Trần Văn Sơn nói như vậy thật ra chỉ là đang an ủi Mã Bá Lộc mà thôi. Trong lòng anh ấy biết để Tiết Ân vào nhà họ Lưu ở Nha Trang, kết quả chỉ có thể là chín phần chết một phần sống.
Sau khi Mã Bá Lộc rời đi, Trần Văn Sơn và Tiết Ân bắt đầu tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đêm nay, bọn họ xông vào nhà họ Lưu, một khi bị phát hiện thì sẽ gây ra một trận đánh nhau ác liệt!
Mặc dù hai người đều là cao thủ "Thiên Bảng", nhưng tốt xấu gì cũng không chịu nổi cả đàn sói! Huống chi ở Tây Giao có một người, nhân vật có thực lực không thua gì Trần Văn Sơn.
Riêng cái tên Tô Linh Nguyệt đứng thứ mười trong "danh sách Thiên Bảng", và Lục Tiểu Xuyên đứng thứ mười hai trong "Danh sách Thiên Bảng đã đủ đối phó với Trần Văn Sơn rồi. Ngay cả, võ công của Trác Kỳ chắc chắn sẽ không yếu thế.
Sau khi bầu trời đần tối đi, Trần Văn Sơn và Tiết Ân ăn vài món đơn giản.
Rồi hai người bắt đầu chuẩn bị những đồ vật cần sử dụng trong đêm.
Sở trường của Trần Văn Sơn là giỏi phóng dao, nhưng một khi phóng dao thì sẽ làm lộ thân phận của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Văn Sơn kêu Mã Bá Lộc giúp anh ấy chuẩn bị một vài viên đạn bi. Đầy cả một chiếc túi nhỏ, nói ít cũng có đến một hai trăm viên.
Tiết Ân lấy một cây dao từ chỗ Trần Văn Sơn.
Mặc dù Mã Bá Lộc không biết võ công, nhưng anh ta rất thích sưu tầm đao kiếm, quả thực là đã sưu tầm được một cây dao rất tốt, lúc này anh ta tặng cây dao này cho Tiết Ân.
Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi đêm đến.
Buổi tối, Mã Bá Lộc còn có buổi tiệc xã giao nên rời đi trước một bước.
Khi anh ta đang ở trong buổi tiệc, tinh thần vẫn luôn không yên, nhưng anh ta cũng chẳng thể giúp được gì đối với chuyện này.
Mặc dù Mã Bá Lộc và Triệu Hùng là bạn thân, nhưng anh ta cũng chỉ có thể ngầm giúp đỡ Triệu Hùng chứ không dám giúp anh quá rõ ràng. Một khi cạch mặt với nhà họ Lưu, vậy thì gia tộc đứng đầu và gia tộc đứng thứ hai ở Hải Nam sẽ đối đầu với nhau, đến lúc đó thực sự không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Mã Thời Sinh đã từng nói với Mã Bá Lộc, chắc chắn nhà họ Lưu ở Nha Trang không chỉ có tài cán ở bên ngoài. Cho nên dù là Mã Bá Lộc thì cũng không dám trêu chọc nhà họ Lưu.
Cũng may, nhà họ Lưu ở Nha Trang cũng sợ "ông cụ Đường" người đứng sau lưng Mã Bá Lộc cho nên hai bên vẫn luôn giữ trạng thái cân bằng với nhau.
Nước sông không phạm nước giết, từ trước đến nay hai bên sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tranh chấp gì quá lớn với nhau.
Đã gần mười hai giờ đêm, Tiết Ân nhắc nhở Trần Văn Sơn: "Vân Sơn, chúng ta nến xuất phát rồi!"
Trần Văn Sơn mở mắt, gật gật đầu.
Sau khi hai người thay trang phục dự tiệc ra, một chiếc xe hơi mới chưa có bảng số xe được Mã Bá Lộc lái đến, sau đó lái về hướng nhà họ Lưu ở Nha Trang.
Còn cách xa nhà họ Lưu ở Nha Trang tầm hai ki lô mét, Trần Văn Sơn dừng xe lại.
Sau khi dừng xe, Trần Văn Sơn và Tiết Ân dựa vào màn đêm, nhanh chóng chạy về phía nhà họ Lưu.
Lúc còn cách nhà họ Lưu tầm hai trăm mét, hai người trốn sau một thân cây.
Trần Văn Sơn dặn dò Tiết Ân: "Tiết Ân, sau khi đi vào đây nhở phải hành động cùng nhau. Đừng bao giờ tự ý hành động đấy!"
"Nhớ rồi!" Tiết Ân gật đầu.
Trần Văn Sơn nói: "Tấm bản đồ kia cậu đã nhớ kỹ hết chưa?"
"Đại khái đã nhớ hết rồi!"
"Chúng ta tránh mấy căn phòng chính ra, đi sang bên cạnh tìm kiếm. Chỗ ở phía sau nhà bên phía Tây có lẽ là nơi mà cậu nói, khu vực cấm của nhà họ Lưu. Chúng ta đi vào từ cửa phía Đông, rồi đi về hai hướng Bắc Nam để tìm kiếm."
"Tìm ở hướng Bắc trước hay là hướng Nam?"
Trần Văn Sơn vì muốn giảm bầu không khí căng thẳng xuống, anh cười nói: "Chuyện này phải đặt cược vào vận may rồi. Đi tìm ở phía Nam trước đi rồi hẳn đi về phía Bắc!"
"Được! Vậy lát nữa anh dẫn họ rời đi, chúng ta sẽ đi vào từ vào cửa phía Đông." Tiết Ân nói.
Trong sân vườn lớn của nhà họ Lưu, bên trên đều được bố trí dòng điện cao áp. Một khi chạm vào thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Dù Trần Văn Sơn và Tiết Ân biết kinh công nhưng cũng khó mà tránh khỏi việc lỡ chạm vào dòng điện cao áp này.
Vì để mọi chuyện chắc chắn hơn, cuối cùng hai người quyết định đi từ vào từ cửa phía Đông.
Trong phòng của Lưu Hải Yến vẫn còn sáng đèn, chị Tô Linh Nguyệt của cô ta vừa quay về từ "núi Nga Mi". Lưu Hải Yến và Tô Linh Nguyệt đang lặng lẽ nói chuyện với nhau trong phòng.
Sau khi Tô Linh Nguyệt đang tìm hiểu tình cảnh trước mắt của nhà họ Lưu thì chợt cảm thấy hơi khó hiểu, đành mở miệng hỏi: "Hải Yến, tại sao bố em không giao nhà họ Lưu lại vào tay em mà lại giao cho tên Trác Kỳ kia vậy?"
Trong mũi Lưu Hải Yến phát ra một tiếng hừ khinh bỉ nói: "Hừ! Bố em thật sự là một ông già hồ đồ mà. Ngày ngày chỉ biết bế quan tu luyện võ công gì cũng chẳng biết. Chị xem nhà họ Lưu xem, hiện tại đã thành ra cái bộ dáng gì rồi?"
"Người tên Trác Kỳ này lòng dạ rất sâu, cô chủ, cô phải đề phòng một chút!"
"Chị, chị phải giúp em mới được. Tên Trác Kỳ này đang nắm quyền, càng ngày càng chẳng xem cô chủ em này ra gì."
"Vậy em muốn chị giúp em thế nào?" Tô Linh Nguyệt hỏi.
"Chị cho em chỗ dựa là được!" Lưu Hải Yến ôm cánh tay Tô Linh Nguyệt nũng nịu nói: "Chị, lần này chị đến thì ở lại thêm vài ngày đi! Có chị ở đây, để em xem cái tên Trác Kỳ kia có dám hung hăng với em không."
Tô Linh Nguyệt cười quyến rũ nói: "Một mình chị chống chọi thì có tác dụng gì chứ, đừng quên nhà họ Lưu các em có rất nhiều cao thủ."
"Chính là như thế nên em mới lo lắng. Cũng không biết bố em luyện võ công gì mà bế quan lâu như vậy nữa, cứ mãi không ra ngoài!" Lưu Hải Yến thở dài oán trách.
Cửa phía Đông nhà họ Lưu ở Nha Trang!
Sau khi Trần Văn Sơn và Tiết Ân mò đến cửa trước, thì nhìn thấy trong phòng có bốn người đang làm nhiệm vụ.
Trần Văn Sơn nhặt một cục đá dưới đất lên, ném qua vách cửa. Chợt nghe thấy một tiếng "Ầm!..." truyền đến.
Mặc dù tiếng động này không quá lớn nhưng vẫn thu hút sự chú ý của bảo vệ trong coi nơi này.
Mấy người bảo vệ ở nhà họ Lưu cũng chẳng phải mấy người bảo vệ bình thường, bọn họ đều được huấn luyện theo trình độ vệ sĩ. Dù là vệ sĩ bình thường thì một người đánh với tầm hai ba người là chuyện bình thường, cho nên đối với bọn họ thì chắc chắn không cần nói thêm gì nữa.
"Có tiếng động, đi ra ngoài xem xem!" Một người trông dáng vẻ chắc là đội trưởng, người đó nhỏ giọng ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Hai người bảo vệ cầm đèn pin đi ra chiếu rọi xung quanh nhìn, nhưng chẳng thấy hình bóng ai cả.
Chính vào lúc này, đột nhiên bắp chân hai người bị vật gì đó bắn trúng, trong thoáng chốc lại cảm thấy tê dại, không thể động đậy được nữa.
"Ai đấy?" Một người bảo vệ hô lên một câu.
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng động cũng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy đồng nghiệp của mình ngã xuống đất không dậy nổi, người ra dáng đội trưởng kia lại hỏi hai người họ: "Kiều Vệ Tam, ông Bành, hai người bị sao vậy?"
"Hình như bắp chân của chúng tôi bị thứ gì đó bắn trúng rồi, không thể động đậy được. Đội trưởng, hình như bên kia có người, các anh đi qua đấy xem thử đi."
Người được gọi là "đội trưởng" đưa đồng nghiệp đi qua đó. Dùng đèn pin rọi xung quanh, nhưng ngay cả bóng một con quỷ cũng chả có.
"Kiều Vệ Tam, hai người có phải bị trúng tà rồi không? Có người nào đâu?"
Vừa dứt lời, đột nhiên cổ cảm thấy vô cùng đau đớn. Ngay sau đó, mọi thứ trước mắt hai người họ tối sầm đi, sau đó ngất xỉu ra đất.
Kiều Vệ Tam vừa định kêu cứu thì nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng lướt qua chỗ anh ta. Từ "cứu" đó vẫn chưa kịp hô lên, đằng sau ót của anh ta và "ông Bành" đã bị người ta đánh một cái, cũng cùng nhau ngất xỉu tại chỗ.
Dựa vào cách ra tay của Trần Văn Sơn và Tiết Ân, chắc chắn trong một tiếng đồng hồ, bốn người này sẽ không tỉnh lại nổi đâu.
Sau khi kéo bốn người họ giấu đằng sau bức tường, Trần Văn Sơn và Tiết Ân liếc nhau một cái rồi cùng nhau đột nhập vào nhà họ Lưu từ cửa phía Đông.
Vừa ngay lúc bảo vệ đổi phiên trực.
Ngoại trừ đội tuần tra bên ngoài, thời gian đổi ca trực phải đến bốn tiếng đồng hồ. Chỉ cần không bị đội tuần tra phát hiện thì một tiếng đồng hồ đối với Trần Văn Sơn và Tiết Ân mà nói đã đủ dùng rồi.
Còn nếu thời gian quá lâu, vậy hai người sẽ gặp nguy hiểm.
Trần Văn Sơn và Tiết Ân đột nhập vào nhà họ Lưu mới được tầm năm phút đồng hồ, Trần Hoàng Vương đi tới chỗ cửa ra vào.
Thấy ở cổng không có một bóng người, anh ta chạy ra ngoài nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không nhìn thấy mấy tên bảo vệ trực ban.
"Mẹ nó! Bọn nhóc con này chạy đi đâu rồi?" Trần Hoàng Vương lấy bộ đàm ra hét vài tiếng.
Một bộ đàm vang lên ở gần mặt cỏ.
Trần Hoàng Vương đi tới gần, nhặt bộ đàm từ trên sân cỏ lên, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi. Anh ta vội vàng nói vào bộ đàm, dặn dò mấy tên bảo vệ canh gác: "Tất cả chú ý, có người lạ xông vào nhà họ Lưu!"