CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khi mà Hà Ngọc Kỳ thoa dầu thuốc cho Hoa Di, cô ấy phát hiện vết thương của Hoa Di rất nghiêm trọng, vị trí bị đá hiện vết chân rất rõ ràng.

Không khó tưởng tượng, người kia hẳn đã sử dụng lực lượng rất lớn.

"Chị Hoa, hôm nay thực sự là quá nguy hiểm." Hà Ngọc Kỳ vừa bôi trét dầu thuốc ở vị trí vết thương của Hoa Di vừa nói.

"Đúng vậy. Chị cũng không nghĩ tới đối phương lại gian xảo đến như vậy, giả dạng làm bệnh nhân để dụ chị mắc lừa."

"Về sau chị phải cẩn thận một chút, không thể giẫm lên vết xe đổ."

"Ừ. Ngã một lần phải khôn hơn chứ em, xem như là thuốc đắng giã tật vậy." Hoa Di thở dài nói tiếp: "Chị cũng chỉ nghĩ là cứu người, ai ngờ người khác lại muốn lấy mạng của chị."

"Đám côn đồ này thật sự là quá xấu rồi. Bọn họ làm sao lại không chết hết đi cơ chứ? Nếu vậy thì thế giới sẽ bình yên."

Hoa Di cười mỉm rồi nói: "Người xấu trên thế giới này vĩnh viễn sẽ không chết hết đâu em. Nhưng mà chính nghĩa vẫn sẽ luôn giành chiến thắng, chỉ cần một lòng hướng thiện, ông trời sẽ phù hộ cho người lương thiện thôi em à."

Hà Ngọc Kỳ thoa dầu thuốc giúp Hoa Di rồi đi ra mở cửa, gọi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đang đứng bên ngoài đi vào.

Hoa Di đã tỉnh táo lại sau cơn sợ hãi và khủng hoảng, nhìn về phía Triệu Hùng và Trần Văn Sơn rồi nói: "Anh Triệu, Văn Sơn, chuyện hôm nay rất cảm ơn các anh."

"Hoa Di, em cũng đừng khách khí với anh làm gì." Triệu Hùng nói.

Trần Văn Sơn nói hùa theo: "Đúng vậy. Cái mạng này của anh cũng là em cứu, nếu những người này còn dám tới đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ."

Hoa Di và Trần Văn Sơn khuyên nhủ: "Văn Sơn, anh đừng kích động. Liệp Hộ Môn là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, chuyện này không phải chỉ một mình anh có thể giải quyết được. Cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn về chuyện này mới được."

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Văn Sơn, Hoa Di nói đúng đó. Chuyện về Liệp Hộ Môn, chúng ta không thể hành động theo cảm tính được. Liệp Hộ Môn là một cái chi nhánh từ Am Cẩu, cũng là đối thủ một mất một còn với nhà họ Triệu của tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ diệt trừ nó. Cho nên Hoa Di cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần em ở Hải Phòng, Triệu Hùng anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có thể thương tổn tới em."

Tuy nói rất mạnh miệng như trong lòng lại vô cùng hổ thẹn. Hôm nay nếu không phải là Hoa Di mạng lớn thì hẳn sẽ gặp phải độc thủ từ Liệp Hộ Môn rồi.

Triệu Hùng thương lượng một phen cùng với Trần Văn Sơn về vấn đề an toàn của Hoa Di, vì thế nên cũng chưa kịp ăn món gì.

Triệu Hùng vì không muốn để cho Hoa Di suy nghĩ nhiều nên để cho cô ấy nghỉ ngơi một lát. Anh kiếm quán cơm gần đây rồi dẫn mọi người tới dùng cơm.

Sau khi ăn xong, Hoa Di trở về phòng khám bệnh, xem các ca bệnh đã hẹn trước rồi sớm đóng cửa phòng khám.

Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ đi tới tòa cao ốc hành chính đến công ty xây dựng Đào Thị.

Sáng sớm, Lý Thanh Tịnh cũng đã nói với Triệu Hùng để cho buổi tối anh tới đón cô rồi cùng đi tới viện dưỡng lão, thăm mẹ của Lý Thanh Tịnh là Đào Yên Hoa.

Thấy thời gian còn sớm, Triệu Hùng dẫn Hà Ngọc Kỳ tiến vào công ty.

Bây giờ, rất nhiều người trong công ty xây dựng Đào Thị đều biết Triệu Hùng là hội trưởng thương hội Hải Phòng, mặt khác còn nghe nói anh là một trong những cổ đông của tập đoàn Hùng Quang.

Những tin tức bát quái này càng truyền đi càng tà dị. Thậm chí còn có người đồn Triệu Hùng là con rơi của Trần Thiên Trung, nhà giàu nhất Hải Phòng.

Đến nỗi chuyện Triệu Hùng bị trục xuất khỏi nhà họ Triệu, là bởi vì anh là con rơi của Trần Thiên Trung nên mới bị nhà họ Triệu trục xuất khỏi dòng họ.

Tóm lại, đủ loại giả thuyết, cái gì cũng nói được.

Đương nhiên, những tin đồn nhảm nhí này, nhân viên cũng chỉ có thể giao lưu trao đổi trong âm thầm, ai cũng không dám nói trước mặt Lý Thanh Tịnh.

Thấy Triệu Hùng tới, người trong công ty xây dựng Đào Thị đều nhao nhao chào hỏi với anh.

Rất nhiều người gặp Triệu Hùng mang theo một cô gái dễ thương đều đang suy nghĩ Hà Ngọc Kỳ là ai.

"Buôn chuyện" vĩnh viễn là tính cách trời sinh của mỗi con người, mọi người lại nhao nhao suy đoán.

Đặng Gia Hân nhìn thấy Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ tới nên tiến lên cười chào hỏi: "Anh Triệu, Ngọc Kỳ, hai người đã tới rồi."

Triệu Hùng gật đầu rồi quay qua nói với Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, em đi vào phòng Đặng Gia Hân ngồi nghỉ ngơi đi. Anh đi trò chuyện vài việc riêng với Thanh Tịnh."

Hà Ngọc Kỳ mừng rỡ gật đầu đáp ứng, cô ấy cũng không muốn ở trong phòng ăn thức ăn cho chó của đôi vợ chồng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh này. Đến lúc đó thì con chó độc thân như cô ấy sẽ rất khó xử.

Đi tới phía trước cửa phòng làm việc của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng khe khẽ gõ cửa một cái.

"Mời vào." Bên trong truyền ra âm thanh của Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng đẩy cửa đi vào thì phát hiện Đào Yên Quân cũng đang ở đây.

Anh vốn còn muốn tạo sự bất ngờ dành cho Lý Thanh Tịnh, thấy vậy nên thu liễm nụ cười trên mặt.

Đào Yên Quân thấy Triệu Hùng tới, ông ta chủ động chào hỏi: "Triệu Hùng, anh đã đến rồi."

Triệu Hùng gật đầu, thấy vết thương trên mặt của Đào Yên Quân vẫn chưa tan, anh nói: "Thương thế của ông còn chưa tốt mà sao lại đến đây làm sớm như vậy?"

"Ở nhà rảnh rỗi quá nên nhàm chán, nên tôi đi ra ngoài tìm chút chuyện để làm." Đào Yên Quân nở nụ cười to.

Triệu Hùng cảm thấy sau khi Đào Yên Quân ra khỏi tù, ông ta đã có chút cải biến. Trước đó mỗi khi nhìn thấy anh, trên mặt của ông ta lúc nào cũng để vẻ mặt đen thối. Nhưng bây giờ nhìn anh thì luôn nở nụ cười trên mặt, mà cũng không phải là nụ cười giả tạo kia.

Đào Yên Quân cũng hiểu chuyện nên quay qua nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, vậy cậu đi trước nhé."

"Vâng, thưa cậu."

Đào Yên Quân đang muốn xoay người rời đi thì Lý Thanh Tịnh lên tiếng kêu:

"Đúng rồi cậu trẻ. Cậu nói mấy người phụ trách bộ công trình sáng mai đến công ty gặp cháu, cháu muốn triển khai cuộc họp. Gần đây thì tiến độ của công trình quá chậm chạp."

"Được. Vậy cậu đi nói với bọn họ." Đào Yên Quan vừa dứt lời thì chào với Triệu Hùng, quay người đi ra khỏi văn phòng Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh buông cây viết trên tay xuống, ưỡn cái lưng thẳng tắp, cười mủm mỉm hỏi Triệu Hùng: "Sao anh tới sớm như vậy? Hẹn hò với Vân Nhã xong rồi sao?"

"Anh và Vân Nhã chỉ ngồi uống ly cà phê mà thôi, không phải hẹn hò gì cả." Triệu Hùng lo vợ của anh Lý Thanh Tịnh sẽ hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

"Cô ta tìm anh để làm gì?" Đôi mắt của Lý Thanh Tịnh rơi vào trên người Triệu Hùng, khẽ hé môi mỏng.

Triệu Hùng nói thật: "Cuối tuần là ngày sinh nhật của cô ta, cô ta muốn mở tiệc tùng nên mời anh tham dự. Thanh Tịnh, đối với việc này thì anh rất xin lỗi, vì em chưa đồng ý thì anh đã đồng ý với cô ta rồi."

"Đồng ý thì đồng ý thôi. Chỉ là tham gia tiệc tùng sinh nhật, cũng không phải là vụng trộm hẹn hò." Lý Thanh Tịnh nói rất hào phóng.

Triệu Hùng nghe vậy hơi hơi nhăn đầu lông mày, anh luôn cảm giác là Lý Thanh Tịnh thay đổi. Nhưng mà thay đổi ở chỗ nào thì anh không nói được.

Theo lý thuyết, Vân Nhã xem như tình địch của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh không phải luôn bảo anh không được liên hệ nhiều với Vân Nhã sao, làm sao thời gian gần đây thì Lý Thanh Tịnh lại dần dần quen thuộc với Vân Nhã, chuyện này thật sự làm anh rối rắm, vô cùng hoang mang.

Lý Thanh Tịnh đi tới bên cạnh Triệu Hùng, ngồi ở trên ghế sô pha rồi hỏi anh: "Uống trà không?"

"Không uống. Anh còn muốn nói một chuyện rất lớn vừa xảy ra." Triệu Hùng nói.

"Chuyện lớn nào cơ?" Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thì ra dám người không mời mà đến Hải Phòng kia là người của Liệp Hộ Môn. Bọn họ vừa mới ám sát Hoa Di."

"Cái gì?" Sau khi nghe xong, Lý Thanh Tịnh hốt hoảng kêu lên: "Thế chị Hoa không có làm sao chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc