CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi đi vào phòng của Lưu Văn Nhân, Lưu Vũ Tiến cũng không có nhìn ra điều gì khác thường.

Dù sao thì quan hệ giữa hai chị em Lưu Hải Yến và Lưu Văn Nhân cũng tốt hơn nhiều so với quan hệ giữa Lưu Hải Yến và anh ta.

Anh ta luôn cảm thấy Lưu Hải Yến có điều gì không đúng lắm, sau khi rời đi gian phòng của Lưu Văn Nhân, Lưu Vũ Tiến đi thẳng một mạch đến gian phòng của Lưu Hải Yến.

Trong căn phòng bày sáu dạng thức ăn tinh xảo.

Có thịt Đông Pha, Hồ Bán Nguyệt dấm cá, gà ăn mày, chân giò hun khói, măng non hầm, tôm chiên cháy.

Đầu bếp mà nhà họ Lưu Nha Trang thuê là đầu bếp cấp chuyên nghiệp, tuyệt đối không thua kém gì so với đầu bếp ở trong nhà hàng năm sao.

Đầu bếp nhà họ Lưu thích nhất là Lưu Hải Yến, còn mặt mũi của Lưu Vũ Tiến thì ông ta cũng không nể.

Sau khi đi vào phòng, Lưu Vũ Tiến thấy món ăn trên bàn đều là những món thích ăn, cho nên anh ta vui mừng đến suýt chút nữa là ch ảy nước miếng.

"Hải Yến, đầu bếp Phạm thật sự là rất thích em đó. Lại làm nhiều món ngon như vậy cho em." Lưu Vũ Tiến đặt mông ngồi xuống sát bên Lưu Hải Yến.

Anh ta vừa muốn đưa tay lấy gà ăn mày thì bị Lưu Hải Yến cầm đũa đánh một cái.

Khuôn mặt của Lưu Hải Yến trở nên lạnh lùng, cô ta nói: "Anh đi rửa tay đi."

Lưu Vũ Tiến cười lúng túng, vội vàng chạy tới phòng tắm để rửa tay. Khi trở lại thì Lâm Thanh Thảo đã chuẩn bị một đôi đũa cho Lưu Vũ Tiến rồi.

Lưu Vũ Tiến cầm đũa lên rồi kẹp lên một cái đùi gà của món gà ăn mày, sau đó gặm từng ngụm.

Lưu Vũ Tiến vừa gặm đùi gà vừa khen: "Vẫn là đầu bếp Phạm làm gà ăn mày ngon. Những món gà ăn mày bên ngoài đơn giản là không dám khen tặng."

Lưu Vũ Tiến thấy Lưu Hải Yến tự rót tự uống rượu, anh ta lấy một ly rượu ra rồi chủ động rót một ly cho bản thân.

"A, đây là rượu gì? Hương vị rất tươi mát." Lưu Vũ Tiến bưng ly rượu lên ngửi ngửi.

Lưu Hải Yến nói: "Đây là rượu em đem về từ núi Nga Mi, là đặc sản nơi đó."

"Tới, cạn một cái."

Lưu Vũ Tiến nâng ly rượu lên, chủ động cụng vào ly rượu của Lưu Hải Yến, sau đó ngửa đầu uống một ngụm hết sạch.

Anh ta li3m khóe miệng một cái rồi nói: "Mùi của rượu này cũng không tệ lắm."

Lưu Hải Yến nói: "Anh uống ít một chút đi, đừng nhìn số độ của rượu này không cao, nhưng mà uống rất dễ say lòng người."

"Liền cái này?..." Lưu Vũ Tiến đắc ý cười nói: "Em gái à, em cũng không phải không biết tửu lượng của anh."

"Vậy anh uống say cũng đừng trách tôi."

"Uống rượu toàn bằng bản lãnh của mình, anh uống say thì trách em làm cái gì."

"Vậy là tốt rồi!" Bên trong ánh mắt của Lưu Hải Yến lóe lên một vòng ranh mãnh.

Chỉ tiếc rằng Lưu Vũ Tiến một mực cúi đầu ăn cái gì, hoàn toàn không có phát hiện.

Lưu Vũ Tiến vừa gấp mấy thức ăn, vừa cảnh cáo Lưu Hải Yến:

"Em gái, anh nói cho em biết, tốt nhất là em không nên đi gần với chị cả. Một khi phụ nữ đã kết hôn thì tâm tư đều đặt ở bên nhà chồng. Lưu Văn Nhân chính là ví dụ tốt nhất, em nhìn xem chị ta kết hôn với Triệu Khải Thời nhiều năm như vậy, nhưng mà đã làm cái gì vì nhà họ Lưu chúng ta chưa? Bố đều hối hận để chị ta gả vào nhà họ Triệu. Không công vỗ béo cái tên vong ân bội nghĩa Triệu Khải Thời kia."

"Lưu Vũ Tiến, vậy anh bắt Triệu Khải Thời trở lại nhà họ Lưu để làm gì?" Lưu Hải Yến nhân cơ hội hỏi Lưu Vũ Tiến.

"Đương nhiên là vì bảo tàng nhà họ Triệu. Em gái à, em cũng biết trong tay của năm dòng họ lớn đều có không ít bảo tàng riêng của họ. Anh nghe nói, Hoàng Long đã đoạt được bảo tàng nhà họ Tiêu tới tay rồi. Tây Giao chúng ta làm sao có thể bại bởi Hoàng Long được chứ. À đúng rồi, năm dòng họ này đều có trong tay một chìa khóa bảo vệ, tập hợp đủ năm thanh chìa khóa này thì có thể mở ra mộ huyện của Thẩm Công Bác. Đây chính là bảo tàng giàu đến mức bằng cả tài sản của một quốc gia."

"Tiền thì đủ xài là được rồi! Em thật sự không hiểu rõ, bố muốn nhiều tiền như vậy để làm cái gì? Bằng vào tài sản của nhà họ Lưu chúng ta thì có xài mấy đời cũng không hết được."

"Đúng là người ta nói nữ nhân tóc dài thì kiến thức kém. Đợi đến thời điểm nào đó thì em sẽ biết." Lưu Vũ Tiến thừa nước đục thả câu.

"Này. Em nghe nói cái minh tinh của nhà họ Triệu kia đã mất tích. Cô ta đi đâu rồi?" Lưu Hải Yến cũng thừa dịp này nghe ngóng tin tức của Triệu Hiền.

"Có thể khẳng định là lẩn trốn ở trong nước, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào thì anh cũng không biết."

"Anh có phải có ý tứ với Triệu Hiền này hay không?"

"Có chứ." Lưu Vũ Tiến nở ra nụ cười bỉ ổi nói: "Nếu không phải là chị cả luôn che chở cho Triệu Hiền thì anh đã sớm bắt lại cô ta rồi. Chỉ là trước kia cô ta vẫn còn rất ngây thơ, bây giờ thì lại nhiều hơn mùi vị mê người rồi."

"Nam nhân các người đều bỉ ổi giống nhau!" Lưu Hải Yến liếc mắt trừng Lưu Vũ Tiến rồi nói.

Lưu Vũ Tiến cười lúng túng hai tiếng rồi hỏi Lưu Hải Yến: "Em gái, em cũng lớn rồi chứ đâu có nhỏ, không bằng sớm kết hôn với Thi Sinh đi."

"Em mới không gả cho anh ta đâu."

"Thế nhưng mà bố đã nói xong với nhà họ Thi rồi, nếu như em muốn từ hôn, bố nhất định sẽ không đồng ý."

"Em mặc kệ, ngược lại thì em nhất định không gả. Các người thích gả ai thì gả người đó đi."

Lưu Vũ Tiến biết tính cách cố chất của Lưu Hải Yến, nếu như Lưu Hải Yến vẫn khăng khăng không đồng ý gả cho Thi Sinh, như vậy thì việc hôn sự này thật sự sẽ rất phiền phức.

Nếu như nhà họ Lưu và nhà họ Thi kết minh với nhau thì hai bên đều sẽ có ích lợi.

Lưu Vũ Tiến và Lưu Hải Yến là một song bào thai.

Lưu Vũ Tiến được sinh sớm hơn Lưu Hải Yến nửa tiếng, cho nên Lưu Hải Yến không thích gọi Lưu Vũ Tiến là anh, lúc nào cũng xưng hô với Lưu Vũ Tiến là tôi với anh.

"Bố lúc nào xuất quan?" Lưu Hải Yến dời đi chủ đề, hỏi Lưu Vũ Tiến.

"Bố vừa lấy được một loại công pháp, cho nên có thể cần thêm một đoạn thời gian. Hải Yến, khi nào em trở lại núi Nga Mi?"

"Mấy ngày nữa sẽ trở lại. Sao vậy, anh chê tôi phiền khi tôi ở nhà à?"

"Đương nhiên sẽ không!"

Lưu Vũ Tiến vừa uống rượu vừa bắn nước miếng tung tóe: "Chờ anh lấy được bảo tàng nhà họ Triệu rồi sẽ thu thập tên Triệu Hùng kia. Hoàn toàn đánh nhà họ Triệu sụp đổ, lúc đó nhất định sẽ chấn động nửa bầu trời. Đến lúc đó thì cho dù là Hoàng Long, Cẩm Y Vệ hay là Bàn Thiệu Môn đều sẽ lau mắt mà nhìn Tây Giao chúng ta."

"Chủ đề trong miệng nam nhân các anh lúc nào cũng là tranh quyền đoạt thế. Tôi đột nhiên phát hiện, chính mình sống sót trên cõi đời này cũng đã không còn có mục tiêu gì."

"Em gái, em đã biết đủ. Rất nhiều người khi kết thúc cuộc đời cũng không có bằng điểm xuất phát của em. Nhân sinh của em chỉ còn lại tiêu xài. Tiêu xài thời gian, tiêu xài kim tiền."

"Tục! Tục không chịu được. Tôi mới sẽ không giống những cậu ấm cô chiêu sống mà không có mộng tưởng kia đâu." Lưu Hải Yến suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi phải làm chuyện tôi muốn làm."

Hai người bọn họ vừa uống rượu vừa trò chuyện câu có câu không.

Uống rượu một lát, Lưu Vũ Tiến đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nằm gục ở trên bàn.

Trước lúc này, Lưu Vũ Tiến chỉ là hơi toát ra men say, nhưng mà cảm giác say rượu tới thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức Lưu Vũ Tiến không kịp phản ứng.

Khóe miệng của Lưu Hải Yến lộ ra một tia nụ cười như ý, thì thào nói: "Trước tiên thì anh cứ ngủ ở đây một giấc đi."

Người hầu Lâm Thanh Thảo lo lắng hỏi với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, cô thực sự muốn đi Thiên lao sao?"

"Đúng vậy."

Lưu Hải Yến vừa thay quần áo vừa trả lời.

"Nhưng mà lỡ may cậu chủ nửa đường tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"

"Yên tâm đi! Anh ta uống là rượu Bách Nhật Túy, tạm thời sẽ không tỉnh lại được. Đây vẫn chỉ là rượu Bách Nhật Túy mới chưng cất được một năm. Nếu là Bách Nhật Túy chưng cất trên mười năm, anh ta hẳn sẽ say tới mười ngày nửa tháng."

"Lâm Thanh Thảo, cô cứ ở nơi này chăm sóc Lưu Vũ Tiến, tôi đi Thiên lao để tìm hiểu tình hình thực tế, lát nữa sẽ quay trở lại."

"Cô chủ, vậy cô hãy cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi!"

Dứt lời, Lưu Hải Yến cũng vừa vặn thay quần áo xong, cầm lấy đồ chuẩn bị rồi vội vàng rời đi chỗ này, chạy đến chỗ Thiên lao.

Bình luận

Truyện đang đọc