới thôn Ngũ Tộc đi. Đúng lúc nhà họ Tiêu cũng chuyển đi.”

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn chuyển nhà thì cũng phải chọn ngày đẹp mới được! Lần trước em tìm được một ông thầy, người ta nói phải mấy ngày nữa cơ. Nhưng anh lại phải đi tỉnh Thanh Hóa, có lẽ là không kịp rồi.”

Triệu Hùng nói: "Thanh Tịnh, lẽ nào em quên rồi sao, ông Văn Hùng là đại sư kinh dịch. Như phong Thủy, càn khôn, chuyển nhà tính ngày này đối với ông cụ mà nói thì chỉ là chuyện vặt mà thôi. Chúng ta đi hỏi ông ấy, xem mấy ngày này có thích hợp để chuyển nhà hay không. Nếu như không được, vậy thì đợi chúng ta từ tỉnh Thanh Hóa quay về, rồi lại chuyển nhà!” 

Lý Thanh Tịnh cũng muốn nhân cơ hội hỏi "Giản Văn Hùng", về việc liên quan tới "Thầy đổi mệnh", liền nhanh chóng đồng ý: "Được rồi! Vậy chúng ta đưa con đi trước, rồi lại tới chỗ của ông Hùng.”

Sau bữa sáng, Triệu Hùng lái xe chở vợ là Lý Thanh Tịnh, em vợ Lý Diệu Linh, còn có con gái Dao Châu và Văn Hải.

Sau khi lần lượt đưa Dao Châu và Thần Hải đến trường, Lý Thanh Tịnh nói với em gái Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, em ôn tập thế nào rồi?"

Trong khoảng thời gian này, Lý Diệu Linh thực sự khiến Lý Thanh Tịnh bớt lo lắng. Cũng không gây ra rắc rối gì trong trường, mỗi ngày tan học về nhà đều ở trong phòng học bài.

Dù không thể nói là có tinh thần học tập “buộc tóc treo lên xà nhà, dùng dùi đâm vào đùi!”, nhưng mỗi ngày đều học tới một giờ sáng, sự cố gắng tới mức này, trước nay chưa từng có.

Đúng là muốn nói Lý Diệu Linh ngu ngốc mà!  Không hiểu sao ngoài việc học ra, thì biểu hiện của cô ở những mặt khác đều rất tinh ranh, IQ vô cùng cao.

Nhưng ngay cả khi cô học chăm chỉ như vậy, điểm số tốt nhất của Lý Diệu Linh trong mỗi kỳ kiểm tra chỉ nâng lên thêm hai mươi hạng mà thôi.

Theo lời của giáo viên chủ nhiệm Lý Diệu Linh, Lý Diệu Linh có thể thi đỗ vào một trường đại học bình thường đã là tốt lắm rồi.

Lý Diệu Linh chu cái miệng nhỏ nhắn nói với Lý Thanh Tịnh: "Chị à! Không phải chị nói là chỉ cần em cố gắng, thì sẽ đạt được hay sao! Chị nhìn em xem, bây giờ không chơi game nữa rồi, cũng không livestreams nữa. Ngày nào tan học về nhà cũng học tập, học tập, lại học tập tiếp. Em tự nhận thấy có chút tiến bộ, thế nhưng mỗi lần thi đều rất kém. Không phải chị cũng biết điểm số hay sao?”

Triệu Hùng lo lắng rằng hai chị em sẽ lại cãi nhau, anh vừa lái xe vừa nói: "Thanh Tịnh! Diệu Linh thực sự đã rất chăm chỉ trong những ngày này. Mặc dù điểm số rất quan trọng. Nhưng trình độ học tập và điểm số không phải là tiêu chí để đánh giá sự xuất sắc của một người. Nếu như Diệu Linh thật sự không được, chúng ta có thể để em ấy học những gì em ấy thích. Tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy những thay đổi của Diệu Linh, vì vậy em đừng tạo áp lực thêm cho em ấy nữa. "

Lý Thanh Tịnh thở dài nói: "Không phải là em gây áp lực cho Diệu Linh, em đang suy nghĩ cho tương lai của Diệu Linh!"

Lý Diệu Linh phản bác: "Chị à! Như có câu nói, phụ nữ ấy mà! Tự mình kinh doanh tốt, không bằng gả cho người chồng tốt! Tuy anh rể em là tới ở rể, nhưng không phải là chị cũng được một người chồng như ý hay sao. Nếu không được, thì em cũng gả cho một người đàn ông giống như anh rể vậy đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc