CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng đi, Lý Thanh Tịnh vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với người đàn ông đang giả trang làm chồng cô. Tuy rằng người đóng giả đó chỉ giống như một cái bóng, nhưng đôi khi vẫn khiến Lý Thanh Tịnh cảm thấy có chút xấu hổ. Cũng may, có An Như bên cạnh, khiến cô không quá đơn độc sau khi làm việc.

Thấy người gọi tới là Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh vội vàng nhấc máy.

“Thanh Tịnh, mọi việc ở Hải Phòng vẫn ổn chứ?” Triệu Hùng hỏi thăm.

“Không có việc gì. Đúng rồi, Hiền ở đó có sao không?”

“Em đừng lo, anh đã tìm được con bé rồi. Chỉ là con bé cũng trúng độc, có thể bị phát tác bất cứ lúc nào, nhất định phải tìm được truyền nhân của Thuật Tĩnh càng sớm càng tốt. Nhưng em cũng biết, Vân Giang lớn như vậy, truyền nhân của Thuật Tĩnh tới thời đại này cũng không biết có được bao nhiêu người. Chỉ có thể chờ vào may mắn.”

Triệu Hùng cũng không nói với Lý Thanh Tịnh chuyện Triệu Khải Thời đã bị Lưu Vũ Tiến bắt đi.

Một khi Lý Thanh Tịnh biết được chuyện này, cô dù sao cũng không thể giúp được gì, ngược lại sẽ khiến cô càng thêm lo lắng hơn.

Những người phiêu bạt bên ngoài, nhất định sẽ chỉ báo tin tốt về nhà, không báo tin xấu.

Nếu có chuyện vui gì, bọn họ liền báo ngay với gia đình. Nhưng nếu gặp bất cứ khó khăn hay khổ sở nào, những người tốt và nhạy cảm sẽ tự biết giấu đi.

Đau đớn đều tự nuốt vào trong, có lẽ chính là muốn nói tới việc này.

Triệu Hùng kể với Lý Thanh Tịnh về việc điều trị cho Ngũ Tài Thần, cũng nói ông ấy chính là Tần Ngũ Gia của nhà họ Tần.

“Tần Ngũ Gia?” Lý Thanh Tịnh rất ngạc nhiên, không thể không cảm thấy mừng thay cho Triệu Hùng.

Lúc trước đã biết Tần Ngũ Gia hiện đang ẩn cư tại Thanh Hóa.

Hải Phong có Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia, Tần Thất Gia và Tần Cửu Gia tập trung lại. Nói như vậy, mấy lão đạo nhà họ Tần đều đã tập hợp lại.

Sau khi hỏi tỉ mỉ sự tình, Lý Thanh Tịnh cảm thấy thổn thức không thôi. Từ trong miệng Triệu Hùng có thể nghe được những khó khăn nguy hiểm mà anh phải trải qua.

Cô không ngờ danh tính của Tần Ngũ Gia đã bị bại lộ và bị tập đoàn Thiên Thanh theo dõi.

Nếu không phải Triệu Hùng kịp thời xuất hiện tại thành phố Hải Vân, sử dụng phong cách làm việc của Am Cẩu để đánh lại bọn chúng, e rằng cả nhà họ Tần sẽ lâm vào nguy hiểm.

Thật là trong nguy nan lại gặp may mắn.

“Triệu Hùng, vậy bây giờ anh định làm gì” Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai, ông ngoại thứ năm sẽ trở về Hải Phòng. Tối nay, anh sẽ nói chuyện với cậu Tần Nguyên về việc này. Thanh Tịnh, em sắp xếp Nông Tuyền đến Thanh Hóa đón ông ngoại thứ năm đi.”

“Được rồi, anh gửi hình ông ngoại thứ năm cho em đi.” Lý Thanh Tịnh nói.

Triệu Hùng “Ừm” một tiếng rồi gửi ảnh của Ngũ Tài Thần cho Lý Thanh Tịnh.

Sau khi nhận được những bức ảnh đó, Lý Thanh Tịnh báo lại với Triệu Hùng rằng ngày mai Nông Tuyền và Tàn Kiếm sẽ tới Thanh Hóa đón cả nhà Tần Ngũ Gia.

Sau khi hai người cùng nhau trò chuyện, Triệu Hùng nằm trên giường nghỉ ngơi.

Anh ngủ tới năm, sáu giờ chiều, Triệu Hùng đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.

Triệu Hùng mở mắt ra, liền thấy Hà Ngọc Kỳ đang lặng lẽ bước vào.

Anh muốn thử xem Hà Ngọc Kỳ sẽ làm gì, vì vậy anh nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.

Chỉ thấy Hà Ngọc Kỳ cầm một sợi lông gà, muốn cù vào chân Triệu Hùng.

Ngay khi Hà Ngọc Kỳ chuẩn bị dùng lông gà trêu anh, Triệu Hùng quay người ngồi dậy.

Hành động đột ngột này khiến Hà Ngọc Kỳ khiếp sợ lùi lại mấy bước.

Hà Ngọc Kỳ ôm ngực, cất tiếng oán trách Triệu Hùng: “Này, anh làm gì vậy? Anh muốn dọa tôi sợ chết hay sao?”

Triệu Hùng hỏi ngược lại Hà Ngọc Kỳ: “Tôi còn không hỏi cô rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô thật ra là người xấu phải không?”

“À thì … cũng không có gì. Tôi chỉ muốn thử xem mức độ cảnh giác của anh thế nào thôi.” Hà Ngọc Kỳ xấu hổ cười cười rồi nói.

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ và nói: “Cô muốn thử tôi, rốt cuộc là để làm gì?”

Hà Ngọc Kỳ lè lưỡi, hỏi Triệu Hùng: “Này, chẳng phải anh cùng Hoa Di đi chữa bệnh cho Ngũ Tài Thần sao? Tôi thấy Bạch Thụ Đường bị cháy, có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không?”

“Tôi giấu cô? Cô không là gì của tôi, sao tôi phải giấu cô chứ?”

Hà Ngọc Kỳ khịt mũi rồi nói: “Còn chẳng phải vì anh ghét tôi sao?”

“Tôi chỉ muốn cô tránh xa rắc rối, đừng ở bên ngoài gây chuyện.”

Vẻ mặt Hà Ngọc Kỳ có chút khó chịu, nói: “Triệu Hùng, tôi thấy anh càng ngày càng quá đáng. Anh đi đâu, làm gì, đều không mang tôi theo.”

“Ngọc Kỳ, chỉ cần cô không gây chuyện là tôi đã phải cầu trời khấn phấn rồi. Bây giờ Triệu Hiền và Triệu Niệm đều cần cô chăm sóc, cô cứ chăm sóc hai người đó thật tốt là tôi đã cảm ơn cô rồi.”

“Nhưng anh cũng không làm gì để cảm ơn tôi cả.”

“Vậy cô muốn tôi làm gì để cảm ơn cô?”

“Tôi …”

Hà Ngọc Kỳ suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra cái gì. Cô nói với Triệu Hùng: “Chờ tôi suy nghĩ kĩ càng sẽ nói lại với anh.”

Sau bữa tối, Triệu Hùng ở một mình trong phòng.

Anh nhấc điện thoại lên và gọi cho Tần Nguyên: “Cậu, cậu đã tìm ra cách để rời khỏi Hải Vân chưa?”

Tần Nguyên nói: “Ông ngoại thứ năm của cháu có một người bạn làm ăn kinh doanh với nước ngoài. Ngày mai ông ấy có một lô hàng chuyển tới Đông Bắc. Cậu muốn mượn cơ hội này, dùng máy bay của ông ấy đưa cả nhà tới Thanh Hóa.”

“Cậu ơi, lần này tập đoàn Thiên Thanh đã mất rất nhiều người. Bọn chúng nhất định đang theo dõi gắt gao nhà họ Tần từ trong bóng tối, cháu sợ …”

“Vậy cháu có nghĩ ra cách nào khả thi không?” Tần Nguyên hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với Tần Nguyên phương pháp của mình

Sau khi Tần Nguyên nghe xong, liên tục trầm trồ khen ngợi, nói kế sách rất hay. Không chỉ đảm bảo an toàn tuyệt đối, mà nếu như tập đoàn Thiên Thanh thực sự kéo tới, còn có thể dạy cho bọn họ một bài học.

“Cậu, cậu có đồng ý với kế hoạch của cháu không?”

Tần Nguyên cười và nói: “Cách của cháu so với cậu thì chu toàn hơn nhiều. Cứ làm theo lời của cháu đi.”

Được Tần Nguyên đồng ý, Triệu Hùng rất vui.

Nếu người của tập đoàn Thiên Thanh dám tới, thì bọn họ chính là có đi mà không có về.

dân của "Thiên Vương" dám đến, thì kết quả cuối cùng là sẽ không có sự trở lại.

Sân bay Vân Thủy.

Tần Nguyên đưa Tần Ngũ Gia và gia đình đến sân bay Vân Thủy.

Máy bay còn một giờ nữa mới cất cánh. Bốn vệ sĩ nhà họ Tần mang theo rất nhiều bảo vệ, tập trung vào việc canh gác khu vực xung quanh.

Triệu Hùng giả trang thành Tần Nguyên, nhìn quanh một hồi và nói với Tần Nguyên, người đã giả trang thành một nhân vật khác: “Cậu, mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”

“Đừng lo!Tất cả đã sẵn sàng.”

“Chỉ là con gái của cậu bị trúng độc, nếu không điều trị kịp thời thì sẽ gặp nguy hiểm.”

Tần Nguyên cười và nói: “Hùng à, sáng nay bác sĩ Hoa đã gọi tới và nói rằng máu của cháu có thể làm giải độc cho con gái cậu. Chính vì vậy cậu mới lấy một chút máu của cháu lúc ban sáng.”

Sau khi nghe xong, Triệu Hùng mới nhận ra lý do Tần Nguyên muốn lấy máu của anh hóa ra là để chữa bệnh cho con gái.

“Cậu ơi, bên kia cháu đã sắp xếp rồi. Một người tên Nông Tuyền sẽ ở Thanh Hóa đón mọi người.”

Tần Nguyên gật gật đầu và nói: “Được, vậy chúng ta hẹn gặp lại ở Hải Phòng.”

“Ở Hải Phòng gặp lại.” Triệu Hùng mỉm cười và nói.

Đúng này, nhân viên an ninh sân bay vội vàng đến và nói với Triệu Hùng đang cải trang thành Tần Nguyên: “Ông Tần, ông chủ Tôn muốn ông tới gặp, có chuyện cần nói.”

Chuyến bay này là do ông chủ Tôn sắp xếp.

Mọi chuyện ban đầu khá thuận lợi, nhưng đột nhiên ông chủ Tôn muốn Triệu Hùng tới, khiến anh cảm thấy có chút nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc