CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tần Nguyên nhìn Hoa Di giả.

Người phụ nữ nhướng mày nói: 

“Được rồi! Tuy nhiên, tôi có thói quen luyện thuốc và không thích sự có mặt của người khác. Vì vậy, khi tôi luyện thuốc cho Ngũ Tài Thần, xin hãy để họ ngồi phòng chờ, nếu tôi không chữa khỏi bệnh cho Ngũ Tài Thần, xin hãy gọi hai người họ lại. Lúc đó muốn trách tôi cũng chưa muộn.”

Đây không phải là khiêm tốn cũng không phải là hống hách, nhưng cũng rất đàng hoàng. Tần Nguyên nói với Triệu Hùng: 

“Anh Hùng, xin mời anh và cô Lan hãy sang phòng bên chờ. Phòng bên có trà, hoa quả và đồ ăn nhẹ, sẽ có người đặc biệt tiếp đón hai người trong đó.”

Triệu Hùng và Hoa Di nhìn nhau gật đầu. 

“Cô gái xinh đẹp, hãy đưa Anh Hùng và cô Lan sang phòng bên đợi.” Tần Nguyên nói với một cô gái xinh đẹp. Hai người muốn xem Hoa Di giả này đang giở trò gì. Tuy nhiên, bọn họ đồng ý so tài y thuật, lúc này cũng không họ cũng không tha thiết phơi bày bộ mặt của Hoa Di giả, hai người đi theo một cô gái có khuôn mặt đầy đặn với đôi mắt to ngấn lễ đi đến phòng bên uống trà chờ. Người đẹp này được mệnh danh là Tần Xử Nữ, con gái của Tần Nguyên. Tần Nguyên có một trai và một con gái, con trai là Tần Mạnh Lương, con gái là Tần Xử Nữ. Tần Xử Nữ khoảng hai bảy, hai tám tuổi trông rất đoan trang và thùy mị. Tần Xử Nữ, đúng như tên gọi, là một phụ nữ tài năng thực sự. Cầm, kỳ, thi, họa đều thành thạo. Nếu sinh ra ở thời cổ đại này, nhất định sẽ là một cô nương tài năng xuất chúng.Tần Xử Nữ tò mò hỏi Triệu Hùng:

“Anh Hùng, cô Lan, hai người có phải là bạn của bác sĩ Hoa không?”

Hoa Di có ấn tượng tốt với Tần Xử Nữ này, cười nhẹ nói: 

“Cho dù nói chúng tôi nói là bạn của bác sĩ Hoa, thì cũng có có ích gì? Bố của cô hoàn toàn không tin tưởng chúng tôi.”

“Chuyện này..bố tôi cũng không đáng trách. Bố tôi rất lo lắng chuyện cho ông nội. Bác sĩ Hoa là người nổi tiếng, đương nhiên bố tôi cũng khát khao gặp được nhân tài để chữa khỏi bệnh cho ông nội.”

“Bố cô?” Triệu Hùng nhíu mày, nhìn Tần Xử Nữ hỏi: 

“Người tên Tần Nguyên vừa rồi là bố của cô sao?”

“Chính xác!” Tần Xử Nữ trả lời Triệu Hùng rồi tiếp tục nói: 

“Hai người hình như không phải người địa phương ở đây?”

“Đúng thế, tôi là người ở Thành phố Đà Lạt, Lan cô nương đây là người ở tỉnh Hà Tây.”

Triệu Hùng quê ở Thành phố Đà Lạt, nên giọng nói đương nhiên giống người Đà Lạt. Sau đó, anh ấy đến sống ở miền bắc và học tiếng phổ thông ở miền bắc. Vì vậy, người khác rất khó xác định Triệu Hùng là người miền Nam hay người miền Bắc. Giọng Hoa Di thuộc vùng đồng bằng miền Trung nay là Tỉnh Hà Tây, nói tiếng phổ thông hay hơn, nhưng khi nói một số từ không thông dụng sẽ lộ ra giọng Tỉnh Hà Nam Hà Tây.

Tần Xử Nữ ngạc nhiên: “Ồ”. 

“Cô có thực sự biết bác sĩ Hoa đó không?” Tần Xử Nữ hỏi. 

“Không biết!” Triệu Hùng và Hoa Di đồng thời lắc đầu. 

“Thật kỳ lạ!”

Tần Xử Nữ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu. Tần Xử Nữ ở trong phòng nói chuyện phiếm với Triệu Hùng và Hoa Di một lúc. Qua những cuộc trò chuyện đơn giản, cả Triệu Hùng và Hoa Di đều cảm thấy cô nàng Tần Xử Nữ này rất dễ mến. Có tiếng bước chân dồn dập, Triệu Hùng nhìn về phía cửa. Nghe thấy tiếng ‘rầm!” Cửa mở ra, quản gia đẩy mạnh cửa ra, thở phì phò nói: 

“Cô nương, không... không tốt rồi, lão gia…ông ấy… đi rồi.” 

“Cái gì?”

Tần Xử Nữ nghe vậy vô cùng sửng sốt, vội vàng ra khỏi phòng. Triệu Hùng và Hoa Di đến giờ vẫn chưa được gặp mặt Ngũ Tài Thần. Trong lúc nhâm nhi tách trà câu chuyện mà một tin dữ ập đến. Không cần nói gì cũng biết chuyện này Hoa Di giả kia. Triệu Hùng vội vàng vào phòng Ngũ Tài Thần cùng Hoa Di. Họ nhìn thấy trong căn phòng một vũng máu, ai nấy đều kinh hãi. Hoa Di chăm chú nhìn, liền thấy trên giường gục xuống là một ông lão khuôn mặt gầy gò đang hấp hối. Triệu Hùng cùng Hoa Di đi tới trước mặt, hai người đã có thể nhìn rõ Ngũ Tài Thần trông như thế nào. Nhìn vẻ mặt của Ngũ Tài Thần, Triệu Hùng khẽ nhíu mày. Triệu Hùng chưa được nhìn thấy Ngũ Tài Thần bên ngoài như thế nào, nhưng nay nhìn thấy ông, anh vô cùng bất ngờ và nể phục. Hoa Di nắm lấy cổ tay Hoa Di giả, lạnh giọng hỏi:

“Tại sao cô lại dùng Ngũ Ma Kim để chữa bệnh cho ông ấy?”

“Cô thật sự biết châm cứu ngũ hành?” Người phụ nữ đối đáp với Hoa Di nói:

“Ngũ Tài Thần, dương khí yếu, chỉ có châm cứu ngũ hành mới có thể chữa khỏi được. Ông ấy vì quá yếu nên không thể chịu được Ngũ Ma Kim mà cô đã dùng!” 

“Buông bác sĩ Hoa ra!” Bên cạnh người phụ nữ, một người đàn ông dáng người cao to tiến tới đẩy Hoa Di sang một bên. 

“Bụp!”

Triệu Hùng đề phòng Hoa Di, dùng lòng bàn tay đánh bật người của hắn. Những người khác đều bị công lực mạnh của Triệu Hùng đánh bật về sau năm, bảy bước. Ngược lại, Triệu Hùng chắc như đinh đóng cột, đứng yên tại chỗ.  Lão giả Hoa Di sửng sốt, không ngờ công phu của Triệu Hùng lại mạnh như vậy. Triệu Hùng và Hoa Di đeo mặt nạ đời thường. Vì vậy, cả hai trông không có gì nổi bật. Hoa Di nắm chặt cổ tay người phụ nữ nói: 

“Cô không phải châm cứu Ngũ Hành Kim gì cả, mà là châm cứu Ngũ Ma Kim. Tuy rằng châm cứu Ngũ Ma Kim tương ứng với tim, gan, lá lách, phổi, thận của con người, phương pháp châm cứu Ngũ Hành Kim lại hoàn toàn khác. Cô đang nói dối, cô có thể nói dối người khác, nhưng không thể lừa được tôi đâu!”

Nghe vậy, Tần Nguyên vội vàng hỏi Hoa Di: 

“Cô Lan, cô nói cô ấy cố ý chích Ngũ Ma Kim làm bố tôi bị thương?”

“Đúng! Một khi Ngũ Ma Kim bị đâm vào người, thần y cũng khó cứu.”

Ngay khi giọng nói của Hoa Di vừa rơi xuống thì lại nghe thấy “Phụt”, "Ngũ Tài Thần" lại phun ra máu, chết mất thôi! 

“Bố!”

“Ông nội!”

Tần Nguyên, Tần Mạnh Lương, Tần Xử Nữ lần lượt hét lên. Trong lúc mọi người không để ý, người phụ nữ giả danh kia lấy ra một cây kim bạc, định đâm vào mắt Hoa Di. Hoa Di né tránh và tát vào mặt người phụ nữ. Người phụ nữ hét lên “a..a…a…!” và cơ thể cô ấy lùi lại liên tục về phía sau. Người đàn ông đi cùng người phụ nữ dang tay ra đỡ người phụ nữ. Người phụ nữ không ngờ Hoa Di lại biết công phu, nên mạo phạm ra tay.

“Phập!”

“Phập!phập!”

Với một cái siết chặt trên cổ tay của người phụ nữ, một chiếc kim bạc bay ra khỏi ngón tay cô ấy. Triệu Hùng bước tới bảo vệ Hoa Di, phất tay áo, một luồng gió thổi bay cây kim sắc bạc xuống đất. Đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng kêu thất thần.

“A…a…a…” 

Tần Xử Nữ bị kim bạc bắn trúng, lập tức ngất xỉu xuống đất. Tần Nguyên sửng sốt, hét lớn một tiếng: 

“Người đâu, bắt lấy bọn họ!”

Ngoài cửa, bảy tám tên vệ sĩ xông vào, người túm lấy tay Hoa Di giả kéo ra ngoài. Thấy vậy người đàn ông đi cùng Hoa Di giả lập tức ra tay. Người đàn ông này tuy là một người hung hãn, công phu có phần dữ tợn nhưng những đòn thế võ công hơn người, không chí mạng. Với nhãn lực của Triệu Hùng, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được người này có lẽ ở cấp khoảng năm trăm của “Địa bảng”. Nếu là cấp độ trước Triệu Hùng, người “Địa bảng” nhất định là cao thủ. Bây giờ, Triệu Hùng đã là người thứ hai của “Thiên bảng” rồi, đương nhiên sẽ không thấy vừa mắt người này. Triệu Hùng thấy anh ta đang tấn công đám vệ sĩ, họ bị hạ gục một cách nhanh chóng, tuy chịu được mấy nhát nhưng đám vệ sĩ cũng từng người một ngã xuống. Triệu Hùng bước chân tiến gần đến nam nhân đó. Người đàn ông đang cố gắng hết sức để đối phó với vệ sĩ đang chặn đường hắn ta và một cơn gió mạnh bất ngờ từ phía sau anh ta lau tới. Chưa kịp né tránh, một tiếng hét mạnh mẽ vang lên, người đàn ông hét lên “a…a…a…” và bóng người rơi xuống như một con diều đứt dây.

Bình luận

Truyện đang đọc