CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lưu Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý, bốn người đó tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi. Ai cũng không bằng lòng quỳ trước Triệu Hùng. Bốn người đều là những nhân vật hô mưa gọi gió ở huyện Ngọc Thủy. Ở huyện Ngọc Thủy, tới tận bây giờ đều là người khác quỳ trước bọn họ. Trước giờ bốn người bọn họ  chưa từng quỳ trước người khác.

Nông Tuyền thấy bốn người cứ đứng ở nơi đó, ai cũng không bằng lòng quỳ xuống. Cậu ấy dùng giọng lớn như cái loa mà quát: “Các người bị điếc cả rồi sao? Cậu chủ của tôi bảo các người quỳ xuống, không nghe thấy hả?”

Lôi Đức Hựu trừng mắt nhìn Triệu Hùng rồi nói: “Tên họ Triệu, anh đừng có mà khinh người quá đáng!”

Triệu Hùng cười lạnh mà nói: “Thủ đoạn của tôi so với các người chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Hôm nay nếu như tôi không khiến các người phục tùng thì sau này xem ra Triệu Hùng tôi đây khó mà làm ăn ở cái huyện Ngọc Thủy này được. Nông Tuyền!”

Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu với Nông Tuyền. Chỉ thấy cơ thể của Nông Tuyền khẽ động, sau đấy người đã đến trước mặt Lôi Đức Hựu.

“Bốp!” Một cái tát vang dội lại một lần nữa vang lên. Ngay sau đó “bộp bộp” một tiếng, Lôi Đức Hựu trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Nông Tuyền lại đá một cước vào sau khuỷu chân của từng người trong đám Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý. Trong nháy mắt, ba người cảm thấy chân tê tê giống như bị điện giật, không tự chủ được mà quỳ trên mặt đất. Đừng nói Nông Tuyền là cao thủ Thiên Bảng, cứ coi như cậu ấy chỉ là cao thủ Địa Bảng thì cũng không phải là loại mà những người như Giả Bưu này có thể chọc tới.

Nông Tuyền giáng xuống mấy bạt tai, tát đến mức khiến cho bốn người Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý chảy máu mũi ròng ròng. Cái dáng vẻ đó gọi là thảm bại. Ngay cả Đổng Hạo cũng cảm thấy thủ đoạn trừng trị người khác của Triệu Hùng quá cứng rắn. Có điều, những người này đều là những tên côn đồ ở huyện Ngọc Thủy. Từ trước đến bây giờ bọn họ chưa từng làm chuyện gì tốt. Không biết có bao nhiêu người thật thà đã bị bọn Lôi Đức Hựu bắt nạt. Nghĩ đến điều này, Đổng Hạo rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Triệu Hùng có thể nói để giải tỏa uất ức thay cho những người từng bị bốn tên du côn lưu manh này ức hiếp ở huyện Ngọc Thủy.

Sau khi Triệu Hùng dùng điện thoại quay lại dáng vẻ thảm bại của bốn người, anh nói với Đổng Hạo ở bên cạnh: “Đổng Hạo, anh đi tìm ít giấy và bút để bốn người bọn họ viết giấy cam đoan.”

“Được!” Đổng Hạo lên tiếng, xoay người đi ra ngoài. Lúc trở lại lần nữa, trong tay đã có thêm mấy tờ giấy và bút.

Triệu Hùng dặn dò Đổng Hạo: “Bảo bốn người bọn họ viết giấy cam đoan rằng sau này không được phép tìm anh gây chuyện và cũng không cho phép đến Nam Trung gây rắc rối! Ác độc như nào thì để bọn họ viết y như thế, thẳng cho đến khi anh hài lòng mới thôi. Anh hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi!” Đổng Hạo gật đầu. Đổng Hạo phân phát giấy bút cho bốn người xong, thì quát với bốn người họ: “Bốn người các người đã nghe chưa? Nếu như có cái nào viết không khiến cho tôi hài lòng thì thứ các người nhận được chính là một trận đấm đá. Viết cho đến khi khiến cho tôi hài lòng thì mới thôi!”

Bốn người Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý đều sắp bị Triệu Hùng tra tấn đến mức khóc luôn rồi. Bọn họ ở huyện Ngọc Thủy đã luôn hống hách quen thói, lần này rốt cục chọi phải cục đá cứng mà.

Đúng lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn gấp gáp. Không đợi Triệu Hùng dặn dò, Nông Tuyền đã đến trước cửa. Chỉ thấy từ ngoài cửa có một đám người xông vào, cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu người, nhưng điều khiến cho người ta trợn mắt há mồm là những tên đàn em của Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý vừa xông vào trong căn phòng đã lập tức bị Nông Tuyền đá ngã lăn từng tên một.

Cậu ấy trực tiếp đá người đến bên cạnh Lý Việt. Lý Việt vốn còn định vung nắm đấm đánh những người này, nhưng thấy bọn họ đều đã mất đi năng lực chiến đấu, trong lòng anh ta càng thêm bội phục Nông Tuyền. Cậu Nông Tuyền này nếu mà sinh ra ở cổ đại thì tuyệt đối là một vị tướng hùng mạnh. Cậu ấy rất có khí thế của một người giữ cửa thành, muôn người khó vượt qua.

Lý Việt bắt lấy thân thể của những người này, chất lung tung thành một đống. Trong nháy mắt, những tên bảo vệ xông vào bị xếp chất đống giống như một gò núi nhỏ. Đây chính là chỗ dựa của Lôi Đức Hựu và Giả Bưu nhưng trong nháy mắt, niềm hi vọng nhất của mình đã biến thành thất vọng.

Trong lòng Đổng Hạo vô cùng chấn động. Nếu kiểu người như Nông Tuyền này đi làm lính ở trong quân đội thì tuyệt đối là người thuộc cấp bậc huấn luyện viên. Người này cũng quá mạnh rồi nhỉ?

Đổng Hạo thấy mấy người Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý đã sợ đến ngu người luôn rồi, đến cả một chữ cũng chưa viết. Anh tàn nhẫn gõ một cái lên đầu của từng người bọn Lôi Đức Hựu, quát bọn họ: “Còn thất thần cái gì? Mau viết đi!”

Mấy người Lôi Đức Hựu nào dám phản bác, mỗi người đều giống như học sinh tiểu học mà ngoan ngoãn ghé trên bàn mạt chược, viết “giấy cam đoan”. Đổng Hạo liên tiếp xé năm sáu lần “giấy cam đoan” của mấy người bọn họ thì bọn họ mới viết ra được giấy cam đoan khiến Đổng Hạo vừa lòng. Đương nhiên, bọn Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý, mỗi người đều bị Đổng Hạo đánh cho mặt mũi bầm dập. Trong cơn tuyệt vọng, bọn họ mới viết ra một bản cam đoan “khiến người ta rơi lệ” từ tận đáy lòng mình.

Đổng Hạo để mấy người họ ký tên đồng ý xong, cầm giấy cam đoan của ba người trình lên Triệu Hùng.

Sau khi nhận về, Triệu Hùng chỉ thấy trên tờ giấy cam đoan mà Lôi Đức Hựu viết: “Tôi tên là Lôi Đức Hựu. Nếu như sau này tôi trả thù Đổng Hạo và thôn dân ở Lâm Đồng thì cứ khiến tôi ra ngoài bị xe đâm chết, uống nước thì sặc mà chết, con cháu nếu là con gái thì đời đời kiếp kiếp làm gái, con trai thì đời đời kiếp kiếp làm người hầu.”

Triệu Hùng xem qua “giấy cam đoan” của Lôi Đức Hựu xong thì chỉ thiếu chút nữa là phì cười. Anh chỉ muốn để cho mấy người Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý viết tượng trựng là được rồi. Không ngờ rằng, bọn họ đều bị doa đến mức có bóng ma tâm lý, viết thật đúng là cảm động lòng người.

Anh lại nhìn đến giấy cam đoan của Giả Bưu, bên trên viết: “Tôi tên là Giả Bưu. Nếu như sau này tôi trả thù Đổng Hạo cùng với thôn dân ở Lâm Đồng và thôn dân ở Nam Trung thì hãy để cho Giả Bưu tôi biến thành thái giám, cả một đời cô độc, vĩnh viễn không lấy được phụ nữ.”

Giấy cam đoan của Vi Khánh, bên trên viết: “Tôi tên là Vi Khánh. Nếu như sau này tôi trả thù Đổng Hạo cùng với thôn dân ở Lâm Đồng và xí nghiệp của Triệu Hùng ở huyện Ngọc Thủy thì hãy để cho Vi Khánh tôi bị chó hoang cắn chết, cả nhà của tôi đều chết không tử tế.”

Triệu Hùng nhìn đến chỗ này, hít vào một ngụm khí lạnh. Cái tên Vi Khánh này lập lời thề thật đúng là vô cùng hung ác.

Giấy cam đoan của Tôn Phú Quý, phía trên viết: “Tôi tên là Tôn Phú Quý. Nếu như sau này tôi trả thù Đổng Hạo và thôn dân ở Lâm Đông và thôn dân ở Nam Trung thì hãy để cho Tôn Phú Quý tôi bị nhiễm từ HIV-AIDS đến các loại bệnh nan y, chết bằng cách thức thảm thương nhất.”

Mấy người Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý thật sự là bị đánh cho sợ rồi. Đem ra hơn hai mươi tên đàn em còn chưa kịp ra tay thì đã bị Nông Tuyền người ta trừng trị rồi, bọn họ nào dám trả đũa Triệu Hùng nữa. Trước đó bọn họ viết “giấy cam đoan cứ một lần không đạt lại bị Đổng Hạo tàn nhẫn đánh đập một trận, cho nên, trong cơn tuyệt vọng, bọn họ mới viết ra tờ “giấy cam đoan” ác nghiệt như vậy.

Triệu Hùng cầm “giấy cam đoan”, giao lại cho Đổng Hạo ở bên cạnh rồi nói: “Đổng Hạo, lát nữa đến tiệm phô-tô, sao chép thành nhiều bản! Ngay lúc bọn họ dám đến gây rắc rối, thì truyền những tờ giấy cam đoan này cho già trẻ lớn bé của huyện Ngọc Thủy xem.”

“Được thôi!” Đổng Hạo vui vẻ nhận lấy giấy cam đoan của bốn người.

Mặc dù thời gian Đổng Hạo quen biết Triệu Hùng không bao lâu nhưng anh phục sát đất Triệu Hùng. Bên người có một cao thủ như Nông Tuyền thì không nói làm gì, nhưng làm việc lại vô cùng có thủ đoạn. Đây chắc chắn là người làm nên chuyện lớn. Trong lòng anh đã quyết định là mình phải đi theo Triệu Hùng để cùng nhau tạo lập nên sự nghiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc