CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khách sạn Kim Nguyên!

Những người được Triệu Hùng cứu thoát ra khỏi “An Tháp” lần lượt được gia đình đón về.

Trước khi rời đi, mọi người đều bày tỏ lòng biết ơn đối với Triệu Hùng. Nói rằng trong tương lại, nếu có lúc nào cần đến bọn họ giúp đỡ, chắc chắn bọn họ sẽ cố gắng nỗ lực hết sức mình.

Đương nhiên, Triệu Hùng cũng chỉ chào hỏi qua lại với bọn họ, ngay cả Triệu Hùng cũng không biết liệu rằng có dùng đến sự trợ giúp của bọn họ hay không.

Nói tóm lại, những người này nợ Triệu Hùng một ơn cứu mạng, bọn họ đã đặt một mắc xích liên kết quan trọng để việc kinh doanh của Triệu Hùng phát triển trên toàn đất nước.

Người cuối cùng rời đi là đệ tử tục gia Thiếu Lâm và đệ tử tục gia Võ Đang cùng với người của “Thần Y Môn”. Đệ tử tục gia Thiếu Lâm tên là Triển Anh, là một trong số các cao thủ nằm trong bảng danh sách một trăm cao thủ đứng đầu. Đệ tử của Võ Đang bên kia tên là Lạc Trữ, cũng là cao thủ nằm trong danh sách một trăm cao thủ đứng đầu.

Triển Anh và Lạc Trữ chắp tay với Triệu Hùng nói:

“Anh Hùng, chúng tôi cũng phải rời đi rồi!”

Triệu Hùng luyến tiếc tài năng, có ý định muốn giữ anh ta ở lại nên nói với Triển Anh và Lạc Trữ:

“Hai người, những người giàu có kia thì dù ở chỗ nào, bọn họ cũng có thế lực nhất định, có năng lực để bảo vệ chính mình. Nhưng mà hai người các cậu, tôi lo lắng sau khi trở về sẽ bị những người kia tìm đến trả thù.”

Triển Anh và Lạc Trữ nhìn nhau.

Triển Anh nói:

“Ở quê nhà tôi chỉ có một người chú hai ở một mình, tôi chuẩn bị trở về thăm chú hai của tôi, sau đó sẽ đi lang bạt khắp thế giới. Nếu như thật sự không thể thì sẽ tìm một nơi để lui về ở ẩn. Tôi không tin nhóm người đó sẽ đuổi theo đến chân trời góc bể để giết tôi?”

“Vậy thì cậu đã đánh giá thấp bọn họ rồi. Có thể nói những người này có tai mắt ở khắp mọi nơi, một khi để bọn họ tìm ra được chỗ ở của cậu, sợ rằng ngay cả chú hai của cậu cũng sẽ bị liên lụy.”

Triển Anh nghe vậy thì nhăn trán nhíu mày lại.

Trong một thời gian không biết phải làm gì cho tốt.

Lạc Trữ nói:

“Sau khi tôi từ Võ Đang Nghệ An xuống núi, bố mẹ của tôi đã sớm qua đời. Vốn dĩ dự định làm vệ sĩ cho một ông chủ giàu có, làm những việc lặt vặt, nhưng mà không ngờ rằng lại bị những người đó bắt giữ. Tôi trở về cũng cũng không sẽ đi đâu.”

Triệu Hùng nhân cơ hội nói:

“Chi bằng, hai người làm việc cho tôi, hai người yên tâm, về phương diện đối đãi, chắc chắn tôi sẽ không đối xử tệ với hai người. Hai người chắc đã nghe nói qua về công ty lớn nhất ở Hải Phòng, tập đoàn Húc Nhật, chính là của tôi. Tôi cũng không giấu diếm hai người, tôi có mối thù truyền kiếp với tổ chức khủng bố Hoàng Long.”

Triển Anh và Lạc Trữ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người đều rất vui vẻ, chắp tay nói với Triệu Hùng:

“Cảm ơn anh Hùng đã sẵn sàng thu nhận chúng tôi.”

Triệu Hùng nhìn thấy Triển Anh và Lạc Trữ đồng ý làm việc cho mình thì cũng vui mừng khôn xiết.

Bằng cách này, ở phía bên anh ấy có thêm hai cao thủ trong bảng danh sách những cao thủ hàng đầu. Mặc dù Triển Anh và Lạc Trữ không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng mà hai người đều là cao thủ trong danh sách một trăm cao thủ hàng đầu. Thuộc hạ của Triệu Hùng thiếu những thuộc hạ ở tầng trung như vậy.

Triệu Hùng nói với Hồ Dân ở bên cạnh:

“Phó tổng giám đốc Hồ, ông giúp bọn họ làm chứng minh thư, sau đó giúp bọn họ mở thẻ ngân hàng, trước tiên đưa cho mỗi người ba tỷ rưỡi trong tài khoản.”

“Vâng ạ, cậu chủ.” Hồ Dân cung kính đáp lại.

Triển Anh và Lạc Trữ nghe vậy, Triệu Hùng đã nghĩ rất chu đáo cho bọn họ, cảm kích nói:

“Cảm ơn anh Hùng!”

“Vậy trước tiên hai người đi nghỉ ngơi trước đi. Nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi hai người.” Triệu Hùng nói.

Triển Anh và Lạc Trữ chắp tay với Triệu Hùng sau đó xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại đệ tử của “Thần Y Môn”.

Người này tên là “Hổ Thiên Minh”, ngoài ba mươi tuổi, lớn lên rất nhã nhặn, hiền lành, võ công xếp hạng ngoài năm mươi nghìn người trong “danh sách những người đứng đầu”, thuộc loại võ công thấp kém.

Triệu Hùng rất có hứng thú đối với người của “Thần Y Môn” này, hỏi Hổ Thiên Minh:

“Hổ Thiên Minh, cậu muốn ở lại, hay là muốn trở về Thần Y Môn?”

“Tôi muốn trở về Thần Y Môn.” Hổ Thiên Minh nói.

“Vậy tôi có thể xin phép được hỏi cậu một chút về sự tình của Thần Y Môn các cậu được không?”

“Đương nhiên là có thể! Anh Hùng, anh chính là người có ơn cứu mạng tôi.” Hổ Thiên Minh nói:

“Thần Y Môn của chúng tôi là môn phái chuyên về nghiên cứu trung y. Vì vậy võ công không phải là rất cao cường, nhưng mà chúng tôi có rất nhiều hiểu biết về trung y.”

“Vậy tại sao môn phái của các cậu lại không xuất hiện? Hình như từ trước tới nay tôi chưa từng nghe nói qua môn phái này?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.

Hổ Thiên Minh giải thích nói:

“Anh Hùng, có thể có một phần anh không biết, nhưng mà chắc anh đã từng nghe qua Quốc Y Đường rồi phải không?”

“Đã nghe qua! Đó không phải là cửa hàng thuốc Đông y lớn nhất ở thủ đô mở sao?”

“Đúng vậy.” Hổ Thiên Minh gật đầu nói:

“Thật ra, Quốc Y Đường chính là sản nghiệp của Thần Y Môn chúng tôi. Ngoài cái này ra, còn có một số cửa hàng thuốc nổi tiếng khác, cũng là sản nghiệp của Thần Y Môn chúng tôi.”

“Quốc Y Đường chính là sản nghiệp của Thần Y Môn các cậu?” Triệu Hùng rất kinh ngạc khi nghe điều này.

“Đúng vậy! Hoàn toàn là sự thật.”

Quốc Y Đường chính là cửa hàng thuốc Đông y nổi tiếng nhất trong nước. Ngoại trừ ở thủ đô ra còn có tất cả các tỉnh thành phố trên cả nước đều đã mở rất nhiều cửa hàng thuốc và phòng khám chữa bệnh.

Mặc dù Trung Y đã sa sút, danh tiếng và địa vị cũng không bằng Tây Y, nhưng mà “Quốc Y Đường” vẫn là cửa hàng thuốc Đông Y lớn nhất trong nước. Nếu như không có “Quốc Y Đường” vậy thì làn gió Tây Y sẽ quét sạch qua toàn bộ đất nước Việt Nam.

Hổ Thiên Minh mỉm cười nói với Triệu Hùng:

“Anh Hùng, mặc dù tôi ở Thần Y Môn là đệ tử chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng mà vẫn có một chút tiếng nói, nếu như trong tương lại anh có việc cần tìm đế tôi, có thể đi đến Quốc Y Đường trên toàn quốc chào hỏi một tiếng, chắc chắn tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình.”

“Được, được rồi.”

Ấn tượng của Triệu Hùng về Hổ Thiên Minh vô cùng tốt.

Anh ấy có một chút cảm thấy Hổ Thiên Minh người này không đơn giản, cho dù từ cách ăn nói cho đến khuôn mặt, hay khí chất trên cơ thể, tất cả đều có một một loại khí thế khác biệt.

“Hổ Thiên Minh, Thần Y Môn của các cậu không có người đến đón cậu sao?” Triệu Hùng hỏi.

“Tôi đã thông báo cho bọn họ rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây!” Hổ Thiên Minh nói.

Lúc này, Nông Tuyền đẩy cửa đi vào, báo cáo cho Triệu Hùng nói:

“Cậu chủ, người đón anh Minh đã tới rồi.”

Hổ Thiên Minh đứng dậy, nói với Triệu Hùng:

“Anh Hùng, bọn họ tới rồi, tôi phải đi đây.”

“Để tôi tiễn cậu.” Triệu Hùng cũng đứng dậy.

“Cái này làm sao mà được.”

“Mọi người ở khắp bốn phương thì không câu nệ tiểu tiết.” Triệu Hùng mỉm cười nói:

“Đi thôi!”

Triệu Hùng và Hổ Thiên Minh nói chuyện với nhau, đi đến của khách sạn.

Chỉ nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen đậu ở trước cửa khách sạn, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang định đi đến chào hỏi thì bị một ánh mắt nhìn của Hổ Thiên Minh ngăn lại.

Hổ Thiên Minh chủ động vươn tay ra bắt tay Triệu Hùng và nói:

“Anh Hùng! Hi vọng sẽ có dịp gặp lại.”

Triệu Hùng vươn tay ra bắt tay Hổ Thiên Minh, mỉm cười nói:

“Sau này có dịp sẽ gặp lại.”

“Vậy tôi đi đây.”

“Được rồi.” Triệu Hùng gật đầu.

Xe chở Hổ Thiên Minh nhanh chóng rời khỏi khách sạn, cho đến khi bóng dáng chiếc xe biến mất, Triệu Hùng mới thu hồi ánh mắt.

Kim Trung đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nói một câu:

“Hổ Thiên Minh người này có thân phận không đơn giản.”

Triệu Hùng nhìn Kim Trung hỏi lại:

“Trung, làm sao cậu nhìn ra được điều đó?”

Kim Trung mỉm cười nói:

“Vừa rồi ông già đến đón Hổ Thiên Minh chính là viện trưởng của bệnh viện tỉnh Nam Định. Một viện trưởng lại tự mình đến đón Hổ Thiên Minh, hơn nữa lời nói của ông ấy lại rất kính trọng. Cậu nghĩ mà xem, thân phận của đứa trẻ Hổ Thiên Minh này sẽ có thể đợn giản sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc