CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh trấn an Chu Văn: "Chu đại sư, ông yên tâm đi! Văn Sơn đã sắp xếp để Cuồng Sư đi cứu người nhà ông. Hơn nữa chuyện này cảnh sát cũng đã nhúng tay vào rồi. Tôi tin rằng sẽ sớm có tin tốt truyền về mà thôi.”

Chu Văn không lường được vận mệnh của bản thân, nhưng lại xem quẻ ra vận mệnh của người nhà ông ta là có họa khôn hiểm, nên mới an tâm phần nào.

“Cuồng Sư?” Triệu Hùng nhìn về phía Trần Văn Sơn với ánh mắt tò mò. Trần Văn Sơn cười đáp: "Cậu chủ, lẽ nào anh đã quên cái tên bị giam trong ngục kia rồi sao?”

Triệu Hùng nghe xong thì đột nhiên nhớ ra, hỏi lại Trần Văn Sơn: "Cậu đã lôi anh ta ra khỏi đó rồi sao?”

“Vâng! Chuyện này may nhờ có sự giúp đỡ của cảnh sát Tô.”

“Người này có đáng tin không?”

“Trước mắt thì có thể! Có điều, tôi đã đồng ý với anh ta, sau khi cậu chủ xuất quan thì đánh nhau với cậu một trận. Nếu như anh ta có thể thắng cậu chủ, thì sẽ được trả lại sự tự do. Còn nếu như ngược lại thua trận, trong vòng một năm anh ta phải làm việc cho chúng ta.”

Triệu Hùng nghe xong không thể không cười phá lên, anh ta biết rằng Trần Văn Sơn đang gài Cuồng Sư.

Luận về mưu mô, Cuồng Sư kia sao có thể là đối thủ của Trần Văn Sơn.

Triệu Hùng liền nói: "Được rồi! Vậy thì đợi sau khi tôi xuất quan, sẽ tới lĩnh giáo công phu của Cuồng Sư.”

Phía bên ngoài Ngũ Tộc Thôn, có một nơi gọi là Trung Giác. Triệu Khang ở đây chờ Quỷ Y.

Sau khi Quỷ Y tới nơi, liền thúc giục Triệu Khang: "Nhanh! Chúng ta quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi Hải Phòng.”

“Bố nuôi, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Triệu Khang vồn vã hỏi.

Quỷ Y chỉ trừng mắt, giáo huấn Triệu Khang: "Thằng nhóc cậu chuyện không cần hỏi thì đừng nên hỏi, nhanh lái xe quay về khách sạn!”

Triệu Khang chỉ “Dạ!” một tiếng rồi mở cửa xe, lái xe chở ông ta về khách sạn Thiên Phát ở huyện Thạch Điền.

Còn về ba tên xưởng chủ của Hoàng Long sau khi cùng với người đeo mặt nạ mang đồ đen thoát khỏi Ngũ Tộc Thôn, ông ta nói với Hắc Bào Diện Tráo Nhân: "Ta đi trước đây!”

Hắc Bào Diện Tráo Nhân gật đầu, cung kính đáp: "Dạ!”

Ông ta ngồi lên xe nhanh chóng rời khỏi Hải Phòng.

Ông ta  vừa rời đi, Hắc Bào Diện Tráo Nhân liền hỏi Mặt Nạ: "Mặt Nạ, Quỷ Y đâu?”

“Ông ta hẳn đã về khách sạn rồi. Lão già này, không ngờ rằng ông ta lâm trận bỏ trốn.” Mặt Nạ nói.

Thực ra thì Mặt Nạ sớm cũng muốn bỏ chạy rồi, chỉ là ngại giao tình giữa Tập đoàn Thiên Thanh và Hoàng Long rạn nứt nên mới không dám tùy tiện chạy trốn.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân nói: "Đi, chúng ta đi tìm gặp Quỷ Y.”

Cả đám cùng lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi Hải Phòng, Khách sạn Thiên Phát thẳng tiến.

Lúc mà Quỷ Y cùng đồ đệ Triệu Khang của ông ta đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Trùng hợp đã đụng mặt đám người Hắc Bào Diện Tráo Nhân, Mặt Nạ cũng vừa tới nơi.

Mặt Nạ vừa nhìn thấy Triệu Khang liền tức giận chửi vào mặt anh ta: "Triệu Khang ngươi được lắm, thứ chó đẻ. Không thể ngờ ngươi lại có thể cấu kết với nhà họ Triệu để chơi chúng ta một vố đau.”

“Mặt Nạ đại nhân, lời này của ông là có ý gì?” Triệu Khang giật mình hỏi lại.

Thấy đám người Mặt Nạ, ông Tựu, Thiên Thủ Nhân Đồ trở về mà trên người đẩy những vết máu, hơn nữa lại không thấy bất kì thủ hạ nào, liền biết rằng họ đã bại trận.

Mặt Nạ giọng bực tức nói tiếp: "Thằng nhóc ngươi bảo là đã trộm chìa khóa cổng sau của nhà họ Triệu, nhưng khi bọn ta xông vào thì người của Trần Văn Sơn đã sớm mai phục chờ sẵn ở đó rồi. Trần Văn Sơn còn chính miệng nói ra là thủ đoạn của ngươi, ngươi còn muốn già mồm?”

“Hừ! Ngươi hại chúng ta chịu thương vong nặng nề, lão già tôi đây không thể nào tha cho ngươi được.” Mặt Nạ vừa nói vừa vung tay nắm lấy cổ họng Triệu Khang.

Quỷ Y giơ tay ra cản lại, đẩy tay Mặt Nạ ra. Che chắn trước mặt Triệu Khang, trừng mắt giận giữ nói: "Triệu Khang là con nuôi của ta, ông muốn làm gì?”

“Quỷ Y tiền bối, tên Triệu Khang này chả phải tốt lành gì. Hắn ta là gián điệp của Ngũ Tộc Thôn phái tới.”

“Gián điệp? Ta thấy ông mới là gián điệp đấy. Bố ruột thân sinh của Triệu Khang là Triệu Khải Nhân đã bị trừng phạt theo gia pháp. Nó phải rời khỏi nhà họ Triệu, một lòng chỉ muốn báo thù, sao có thể là gián điệp của nhà họ Triệu hả?”

“Nhưng những tin tức mà hắn đưa về cho chúng ta đều là giả! Nếu như không phải là tin lời hắn, thì chúng ta làm gì có chuyện chịu tổn thất nặng nề như vậy chứ?”

Quỷ Y quay mặt nhìn chằm chằm Triệu Khang rồi hỏi: "Triệu Khang, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Triệu Khang giơ tay lên thề: "Triệu Khang con có thể thề với trời, nếu như con tiết lộ bất cứ tin tức gì cho nhà họ Triệu, thì con chết không toàn thây.”

“Ông nghe rõ chưa hả? Căn bản việc này con nuôi ta không có làm.” Quỷ Y nói.

Mặt Nạ thấy Quỷ Y bao che cho Triệu Khang như vậy, chỉ biết tức khí trong lòng.

Thiên Thủ Nhân Đồ nói với Hắc Bào Diện Tráo Nhân: "Chủ xưởng đại nhân, Quỷ Y ông ta ức hiếp người quá đáng. Ngang nhiên cướp đoạt đồ đệ của tôi.”

Hắc Bào Diện Tráo Nhân đáp lại lời của Thiên Thủ Nhân Đồ: "Thiên Thủ, chỉ là một tên Triệu Khang mà thôi. Chuyện này dừng lại ở đây đi, ông hãy tìm cho mình một đồ đệ mới là xong rồi.”

“Nhưng mà...”

Hắc Bào Diện Tráo Nhân trừng mắt tức giận: "Ta nói bỏ đi, lẽ nào ông điếc rồi hay sao?”

Thiên Thủ Nhân Đồ lúc này mặt như đưa đám vậy, khom người đáp: "Thuộc hạ rõ rồi!”

Hắc Bào Diện Tráo Nhân nói với Quỷ Y: "Quỷ Y, ông nhất quyết muốn nhận hắn làm đệ tử sao?”

Quỷ Y liền trả lời: "Đệ tử Tà Y của tôi mới mất, thấy Triệu Khang này rất hợp với tính tình của tôi, nên chuẩn bị nhận làm đệ tử. Hắc Bào Diện Tráo Nhân, ông dẫn người tới tận đây, rốt cuộc là có ý gì? Ngũ Tộc Thôn hiện giờ có lão bà kia ở đó, tấn công không nổi đâu, để một ngày khác hẵng hay.”

Hắc Bào Diện Tráo Nhân cũng thở dài một hơi: "Tôi cũng không ngờ rằng lão bà đó đột nhiên xuất hiện. Lão bà này rất nhiều năm không có âm tín gì, ta cứ nghĩ rằng bà ta chết rồi. Có điều, Phiên Tăng chết rồi, thật sự đáng tiếc.”

“Phiên Tăng rốt cục là do ai giết nhỉ? Tại sao từ đầu chí cuối không thấy hung thủ đâu?” Quỷ Y hỏi.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân giải thích: "Nếu như ta đoán không nhầm, đối phương đã sử dụng bảo bối của nhà họ Hà.”

“Bảo bối? Là thứ gì?”

“Ông biết Hà Văn Toàn không?”

“Tôi có biết!”

“Lão Toàn đó có một bản đồ bảo vật, trên đó toàn là những món đồ có giá trị. Những thứ đó đa số rất tân tiến, vượt xa khoa học công nghệ hiện nay. Ta đã cho rằng nó chỉ tồn tại trên lý thuyết thôi, ai mà ngờ được rằng nó có thật trên đời. Cái kẻ đã giết chết pt, đích thị hắn có khoác trên mình bảo vật Áo choàng tàng hình của nhà họ Hà.”

“Áo choàng tàng hình? Thật sự mang nó có thể tàng hình sao?”

“Vậy ông có thấy hắn không?” Hắc Bào Diện Tráo Nhân hỏi vặn lại Quỷ Y.

Đám người nghe tới việc đối phương có thể tàng hình thì ai nấy lạnh hết sống lưng.

Nếu như là một đại cao thủ sử dụng những bảo bối của nhà họ Hà thì chuyện này quả thực là khiến người ta run sợ đấy.

Nhưng các ngươi không cần lo lắng, cho dù là Áo choàng tàng hình hiện giờ cũng chỉ có một chiếc mà thôi. Có điều, Hà Văn Toàn đó nhất định không được để nó rơi vào tay chúng. Một khi Hà Văn Toàn theo phe chúng, thì ông ta hoàn toàn có thể tạo ra thêm các bảo bối y như Áo choàng tàng hình vậy.”

“Vậy Hà Văn Toàn hiện giờ đang ở đâu?”

“Đang ở Hoàng Long.” Hắc Bào Diện Tráo Nhân đáp.

“Quỷ Y, ta biết y thuật của ông cao siêu, Hà Văn Toàn bệnh nặng, hiện đang hấp hối, bây giờ chỉ có y thuật của ông mới cứu nổi ông ta. Người này tuyệt nhiên không thể để chết, ông hãy đi cùng ta tới tỉnh Thanh Hóa một chuyến, giúp ta xem thử làm thế nào chữa được bệnh.”

Quỷ Y nghĩ một chút rồi trả lời: "Có thể thì có thể! Tuy nhiên, ông hãy đồng ý với ta một chuyện, người của ông không được làm khó con nuôi của ta nữa, ta cũng muốn có hậu bối để có thể kế thừa y bát của mình.”

“Đương nhiên là được! Đồ đệ của Quỷ Y, cũng là con nuôi của ông, người của tôi sẽ không ai dám làm gì.”

Bạch Linh nghe tới đây, lòng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc