Vừa nhắc tới Đào Tuấn Dương, sắc mặt của bà ngoại Đào lập tức trầm xuống.
Bà ngoại Đào nói: "Vốn là bà rất coi trọng đứa bé Đào Tuấn Dương này, nhưng nó đã làm ra chuyện không bằng cầm thú với Lý Thanh Tịnh. Cứ coi như bà có thể tha thứ cho nó, Thanh Tịnh có thể tha thứ cho nó, nhưng cháu thì sao, cháu có thể tha thứ cho nó không?"
Triệu Hùng cười xấu hổ vài tiếngg, bà cụ Đào nói trúng tim đen trong lòng anh rồi.
Nếu như Triệu Hùng ra tay thì Đào Tuấn Dương đã bị phế rồi.
"Triệu Hùng à! Bà đã già rồi nhưng cũng chưa tới mức hồ đồ. Nếu như bà giao nhà họ Đào vào tay Đào Tuấn Dương, tiền đồ nhà họ Đào sinh tử thế nào còn chưa rõ. Đội xây dựng nhà họ Đào là do một tay chồng bà sáng lập nên, là tâm huyết của ông ấy. Nhà họ Đào dựa vào đội công trình này mới có thể chen vào hàng giàu có ở thành phố Hải Phòng. Bà không thể để cho nhà họ Đào bị huỷ như vậy được."
"Thanh Tịnh tuy là thân con gái, nhưng cô bé được xem như một nửa người nhà họ Đào rồi. Về năng lực kinh doanh của Thanh Tịnh thì không cần bà nhiều lời, cháu đã quá rõ ràng. Hơn nữa còn có cháu hỗ trợ, bà tin rằng nhà họ Đào dưới sự hướng dẫn của Thanh Tịnh, tương lai nhất định sẽ huy hoàng rực rỡ, thậm chí còn có thể làm nên tên tuổi, một bước lên mây!"
"Bà ngoại, bà tin tưởng cháu tới vậy sao ạ?" Triệu Hùng híp mắt hỏi bà cụ Đào.
Bà cụ Đào mỉm cười, nói: "Bà nói rồi, bà đã già rồi nhưng không có hồ đồ! Thằng nhãi cháu bây giờ ở Hải Phòng này đang là một ẩn số, muốn tra ra thân thế của cháu thì không khó nhưng bà không có hứng thú với vấn đề này. Chỉ là điều khiến bà kinh ngạc là, vì sao hồ sơ của cháu lại được bảo mật ở chỗ cảnh sát?"
"Bà ngoại, vậy mà bà còn nói là bà không tra thông tin của cháu nữa. Nếu như không phải bà không tra được thì sao mà biết hồ sơ của cháu ở chỗ cảnh sát được bảo mật?"
Triệu Hùng và bà cụ Đào nhìn nhau, nở nụ cười ngầm hiểu.
Triệu Hùng nói với bà ngoại Đào: "Bà ngoại à, cháu hy vọng bà có chừng mực với việc tra thông tin về cháu. Có một số việc, biết chưa chắc đã tốt. Còn không biết thì chưa chắc đã là chuyện xấu."
"Cháu yên tâm đi! Bà đã sớm dừng việc truy xét lại rồi. Mặc dù bà không có cách nào xác định thân phận thật của cháu, nhưng trong lòng đã có phán đoán chín mười phần rồi. Ở Hải Phòng, có rất ít người biết chuyện giữa Triệu Khải Thời, Trần Thiên Trung và Lý Hữu Chiến. Mà đúng lúc nhà họ Đào chúng ta lại biết những chuyện này."
Bà cụ Đào chỉ ra tên của Triệu Khải Thời, ý là đang nhắc nhở Triệu Hùng, thân thế của anh bà đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
Triệu Hùng cũng không giải thích gì thêm, chuyện này như giấy không bọc được lửa, sớm muộn cũng sẽ bị người ta biết.
"Bà ngoại, bà và Thanh Tịnh đã từng nói về chuyện này sao ạ?" Triệu Hùng thu lại nụ cười trên mặt, hỏi bà cụ Đào.
"Không có! Bà chưa nói chuyện này với bất kì ai cả, ngay cả mẹ của Thanh Tịnh cũng không nói. Nếu cháu vẫn muốn giấu chuyện này, bà biết cháu có nỗi khổ của riêng mình. Nhưng Thanh Tịnh là vợ cháu, bà tin rằng một ngày nào đó, cháu sẽ nói cho nó biết."
"Bây giờ cô ấy đã hoài nghi rồi, chỉ là chưa phải thời điểm thích hợp để nói cho cô ấy."
"Vậy vì sao cháu còn gạt nó?" Bà cụ Đào hỏi.
Triệu Hùng thở dài, nói: "Người thường đều muốn làm người giàu có, nhưng giàu có thì cũng không phải hoàn toàn tốt đẹp như trong tưởng tượng. Tranh quyền đoạt lợi, vì quyền lợi mà anh em phản bội nhau. Có người đắc tội nhà họ Triệu, có người đối địch nhà họ Triệu, cháu không muốn để Thanh Tịnh và Dao Châu dính líu tới chuyện này, cháu tình nguyện sống cuộc sống bình thường."
"Cháu là con cháu trong nhà họ Triệu, nên gánh vác thì gánh vác sớm đi. Cháu có trốn cũng trốn không thoát, có tránh cũng tránh không khỏi đâu."
"Vậy thì chờ tới ngày đó rồi nói ạ. Ngược lại, bây giờ cháu muốn sống cuộc sống bình yên, an lành. Mỗi ngày đi chợ mặc cả với người bán hàng, mỗi ngày về nhà nấu cơm cho Thanh Tịnh, nhìn thấy Thanh Tịnh và Dao Châu sống thật hạnh phúc, chính là hạnh phúc lớn nhất của Triệu Hùng cháu rồi."
"Hạnh phúc của cháu đúng là thật đơn giản!"
"Vâng ạ, đơn giản như vậy thôi."
Triệu Hùng và bà cụ Đào bất tri bất giác hàn huyên một lúc lâu, cho tới khi Lý Thanh Tịnh đưa bố mẹ và Lý Diệu Linh trở về, hai người mới ngừng nói chuyện phiếm.
"Triệu Hùng, anh và bà ngoại đang chuyện trò gì mà vui vẻ thế?" Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng và bà ngoại Đào nói chuyện rất vui thì hào hứng mà hỏi thăm.
"À, bà ngoại đang kể cho anh nghe vài chuyện thú vị của bà ngày xưa ấy mà." Triệu Hùng đáp qua loa lấy lệ vài câu.
Lý Diệu Linh vừa nghe đã lập tức nổi dậy hứng thú, tiến đến gần bà cụ Đào, nói: "Bà ngoại ơi, bà còn chưa kể cho cháu nghe chuyện thú vị hồi xưa của bà đâu? Lát nữa bà cũng kể cho cháu nhé?"
"Hôm nay không kể được, nãy giờ bà trò chuyện với Triệu Hùng khô miệng khô lưỡi lắm rồi."
"Bà ngoại, bà thật là thiên vị đó nha! Bà đã yêu thương chiều chuộng chị gái rồi, giờ anh rể cũng được chiều theo nữa. Có phải bà hết thương cháu rồi đúng không?"
Lý Thanh Tịnh lập tức khuyên bảo em gái Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em đừng náo loạn! Bà ngoại mệt mỏi rồi, em còn ầm ĩ với bà."
Lý Diệu Linh không dám cãi lại lời của chị gái Lý Thanh Tịnh, chu miệng nhỏ không cam lòng về chỗ ngồi, mọi người đều cảm thấy buồn cười.
"Triệu Hùng, anh gọi thức ăn chưa?" Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng vỗ gáy, nói: "Chưa gọi nữa, nãy giờ đều ngồi nói chuyện với bà ngoại."
Triệu Hùng vội vàng gọi phục vụ, gọi món.
Trong lúc dùng bữa, bà ngoại Đào nhìn mọi người, nói: "Đã lâu rồi bà không ăn cơm cùng cả nhà. Sao mọi người đều nghiêm mặt vậy? Quốc Lâm à, đúng là có một số việc Ái Hoa còn chưa đúng, nhưng dù sao nó cũng là vợ của con, con là đàn ông, rộng lượng chút đi, đừng có mặt nặng mày nhẹ với vợ của mình vậy, có thế thì gia đình mới bình an, hưng thịnh được."
Đào Ái Hoa hừ khẽ, tiếp lời: "Hừ! Đây là ông ấy vừa có chút khởi sắc đã quay sang ghét bỏ con rồi đây."
Lý Quốc Lâm bây giờ là tổng giám đốc của Khách sạn Xuân Nghĩa, lương một năm mười bảy, mười tám tỉ, hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo.
Lý Quốc Lâm nhìn vợ Đào Ái Hoa, lạnh nhạt nói: "Chính bà đã làm ra những chuyện đó, bà còn không biết sao? Chả ngày chỉ biết chê này ghét kia, chẳng thấy bà thông suốt được chuyện gì hết!"
"Lý Quốc Lâm, ông muốn đối nghịch với tôi đấy à?" Đài Ái Hoa đứng bật dậy.
Bà cụ Đào nhìn thấy hai người cứ ồn ào mãi, nghiêm khắc quát một tiếng: "Được rồi! Bà già này còn chưa chết đâu, mà hai đứa đã cãi nhau ầm ĩ trước mặt ta rồi?"
Uy nghiêm của bà ngoại không phải là hữu danh vô thực.
Thấy bà ngoại đã giận, Lý Quốc Lâm khẽ nói: "Mẹ ơi! Không phải con cố ý muốn gây sự cãi nhau với Ái Hoa, mẹ nhìn thái độ của cô ấy với con đi?"
"Được rồi, một bàn tay vỗ không thành tiếng. Hai người các con nghĩ lại cho kĩ xem. Nếu sau này còn dám cãi nhau trước mặt mẹ, xem mẹ có dùng gia quy dạy dỗ lại các con hay không."
Thấy bố mẹ ngoan ngoãn chịu sự dạy bảo của bà ngoại Đào, Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng và Lý Diệu Linh cố nén cười.
Dao Châu nhỏ tuổi không biết sợ, nói: "Ồ! Thì ra người lớn cũng có lúc bị la rầy ạ? Con còn tưởng rằng chỉ có mấy đứa nhóc bọn con là hay ăn mắng thôi!"
Ánh mắt của bà ngoại Đào tràn ngập tình yêu thương, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Dao Châu, cười nói: "Dao Châu à, người lớn không nghe lời thì cũng sẽ bị ăn mắng, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, con có biết chưa?"
"Cụ ơi, cụ yên tâm đi! Dao Châu vẫn luôn luôn ngoan ngoãn ạ. Bố mẹ đều không nỡ đánh con, còn khen con là con gái rượu tri kỷ của hai người nữa!"