Sau khi Lạc Vinh lấy lại tinh thần, cẩn thận quan sát, đã nhớ ra là giọng của Triệu Hùng cùng với Hoa Di.
Anh ta đầy vẻ nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.
Người nam tao nhã lịch sự. Người nữ xinh đẹp như hoa, so với Triệu Hùng và Hoa Di đợt trước gặp thì thật như hai người khác nhau.
Trước đó, Triệu Hùng và Hoa Di gặp Lạc Vinh, khi ấy trên mặt họ cũng đeo mặt nạ, dĩ nhiên Lạc Vinh không nhận ra bọn họ.
“Hai người là anh Triệu và bác sĩ Hoa?” Lạc Vinh hỏi dò.
Triệu Hùng và Hoa Di liếc mắt nhìn nhau, cười một tiếng.
Hoa Di cười nói: “Còn không phải là chúng tôi hay sao? Nếu không phải chúng tôi thì làm sao mà gọi ngay được tên cậu thế?”
“Nhưng các người…”
Lạc Vinh chỉ vào Triệu Hùng và Hoa Di, vẻ mặt hoang mang.
Triệu Hùng sờ tay vào ngực, lấy ra một cái mặt nạ da người mỏng như cánh ve, xoay người cẩn thận đeo lên, lúc quay lại, lại cười nói với Lạc Vinh: “Bây giờ nhận ra chưa?”
“A! Anh Triệu! Đây rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Lạc Vinh thấy trong một thời gian ngắn Triệu Hùng như biến thành người khác, cả kinh đến trố mắt nghẹn họng.
Triệu Hùng đưa tay lau một cái, gỡ mặt nạ trên mặt xuống, cẩn thận bỏ vào trong hộp, cười nói: “Bây giờ đứng ở trước mặt cậu mới là diện mạo thật của hai người bọn tôi. Trước, lúc gặp cậu, là đã có ngụy trang.”
“Nhưng sao hai người lại làm như vậy?”
“Đương nhiên là vì không muốn người khác nhận ra chúng tôi rồi.”
Lạc Vinh “ồ” một tiếng, đột nhiên nhớ đến chuyện mình bị trăn siết, lên tiếng dò hỏi: “Là hai người cứu tôi?”
“Dĩ nhiên! Nếu như chúng tôi chạy đến chậm một bước thì cậu bị trăn nuốt mất rồi!” Hoa Di cười một tiếng.
“Còn con trăn kia đâu?”
“Bị tôi giết rồi!” Triệu Hùng nói.
Lạc Vinh thấy trước ngực Triệu Hùng toàn là máu tươi thật không dám tin, bằng sức của mình anh mà có thể giết được con trăn dài bảy, tám thước.
Lạc Vinh đứng lên, nói với Triệu Hùng và Hoa Di cái mình gặp phải.
Anh ta đến thung lũng Dược Vương cùng ngày với Triệu Hùng và Hoa Di, đi bên đường núi phía Tây Nam. Con đường núi kia, toàn là vách đá thẳng đứng thiếu chút nữa là té chết rồi.
Vừa đến được thung lũng Dược Vương thì lại đụng phải rất nhiều thú dữ to lớn.
Trừ con trăn này, còn gặp phải hai con rắn hổ mang chúa. Lúc hái thuốc, thiếu chút nữa là bị cắn trúng.
Hoa Di thấy hai tay Lạc Vinh trống trơn, bèn hỏi: “Vậy thuốc cậu hái được đâu?”
“Lúc con trăn đuổi bị tôi vứt rồi!” Lạc Vinh thở dài, nói: “Tôi lấy được máu rồng, sâm tử đan. Hai cái đó bán cũng được kha khá. Nhưng không ngờ cũng bị vứt.”
Lạc Vinh mặt đầy thần sắc ảo não.
Anh ta tới thung lũng Dược Vương mục đích chính là vì hái thảo dược quý giá để về bán lấy tiền.
Thung lũng Dược Vương đông đảo trùng độc cùng thú dữ, trừ bên ngoài thông đạo mà Triệu Hùng cùng với Hoa Di đến kia, những chỗ khác nguy hiểm hơn gấp bội. Có vài người, vì tiền mà bí quá hóa liều tới thung lũng Dược Vương, cuối cùng phải chôn thây ở nơi này.
Lạc Vinh vì thay đổi gia cảnh, một mình mạo hiểm. Nếu như không phải là gặp được Triệu Hùng cùng với Hoa Di thì e là cái mạng của anh ta cũng khó mà giữ.
Lạc Vinh tò mò hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu, ngay cả tôi cũng không biết mình đang ở đâu trong thung lũng Dược Vương thì sao mà hai người biết được mà tìm tới?”
Triệu Hùng cười một tiếng, đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra.
Lạc Vinh nghe mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ Triệu Hùng lại trở thành khách quý của Lạc Hồ, và cá tộc Miêu Trại khác. Lại có được con đường bí mật dẫn thẳng đến thung lũng Dược Vương.
Dĩ nhiên, hòn đá để mở thông đạo này lại nằm trong tay người tộc trưởng đảm nhiệm nhiệm vụ tế sơn hàng năm. Người dân trong tộc thông thường không cách nào qua được thông đạo để đến thung lũng Dược Vương. Chính là vì để phòng hờ cho thung lũng Dược Vương, ngọn núi thiêng này bị khai thác quá mức, hoặc là bị lạm dụng. Càng không muốn những người dân trong tộc mình vì tiền tài mà vùi thây trong thung lũng Dược Vương.
Lạc Vinh thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, gặp được Triệu Hùng cùng với Hoa Di, tâm tình rất tốt. Càng không ngờ, Triệu Hùng lại là một người đàn ông đẹp trai nho nhã. Hoa Di còn là một người đẹp như hoa.
“Đúng rồi, anh Triệu, anh hỏi thăm tôi về thung lũng Dược Vương, không phải là để tìm người hay sao? Anh đã tìm được chưa?” Lạc Vinh hỏi.
Triệu Hùng lắc đầu một cái, nói: “Chưa tìm được! Cậu có gặp được người nào không?”
“Không có!” Lạc Vinh nói.
Nói đến đây, Lạc Vinh như nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến, dặn dò Triệu Hùng và Hoa Di: “Đúng rồi! Trong núi này có hổ, hai người cẩn thận chút!”
“Chúng tôi biết!” Triệu Hùng gật đầu một cái.
Lạc Vinh vừa nhắc đến hổ, liền lo sợ nhìn xung quanh một chút. Nói: “Anh Triệu, bác sĩ Hoa, tôi có thể đi cùng hai người được không? Trong thung lũng Dược Vương này chỗ nào cũng nguy hiểm. Hơi bất trắc một cái thì sẽ phải bỏ mạng. Chúng ta cùng đi với nhau còn có thể quan tâm hỗ trợ lẫn nhau.”
Triệu Hùng nghĩ trong đầu: “Mang theo cậu chính là phiền toái, còn hỗ trợ cái gì?”
Có điều, Lạc Vinh lại là “con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng!”
Ở nhà còn có vợ và con đang chờ Lạc Vinh về. Nếu như Lạc Vinh thật sự bỏ mạng ở thung lũng Dược Vương, vậy cái nhà đó coi như cũng tan tành.
Nghĩ đến tình cảnh đó của Lạc Vinh, Triệu Hùng không khỏi nhớ đến vợ Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu.
Lý Thanh Tịnh và Dao Châu cũng không phải đang đợi anh về hay sao?
Trong ba người, mặc dù Hoa Di biết chút võ công, nhưng đối mặt với hổ, hay trăn, loại thú dữ như vậy thì chút công phú kia không đất dụng võ, chỉ có thể dựa vào một mình Triệu Hùng tới bảo vệ chu toàn cho hai người.
Thấy Triệu Hùng cau chặt mày, ngẩn người, Lạc Vinh cho là Triệu Hùng không muốn dẫn anh ta theo.
“Tôi biết, đưa tôi theo chỉ làm liên lụy đến các người! Thôi tôi cứ đi một mình thì hơn.” Lạc Vinh xoay người, đang muốn đi.
Hoa Di kéo Triệu Hùng một cái.
Triệu Hùng dần dần hồi thần, gọi Lạc Vinh: “Lạc Vinh, tôi cũng không nói không đồng ý cho cậu đi cùng kia mà! Mới nãy chỉ là đang nghĩ chút chuyện thôi.”
Lạc Vinh xoay người lại, mặt đầy vẻ vui mừng, nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, nói như vậy là anh đồng ý với tôi?”
“Ừ! Chúng ta đi thôi.” Triệu Hùng nói.
Lạc Vinh phấn khởi hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi hái thuốc hay là đi tìm người?”
Triệu Hùng cùng với Hoa Di cũng không biết cô Kim Châu ở đâu. Bây giờ đã vào trong thung lũng Dược Vương rồi, nếu muốn đi ra khỏi thung lũng này thì e cũng mất ba, bốn ngày.
Hoa Di nói: “Chúng ta vừa hái thuốc vừa tìm người đi!”
“Vậy hai người cùng đi với tôi! Ông nội tôi trước có nhắc đến một chỗ, nơi đó có rất nhiều dược liệu quý giá. Có điều, cũng nguy hiểm vô cùng. Liều ăn nhiều mà, tôi muốn thử vận may một chút.”
Tới thì cũng đã tới rồi, Lạc Vinh cũng không màng.
Bây giờ có thêm Triệu Hùng và Hoa Di, lá gan của Lạc Vinh cũng lớn hơn nhiều.
Chỉ cần hái được mấy vị thuốc quý, lúc về sẽ phát tài!
Nghĩ đến đây, Lạc Vinh không kiềm chế được nỗi hưng phấn trong lòng, nói: “Chúng ta đi nhanh đi! Tôi biết một cái sơn động, buổi tối có thể qua đêm ở sơn động đó.”
Triệu Hùng cùng Hoa Di đang lo không biết buổi tối cắm trại qua đêm ở đâu, vừa nghe Lạc Vinh nói biết chỗ có sơn động thì phấn khởi nói: “Vậy chúng ta đi tìm sơn động trước, sau đó tìm ở khu vực gần đó! Ngày mai sẽ tiếp tục đi đến chỗ cậu nói.”
“Ừ! Theo tôi.” Lạc Vinh nói.
Nhưng vào lúc này, từ xa vọng đến một tiếng hổ gầm. Triệu Hùng, Hoa Di, Lạc Vinh ba người sắc mặt ai nấy đồng loạt đại biến. Trong lòng đều khẩn cầu, tuyệt đối đừng đụng phải hổ dữ.