CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ông cụ Khổng di chuyển nhanh hơn trước, ngay cả khi chạm tới người của Dương Hưng, ông ta cũng không có lập tức động thủ. Lạnh giọng hỏi hắn ta: "Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại dùng mặt nạ, không dám cho người khác nhìn thấy gương mặt thật của mình?”

Dương Hưng cười lạnh một tiếng, nói: "Từ lâu đã nghe nói thầy Khổng là “đệ nhất Thiên Bang”, hôm nay may mắn có dịp được diện kiến."

"Tất nhiên sẽ không làm cậu thất vọng. Tôi thật sự muốn tháo mặt nạ của cậu ra để nhìn xem, rốt cuộc cậu là ai?"

Dương Hưng hét lớn một tiếng, thanh đao nhắm về phía đầu của ông cụ Khổng mà đánh xuống.

Chỉ nhìn thấy một ánh sáng sắc lạnh xuất hiện, thanh đao rất nhanh hướng đến vị trí của ông cụ Không, nhưng lại rơi vào khoảng không.

Dương Hưng ngẩng đầu nhìn, ông cụ Khổng đã lùi về sau mấy mét.

Trên tay ông cụ Khổng có thêm một cái roi, ông cụ vung chiếc roi dài lên, trên không trung xuất hiện tiếng sấm, cây roi nhanh chóng giáng về phía Dương Hưng như một con rắn độc.

Một roi này của ông ta nhằm vào mặt Dương Hưng, chỉ cần Dương Hưng còn đứng đó, thì mặt nạ của hắn ta sẽ bị lột xuống.

Đao Tu La không bao giờ dám cho người khác thấy gương mặt thật của hắn ta, đã khơi gợi lên tò mò trong lòng Khổng Côn Bằng. Ông ta nhất định phải nhìn xem, người đứng thứ năm trong Thiên Bảng, Đao Tu La, đến tột cùng là người ra sao.

Thanh đao trong tay Dương Hưng lập tức vung lên cắt đứt cây roi dài đang tấn công.

Thanh đao trong tay hắn ta được làm vô cùng đặc biệt có tên là “Đao Tu La” là một vũ khí sắc bén như cắt sắt như bùn. Khi nó chém vào roi của ông cụ Khổng nhưng lại không thể khiến nó bị đứt, lúc này hắn ta mới biết roi của ông cụ Khổng không phải là vật bình thường. Đường đao bị chệch hướng, khiến chiếc roi dường như có linh tính quấn chặt lấy cổ tay của hắn ta.

Dương Hưng quá sợ hãi, trong lòng không khỏi thầm khen thủ pháp của ông cụ Khổng vô cùng quỷ dị, cổ tay càng ngày càng bị chiếc roi kia quấn chặt.

Dương Hưng đưa tay còn lại ra kéo chặt cây roi, đầu roi còn lại vẫn nằm trong tay ông cụ Khổng. Hai người họ bắt đầu giằng co không ngừng kéo đối phương về phía mình.

Cả hai người họ giằng co mấy chục giây, Dương Hưng bắt đầu không thể chống đỡ được nữa, cả người tiến dần về phía Khổng Côn Bằng.

Sau khi bị kéo đi một chút, chỉ thấy Dương Hưng rất nhanh buông roi trong tay ra. Một lực rất mạnh hướng về phía ông cụ Khổng.

Ông ta loạng choạng vì lực phản kích, thân thể lùi về phía sau vài bước nhỏ.

Dương Hưng lợi dụng tình hình cởi dây roi trên tay, lao tới dùng toàn bộ sức lực xuất chiêu “Lực phách Hoa Sơn” tấn công về phía ông cụ Khổng.

Ông cụ Khổng nhanh chóng thu roi về, vung roi đỡ đòn.

Giữa ánh điện cùng lửa phát ra, cả hai đã đánh nhau hơn mười chiêu.

Dương Hưng càng đánh càng kinh hãi, danh xưng “đệ nhất Thiên Bang” của Khổng Côn Bằng, quả thực không phải hữu danh vô thực. Không nói đến nội lực ở trên người ông ta, phương pháp dùng roi đặc biệt kỳ quái. Không thể đoán được võ công của ông ta, nếu như tiếp tục đánh, khẳng định sẽ thua.

Nghĩ đến đây, Dương Hưng đã để lộ ra một sơ hở. Quả nhiên ông cụ Khổng đã mắc bẫy, lập tức xuất chiêu “Tiên Long toản”, roi hướng về phía ngực Dương Hưng.

Dương Hưng cố ý dẫn ông cụ Khổng tới gần mình, dùng cán đao chặn lại. Sau đó, hắn ta sử dụng Bán Nguyệt Trảm đánh lui ông cụ Khổng.

Đúng lúc này, chỉ thấy Dương Hưng vung tay lên hướng về phía ông cụ Khổng, sau đó hét lên một tiếng: “Xem ám khí!”

Một gì đó vô cùng kinh khủng đánh úp về phía ông cụ Khổng.

Ông ta lập tức thu roi về, trước mặt cũng không nhìn thấy gì. Lúc này mới phát hiện thứ được Dương Hưng gọi là ám khí, chỉ là một vài hạt gạo.

Chờ đến khi ông cụ Khổng ngẩng đầu lên, Dương Hưng đã nhanh chân lẻn tới cửa nhà kho.

Ông cụ Khổng vừa thẹn vừa giận, không ngờ lại bị anh ta lừa, vội vàng đuổi theo Dương Hưng.

Hai người một trước một sau, khoảng cách giữa hai người họ ước chừng chỉ tầm 30 mét, nhìn thấy hắn ta định tẩu thoát bằng ô tô. Ông ta vội vàng lấy trong túi áo ra hai viên bi sắt, hướng về phía Dương Hưng mà đánh đến.

Dương Hưng nghe thấy bên tai có âm thanh xé gió, quay đầu vung đao chặn, đem hai viên bi sắt đánh rơi xuống đất. Nhanh chóng chạy vào trong xe, khởi động xe nhanh chóng tới công ty vận chuyển hàng hóa Phú Đạt.

Ông cụ Khổng thầm thở dài một tiếng, nếu kỹ năng của ông ta chưa hoàn toàn khôi phục, cho dù có bị Dương Hưng lừa, cũng tuyệt đối không để cho anh ta bình an vô sự rời đi.

Ông ta chắp hai tay sau lương quay lại trong nhà kho, nhìn thấy mấy người vẫn còn đang đánh nhau.

Nhìn thấy võ công của hai người một béo một gầy, ông cụ Khổng không khỏi nhíu mày.

Hai người sử dụng môn võ có tên là Cẩm Bát Thủ, hiện giờ cũng không còn nhiều người luyện nó nữa. Ông cụ Khổng nhìn thấy chiêu thức của hai người này, liền biết bọn họ là ai.

Người thấp béo được gọi là Tất Thượng, người cao gầy được gọi là Tất Hạ, hai người họ là anh em nhưng dung mạo cùng dáng người quả thực là khác nhau một trời một vực.

Bởi vì trên người Trần Văn Sơn vẫn còn vết thương lại đánh với người thấp béo là Tất Thượng. Anh ta không nên tiêu hao quá nhiều nội lực, nếu không sẽ chỉ làm cho thương thế thêm trầm trọng hơn. Ngược lại, Nông Tuyền cùng người cao gầy là Tất Hạ lại đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Người tên là Tất Hạ này so với Nông Tuyền liền cao hơn hẳn một cái đầu. Bởi vì trông rất gầy cho nên mới gọi là Sấu Trúc Cán (cây gậy trúc).

Chiều cao của người luyện võ thường vào khoảng 1m6 tới 1m8, một người cao hơn hai mét giống như Tất Hạ ngược lại sẽ gặp nhiều bất lợi. Nhưng người này không chỉ gặt hái được thành công trong luyện võ mà còn được xếp vào hàng cao thủ, phải nói là cao thủ luyện võ.

Nông Tuyền xếp thứ bảy mươi mốt trong Thiên Bang, còn người tên Tất Hạ kia xếp thứ chín mươi mốt trong Thiên Bang.

Chênh lệch nhau hai mươi vị trí cũng không phải quá lớn, hai người đối mặt nhau, trăm chiêu cũng không phân biệt thắng bại. Nếu Trần Văn Sơn không bị thương, có lẽ trận chiến đã kết thúc từ lâu. Bây giờ, anh ta chỉ có thể giằng co qua lại với Ải Đông Qua là Tất Thượng, căn bản không rảnh đi trợ giúp Nông Tuyền. Chỉ có thể hi vọng Nông Tuyền có thể giải quyết nhanh chóng Sấu Trúc Cán này.

Ông cụ Khổng lại nhìn về phía Tàn Kiếm Hồ A.

Tàn Kiếm Hồ A một mình đánh với hai người Tiểu Xú cùng Phong Y Nữ, cũng không hề yếu thế. Nhưng để phân được thắng bại, ít nhất cũng phải mất một khoảng thời gian.

Ánh mắt của ông cụ Khổng lại một lần nữa dừng ở phía Nông Tuyền cùng Tất Hạ. Ông ta thấy động tác chân của Tất Hạ đã bắt đầu lộn xộn, không dưới hai mươi chiêu tất sẽ thu, vì vậy ông ta chăm chú theo dõi cuộc chiến giữa hai người họ.

Sau một hồi quan sát, ông cụ Khổng càng ngày càng coi trọng thằng nhóc Nông Tuyền này.

Nông Tuyền quả thực là một khối ngọc thô chưa trải qua mài dũa, mỗi lần quan sát võ công của anh ta sẽ phát hiện tên nhóc này càng ngày càng có tiến bộ.

Môn võ tên Cẩm Bát Thủ này, đã tạo thành một loại sách võ. Bởi vì sức mạnh dồn toàn bộ vào tám cú đấm cho nên nó mới có tên gọi như vậy.

Loại võ công này, khi tách biệt ra, là Tán Thủ, có nhiều bất đồng, không kiểu cách, chiêu thức chú ý hơn về cách tiêu diệt đối phương hơn.

Nông Quân am hiểu quyền thuật, thứ mà cậu ta luyện chính là Ngũ chiến quyền.

Loại "Ngũ chiến quyền" này chú ý đến: trận đánh lớn, trận đánh ngắn, trận đánh chéo, trận ngoài và trận chung, do đó có tên Ngũ chiến quyền.

Đây là một loại võ thuật dân gian, có nguồn gốc từ "Ngũ chiến quyền" Thiếu Lâm. Trận chiến kết hợp của Ngũ chiến quyền là môn võ thuật sâu sắc nhất và là một trong những môn võ khó luyện tập nhất.

Năm đó, một thế hệ anh hùng "Hoắc Nguyên Giáp" đã kết hợp "Ngũ chiến quyền" để tạo ra Hoắc Gia quyền.

Xét theo quyền thức mà nói, Ngũ chiến quyền cùng Cẩm Bát Thủ có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân. Còn lại thì phải dựa vào khả năng lĩnh hội của mỗi người.

Sau khi Sấu Trúc Cán kết thúc cuộc tấn công của Nông Tuyền bằng một chiêu thức phá hủy, hắn nhanh chóng dùng tay nắm lấy bả vai của Nông Tuyền.

Nông Tuyền nhanh chóng tránh sang một bên, nắm đấm một tấc liền đánh trúng vào cánh tay hắn.

Chợt nghe tiếng rắc một cái, cánh tay của Sấu Trúc Cán lập tức rũ xuống dưới.

Nông Tuyền nhanh chóng nắm lấy cơ hội này đánh một quyền về phía Sấu Trúc Cán.

Bình luận

Truyện đang đọc