CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy, ông chủ Hùng Lạc lại đưa Trần Thiên Trung đến cùng, vẻ hoảng sợ chợt hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.

“Anh Hùng, chúng ta phải làm gì bây giờ? Không ngờ lại động đến cả người giàu có nhất thành phố!” Trong lòng Hoàng Nguyệt Ánh vô cùng lo lắng không yên.

Triệu Hùng đứng dậy, trấn an Hoàng Nguyệt Ánh: “Yên tâm đi chị Ánh, không sao cả! Chắc chắn ông chủ của Hùng Lạc này tìm ông Thiên Trung đến để thuyết phục chúng ta.”

Triệu Hùng vừa nói xong, thì thấy Trần Thiên Trung và một người đàn ông hói đầu khoảng năm mươi tuổi bước vào.

Không cần nói cũng biết, người đàn ông tuổi ngũ tuần hói đầu đứng cạnh Trần Thiên Trung này chính là Tằng Chấn chính là ông chủ của Hùng Lạc.

Triệu Hùng cười thầm trong lòng, Tằng Chấn này tìm ai không tìm lại đi tìm Trần Thiên Trung.

Triệu Hùng dẫn Hoàng Nguyệt Ánh và những người khác đến chào đón, anh chủ động chào hỏi Trần Thiên Trung, nói: “Ông Thiên Trung, sao ông lại đến đây?”

Trần Thiên Trung cố ý nhăn mặt hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ của Hùng Lạc đâu?”

“Vâng, đang ở trong phòng làm việc.”

Tằng Chấn trừng mắt nhìn Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Hừ, nếu như con trai tôi thiếu một cọng tóc nào, tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.” Nói rồi, ông ta đi theo Hoàng Nguyệt Ánh đến phòng làm việc nơi Tằng Thần Nam bị giam giữ.

Lúc Tằng Chấn mở cửa bước vào thì nhìn thấy Tằng Thần Nam đang li3m nước canh còn lại trong hộp cơm.

Ngày hôm nay cậu ta chỉ ăn mấy cái bánh ngô nên đã đói lắm rồi.

Tằng Thần Nam kích động đến bật khóc khi nhìn thấy bố mình, Tằng Chấn.

“Bố!...”

Tằng Chấn nhìn đứa con trai mới hai ngày không gặp, khuôn mặt đã gầy đi không ít. Ông ta quay đầu lại nhìn Hoàng Nguyệt Ánh lạnh lùng hỏi: “Mấy người cho con trai tôi ăn thứ này?”

“Nếu không thì sao đây? Chẳng lẽ còn phải cho cậu ta ăn hải sản tươi sống, sơn hào hải vị sao?”

Nếu hai bên đã cãi vã khó chịu rồi thì Hoàng Nguyệt Ánh cũng không cần phải nể mặt Tằng Chấn làm gì.

Tằng Chấn hừ một tiếng trong mùi, quát đứa con trai Tằng Thần Nam: “Thằng nhóc kia ra đây cho bố!”

Tằng Thần Nam vội vàng đi theo Tằng Chấn ra ngoài, đi đến trước mặt Trần Thiên Trung, Triệu Hùng, Phan Ngọc Anh và những người khác.

Tằng Chấn nói với Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, Triệu Hùng là tài xế của ông đúng không?”

“Đúng vậy!” Trần Thiên Trung khẽ gật đầu.

Tằng Chấn tức giận, chỉ vào mặt Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, người tài xế này của ông đã giam giữ con trai tôi bất hợp pháp ở công ty, lại còn cho con trai tôi ăn thứ đồ như cơm hộp. Ông có nên cho tôi một lời giải thích không?”

Trần Thiên Trung nhìn Triệu Hùng, Triệu Hùng nở nụ cười chế nhạo, nói với Tằng Chấn: “Giải thích? Ông chủ Tằng, ông có biết đã xảy ra chuyện gì không? Ở đây không có cái gọi là giam giữ bất hợp pháp. Thứ nhất tôi không trói con trai ông. Thứ hai, tôi không đánh con trai ông. Mà là con trai ông dẫn người đến đập phá tài sản của công ty tôi, tôi chỉ muốn đòi bồi thường mà thôi.”

“Cậu đã bắt nạt con trai tôi thành ra như thế này rồi, cậu cho là tôi sẽ bồi thường cho cậu sao?” Tằng Chấn nói với người đứng bên cạnh: “Chúng ta đi.”

Triệu Hùng dùng mắt ra hiệu cho Nông Tuyền, ngay lập tức Nông Tuyền đi ra chặn đường hai cha con nhà họ Tằng.

Nét mặt Tằng Thần Nam lộ ra vẻ kinh hãi, kéo tay áo của bố cậu ta, Tằng Chấn, chỉ vào Nông Tuyền, nói: “Bố! Người này đánh nhau rất giỏi, cậu ta đã đánh bại được Otis.”

Tằng Chấn nghe vậy vô cùng sợ hãi.

Người ngoại quốc da đen Otis là người mà Tằng Chấn đã phải bỏ ra một số tiền lớn để mời về làm vệ sĩ riêng cho Tằng Thần Nam.

Ở tỉnh Nghệ An cả một thế hệ Otis đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ lại thất bại trong tay người trước mặt này.

Tằng Chấn nhìn Nông Tuyền có vẻ mặt ngốc nghếch, dáng vẻ không mấy sáng sủa, nhưng lại khiếp sợ võ công của cậu ấy, không dám lỗ m ãng.

Tằng Chấn đành dẫn người quay trở lại, nói với Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, ông không thể dung túng cho một người tài xế đến mức độ này chứ?”

Trần Thiên Trung nghe vậy liền cau mày, nói với Tằng Chấn: “Ông chủ Tằng, chẳng lẽ con trai ông đập phá công ty của Triệu Hùng mà không định bồi thường sao?”

Tằng Chấn nghe ông Thiên Trung nói vậy hơi sững sờ, cười khểnh nói với Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, bên ngoài đều đồn là Triệu Hùng là con riêng của ông. Ông lại bao che cho con như vậy, chẳng lẽ Triệu Hùng thực sự là con riêng của ông sao?”

Từ lâu Triệu Hùng và Trần Thiên Trung đã nghe được những lời đồn đại bàn tán bên ngoài rồi. Nhưng quan hệ của hai người, nói là quan hệ bố con cũng không ngoa. Vậy nên, Triệu Hùng và Trần Thiên Trung đều không để ý đến những lời đồn này.

Trần Thiên Trung nhìn chằm chằm vào Tằng Chấn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông chủ Tằng, ông nói như vậy không hay chút nào. Tôi đến đây với ông là để giúp ông giải quyết vấn đề, chứ không phải là để ông bàn chuyện riêng tư của tôi.”

“Ông Thiên Trung, ông sẽ không không nể mặt Tằng Chấn tôi chứ? Ông phải biết rằng cái thành phố Hải Phòng nhỏ bé chật hẹp của các ông sẽ không thể chịu được sự trả thù của Nghệ An chúng tôi đâu.”

Trần Thiên Trung cười khểnh một tiếng, nói: “Ông chủ Tằng, ông đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Ông cho rằng bản thân ông có thể đại diện cho Thương hội Nghệ An sao? Tôi biết ông cũng có chút thế lực ở Nghệ An. Nhưng hãy nhớ rằng đây là Hải Phòng, không phải nơi ông có thể giở thói ngang ngược. Nếu như ông muốn từ chối không đền tiền thì chúng ta đành phải báo cảnh sát vậy.”

Vừa nhắc đến việc báo cảnh sát, ngay lập tức làm cho Tằng Chấn sợ hãi.

Các mối quan hệ của Tằng Chấn ở Hải Phòng căn bản không thể so sánh với Trần Thiên trung. Hơn nữa, chuyện này con trai ông ta Tằng Thần Nam cũng có lỗi sai, là cậu ta ra tay đập phá công ty trước. Xét cả công và tư đều phải bồi thường cho người ta.

Tằng Chấn cũng không thiếu số tiền này, hùng hổ nói: “Nói đi, phải đền bao nhiêu,  tôi viết chi phiếu cho mấy người.”

Triệu Hùng hỏi chị Ánh đứng bên cạnh: “Chị Ánh, chị đã tính chưa?”

“Đã tính xong rồi!” Chị Ánh cầm một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu đọc từng khoản tiền.

Tằng Chấn nghe chị Ánh đọc có chút không kiên nhẫn, nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Không cần đọc nữa, cô cứ nói tổng cộng cần đền bù bao nhiêu tiền là được.”

Hoàng Nguyệt Ánh nói: “Tổng giá trị những món đồ đã bị thiệt hại của công ty là hai mươi lăm tỷ bốn trăm mười triệu đồng.”

“Một tuần lương của nhân viên công ty là năm tỷ bốn trăm triệu.”

“Phí tổn thất tinh thần cho nhân viên là bốn tỷ bảy trăm hai mươi lăm triệu.”

“Tổng cộng tất cả là ba mươi lăm tỷ năm trăm ba mươi lăm triệu.”

Tằng Chấn choáng váng khi nghe thấy con số hơn ba mươi lăm tỷ. Ông ta ngó bên trái rồi lại nhìn bên phải, trong công ty ngoại trừ vài cái máy tính và mấy bộ bàn ghế bị đập đập bể ra thì cũng không thấy món đồ có giá trị nào.

Đây rõ ràng là bị hãm hại!

Nhưng đây là địa bàn của Hải Phòng. Lại có thêm một cao thủ như Nông Tuyền chắn đường, nếu không chịu bồi thường tiền thì bọn họ không thể đi ra khỏi nơi này được.

Vốn dĩ Tằng Chấn hy vọng mời người giàu nhất Hải Phòng Trần Thiên Trung đến để giúp ông ta hòa giải. Không ngờ được rằng Trần Thiên Trung lại bao che cho con trai như vậy, hết lòng nói giúp cho Triệu Hùng.

Tằng Chấn hỏi Triệu Hùng: “Đưa số tài khoản của công ty của cậu cho tôi, bây giờ tôi sẽ cho người chuyển tiền cho các cậu.”

Sau khi Hoàng Nguyệt Ánh nói số tài khoản của công ty, không đến hai mươi phút sau đã nhận được số tiền bồi thường là ba mươi lăm tỷ năm trăm ba mươi lăm triệu.

Hoàng Nguyệt Ánh gật đầu với Triệu Hùng, nói: “Anh Hùng, số tiền bồi thường đã được chuyển khoản đến rồi.”

Triệu Hùng gật đầu lên tiếng: “Được rồi!”

Tằng Chấn quay người dẫn theo con trai Tằng Thần Nam định rời đi thì nghe thấy Triệu Hùng lên tiếng gọi: “Chờ một chút!”

Tằng Chấn quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Hùng hỏi: “Thằng nhóc, cậu còn muốn làm gì nữa?”

Triệu Hùng nói: “Ngọn nguồn của chuyện này là do con trai ông thích cô Phan Ngọc Anh của công ty tôi. Vậy nên, tôi lo rằng sau này con trai ông sẽ con đến làm phiền cô Ngọc Anh, để cậu ta viết giấy cam đoan, sau này sẽ không đến làm phiền cô ấy nữa, rồi mấy người có thể đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc