CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng không ngờ rằng chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cũng bực mình đến như thế.

Nếu như không phải cửa tiệm “Thành phố sủi cảo” gì đó này làm sủi cảo cũng không tệ lắm, thì chắc Triệu Hùng đã tìm ông chủ cửa tiệm này ra nói chuyện cho ra lẽ rồi.

Lý Thanh Tịnh thấy con gái Triệu Dao Châu và Thẩm Hải chơi với nhau rất vui, trong lòng cô cũng thấy vui vẻ.

Kể từ bây giờ, trong nhà sẽ có thêm một người có thể chơi với con của mình rồi.

Cô đã nghe Triệu Hùng kể chuyện của Thẩm Hải rồi, biết đứa bé này rất đáng thương, bố mẹ đều bị sát hại.

Lúc đang dùng cơm, Lý Thanh Tịnh có vẻ quan tâm Thẩm Hải khá nhiều, không chỉ gắp thức ăn cho cậu bé, mà còn bình phẩm về sủi cảo cho cậu bé nghe, còn nói rằng cậu trưởng thành hơn hẳn các bạn cùng trang lứa, mới có ngần này tuổi mà đã cao như thế này, cũng không hề kén ăn. Sau này lớn lên có lẽ sẽ rất đẹp trai.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ cùng về nhà. Bởi vì buổi tối Triệu Hùng không cần đi luyện công, cho nên hai vợ chồng cùng dựa vào đầu giường ngồi tán gẫu.

Lý Thanh Tịnh gối đầu lên bả vai ông xã Triệu Hùng của mình, thở dài nói: “Triệu Hùng, hôm nay em thấy Thẩm Hải và Triệu Dao Châu chơi với nhau, bỗng nhiên lại muốn có một đứa con.”

Triệu Hùng ôm lấy bà xã Lý Thanh Tịnh, nói với cô: “Thanh Tịnh, em đã đồng ý sinh hai đứa con rồi. Sau này khi nội thương của anh được chưa khỏi, thì chúng ta sẽ sinh thêm đứa nữa.”

Lý Thanh Tịnh đỏ bừng cả mặt, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Bác sĩ Hoa nói nội thương của anh chỉ có cao thủ trên thần bảng mới có thể trị được. Toàn thế giới này chỉ có mười cao thủ được ghi tên trên thần bảng, chúng ta phải đi đâu mới tìm được bọn họ? Em thật sự lo lắng nội thương của anh cả đời này sẽ không chữa khỏi được.”

Triệu Hùng cố tình trêu chọc Lý Thanh Tịnh: “Thanh tịnh, lỡ như thân thể của anh không được chữa khỏi thì phải làm sao bây giờ? Bác sĩ Hoa đã từng nói là, nếu như vết thương đó của anh không được chữa trị tốt thì chuyện vợ chồng sẽ không bao giờ làm được nữa.”

Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói như vậy xong thì cắn môi dưới nói: “Không cho phép anh buồn chán như vậy. Em nhất định sẽ tìm ra biện pháp chữa khỏi cho anh.”

“Lỡ như?” Triệu Hùng truy hỏi.

“Lỡ như anh không trị hết được, thì chúng ta cứ sống cả đời như vậy đi. Dù sao thì chúng ta cũng đã sống như vậy sáu năm liền rồi, mấy chục năm nữa cũng có là gì.”

Nghe thấy vậy Triệu Hùng cảm thấy vô cùng cảm động. Anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô, nói: “Thanh Tịnh, em như thế là đang làm khổ chính mình.”

“Em đã phải chịu gả cho anh rồi, còn sợ phải chịu cái gì nữa chứ?” Lý Thanh Tịnh nhích vào gần trong lòng Triệu Hùng: “Chúng ta có thể sinh được thì sinh, không sinh được thì thôi. Sau này cũng có thể nhận Thẩm Hải làm con nuôi, em thấy đứa nhỏ đó cũng khá tốt.”

“Ừm, được. Anh cũng có ý này. Chẳng qua là trước tiên đừng nói với Thẩm Thanh Hải vội. Chúng ta cứ quan sát nó một thời gian đi đã. À phải rồi, anh cũng đã làm hồ sơ xin vào một trường học cho thằng bé rồi.”

“Trường trung học số bốn của Hải Phòng. Chủ nhiệm lớp của thằng bé tên là Tân Vĩ, là một cô giáo có kinh nghiệm lâu năm.”

Lý Thanh Tịnh “ừm” một tiếng, rồi nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, vậy mấy hôm nay anh đi xem nhà ở xem thế nào đi. Không phải anh nói ông Trần có để lại cho chúng ta một căn biệt thự sao? Đến lúc đó chúng ta có thể để Thẩm Hải đến đó ở. Nếu như để cho thằng bé ở lại với đám người khùng điên như nt, chắc sẽ có ngày bị bẻ lệch đi mất.”

Triệu Hùng phì cười.

Ý nghĩ của anh và bà xã giống hết nhau.

Bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi, vì không có thời gian chăm sóc cho con cái, cho nên đã nhờ người già trong nhà giúp đỡ. Kết quả là, chẳng sớm thì muộn đám trẻ đó cũng theo ông bà của chúng ra ngoài quảng trường nhảy thôi.

Triệu Hùng thật sự không kìm được mà cúi đầu hôn lên trán bà xã mình một cái.

Lúc này Lý Thanh Tịnh cũng không tránh né, cô nhiệt tình đáp lại cái hôn của Triệu Hùng.

Từ khi cô thật sự chấp nhận một người như Triệu Hùng, cô mới phát hiện ra rằng thì ra giữa nam và nữ, việc hôn và vuốt v e là một chuyện vô cùng ngọt ngào.

Trước kia Triệu Hùng hôn Lý Thanh Tịnh nhưng rất hiếm khi được Lý Thanh Tịnh đap lại. Đang lúc anh định tiến thêm một bước thì Lý Thanh Tịnh đẩy anh ra, gương mặt cô đỏ bừng lên: “Được rồi, như thế là đủ rồi nhé. Anh quên là bác sĩ Hoa nói gì với anh rồi sao?”

Câu nói này giống nhau như chậu nước lạnh tưới lên đầu Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Được rồi. Đừng có nghĩ linh tinh, em cũng là của anh mà, sau này vẫn còn cơ hội mà. Anh nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta đưa Triệu Dao Châu với Thẩm Hải đến trường học, rồi đón ba xuất viện.”

Triệu Hùng “Ừm” một tiếng, đáp: “Anh đi rửa mặt.”

Dùng nước lạnh rửa mặt xong, Triệu Hùng mặc niệm một lúc rồi mới bình tĩnh lại được.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh lái xe đưa con gái đến nhà trẻ, ngay sau đó lại đưa Thẩm Thanh Hải đến trường trung học số bốn Hải Phòng.

Sau khi hai người về đến bệnh viện, Đào Yên Hoa và Lý Quốc Lâm đã thu dọn đồ đạc xong.

Lý Quốc Lâm nhìn thấy Triệu Hùng và con gái lớn thì rất vui vẻ.

Ông ta hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, con đi công tác về ròi đấy à?”

“Vâng, xong rồi.”

Triệu Hùng vừa dứt lời, thì nghe thấy Đào Yên Hoa bên cạnh nói một câu: “Hừ, gọi thằng con rể này tới thì làm cái gì? Bình thường không chỉ không đến thăm, bố vợ bị tai nạn xe cộ, không đến chăm sóc bố vợ thì thôi, lại còn đi công tác. Thanh Tịnh thật sự là khổ tám đời nên mới gả cho người đàn ông như cậu.”

“Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Triệu Hùng đi công tác, đi làm chuyện quan trọng mà.”

Lý Thanh Tịnh không ngờ rằng, lúc này Đào Yên Hoa mẹ mình còn có thành kiến với Triệu Hùng như vậy.

Cũng khó trách bà ấy lại như vậy, trong nhà chỉ có Lý Quốc Lâm và tll thật sự biết Triệu Hùng như thế nào. Bà cụ nhà họ cũng đoán được một chút, nhưng mà cũng chỉ đoán thôi, chứ không chắc chắn.

Trong lòng Đào Yên Hoa, con rể Triệu Hùng mặc dù là lái xe của Thẩm Thanh Hải, so với lúc trước thích ăn lười làm mà nói thì đã là tiến bộ rất lớn. Thế nhưng đi ra ngoài mà nói con rể mình là một thằng lái xe, đối với bà ta mà nói đó chẳng phải là chuyện gì đáng tự hào.

Hồi trước lúc chồng bà xảy ra tai nạn xe cộ, ban đầu thằng nhóc Triệu Hùng này còn hay chạy tới bệnh viện, nhưng mà sau đó thì chẳng thấy đâu nữa rồi.

Đào Yên Hoa càng nghĩ càng tức, không thể nào thoải mái hơn nổi.

Lý Quốc Lâm bèn nói với Đào Yên Hoa: “Bà cũng nghe thấy rồi, Triệu Hùng đến Thanh Hóa để công tác. Người trẻ tuổi bây giờ có ai mà không cố gắng làm việc đâu. Bà ở nhà nhàn rỗi thì lo chăm tôi mấy hôm đi, bớt càu nhàu lại. Tôi thấy bà lại bắt đầu tái phát bệnh cũ rồi đúng không.”

“Này này Lý Quốc Lâm. Tôi hầu hạ ông như thế mà còn phải tội à? Nếu như không phải ngày nào tôi cũng hầu ông ăn mặc vệ sinh thì ông có bình phục được nhanh vậy không?”

“Hừ, bà không chăm sóc tôi, cùng lắm thì tôi mời hộ sĩ đến chăm. Dù sao cũng tốt hơn là phải nhìn bà mặt nặng mày nhẹ.”

“Được lắm Lý Quốc Lâm, bây giờ ông càng ngày càng muốn leo lên đầu tôi rồi đấy. Tôi phát hiện từ khi ông làm giám đốc của khách sạn Xuân Nghĩa, lương vài tỷ một năm, thì ông càng không coi tôi ra gì nữa rồi.”

“Đương nhiên là không coi bà ra gì rồi!” Lý Quốc Lâm quát lên với Đào Yên Hoa: “Tôi phải chịu sự ức chế với bà cả đời này rồi. Cái nhà này cho dù không có bà thì nó vẫn là một cái nhà! Sau này bà bớt ngang ngược vô lý đi, nếu còn vậy nữa tôi sẽ ly hôn với bà!”

Bình luận

Truyện đang đọc