CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Cửa phòng riêng mở ra, Triệu Hùnggiả trang thành Cát Ngọc Thành đi vào phòng.

Sau khi nhìn thấy một người lạ vào phòng, Trương Tử Trạch và Lưu Lập Nhân không khỏi bị sốc, nhưng trước khi Triệu Hùng ra ngoài, đã đặc biệt dặn họ không được vào phòng riêng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tống Quế Hoa và Cát Ninh Ninh còn choáng váng hơn vì người vừa bước vào phòng riêng là Cát Ngọc Thành, người chồng đã chết của Tống Quế Hoa.

Cát Ninh Ninh trực tiếp nghẹn ngào hét lên, chỉ vào người trên màn hình kêu lên, "Đó là ba của tôi!"

Khi nghe thấy những lời này, Trương Tử Trạch và Lưu Lập Nhân đều đổ mồ hôi lạnh.

Cát Ngọc Thành không bị giết sao? Làm sao anh ta có thể xuất hiện trong phòng riêng. Chẳng nhẽ giữa ban ngày ban mặt mà có ma sao?

Cái người Cát Ngọc Thànhở trong phòng riêng không khác gì người trong ảnh, thậm chí dáng người còn cực kỳ giống, Triệu Hùng cao khoảng mét bảy tám, Cát Ngọc Thành chỉ có một mét bảy hai, cho dù Triệu Hùng có giả dạng cũng không giả thành giống như vậy chứ?

Hấp dẫn!

Thật là hấp dẫn!

Mặc dù nhómTrương Tử Trạch bốn người đã bị khiếp sợ tại chỗ, họ đều tuân theo yêu cầu của Triệu Hùng không dám làm trái.

Khi Điền Lữ nhìn thấy người bước vào phòng riêng là Cát Ngọc Thành, anh ta gần như chết ngất đi.

Điền Lữ lớn gan, không bao giờ tin vào ma quỷ thần thánh, nhưng Cát Ngọc Thành đã bị chính hắn ta gi3t chết, làm sao anh ta có thể đột nhiên xuất hiện ở đây được.

Sự việc này xảy ra cách đây đã nửa năm, Cát Ngọc Thành cũng đã được hỏa táng rồi.

Điều này...!

Điền Lữ hung hăng nuốt nước miếng, cắn đầu lưỡi chính mình, cơn đau ập đến làm cho hắn tỉnh táo lại.

Anh chỉ vào Cát Ngọc Thành và hét lên, "Cát Ngọc Thành, mày là người hay ma?"

Triệu Hùng không nói lời nào, vẻ mặt u ám, mắt ngấn nước, trong mắt lộ ra tia hung ác, như thể đang đòi nợ Điền Lữ.

Nhìn thấy Triệu Hùngtiến gần đến chỗ mình, Điền Lữ sợ hãi vội vàng né tránh, tiện tay vớ được chai nước khoáng trên bàn ném mạnh vào người Triệu Hùng.

Triệu Hùng di chuyển kiểu flash, giống như một bóng ma, né tránh ra.

Điền Lữ không biết võ công, thấy Triệu Hùng không nhúc nhích mà có thể dễ dàng tránh đòn của mình, trong lòng sợ chết khiếp.

Triệu Hùngtiếp tục “flash” lại gần, khi anh đến gần Điền Lữ, liền nghe thấy tiếng “bốp!”, anh tát vào mặt Điền Lữmột cái, sau đó nhanh chóng rút lui và đứng tại chỗ, như thể anh chưa hề di chuyển.

Điền Lữ đã thực sự sợ hãi!

Hắn làm sao biết được chính mình đối mặt cao thủ võ lâm, hắn chưa từng tiếp xúc với cao thủ như vậy, thật sự cho rằng là oan hồn Cát Ngọc Thành tìm tới cửa.

Trước khi Điền Lữ có thể phản ứng, Triệu Hùng đã lặp lại và tát Điền Lữ một lần nữa.

Nếu không phải Triệu Hùng hạn chế nội lực, cái tát này đã có thể gi3t chết Điền Lữ, nhưng cho dù có thế, Điền Lữ cũng bị đánh cho rụng mấy chiếc răng, miệng đầy máu.

Hắn sợ!

Nỗi sợ hãi trong lòng đã dâng lên đến tột cùng.

Hắn ta từ nhỏ đã được biết đến với cái tên "To gan", nhưng dù có táo bạo đến đâu, hắn ta cũng đang phải đối mặt với một người đã bị chính tay mình gi3t chết, một người đã bị hỏa thiêu thành tro bụi lại đang bước đi như một bóng ma, chỉ như vậy đã đủ chọc mù hai mắt hắn rồi.

Phòng tuyến cuối cùng của Điền Lữ bị phá hủy hoàn toàn.

Phanh!

Điền Lữ quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng, vừa khóc rống lên vừa sám hối: "Anh Cát, anh không thể trách tôi chuyện này được! Chỉ là Ninh Ninh nhà anh quá xinh đẹp, mà anh còn mắc nợ bên ngoài. Con trai út nhà họ Bạch thèm muốn Ninh Ninh nhà anh, sai tôi dồnanh vào chỗ chết! Oan có đầu, nợ có chủ,anh nên đi gặp thiếu gia nhà họ Bạch! Anh yên tâm đi, tiền nhà họ Bạch đưa cho tôi, còn thừa lạihơn ba trăm triệu, tôi đều đưa hết cho vợ con anh, anh đừng đến tìm tôi, cũng đừng giết tôi! ”Nói xong, hắn dập đầu.

Triệu Hùng nhìn thấy Thiên Lữ đập đầu đến chảy cả máu, thân thể run lên, biết hắn đã bị dọa sợ thành công rồi, còn tưởng rằng sẽ phải một phen trắc trở, không ngờ Điền Lữ lại tự khai sớm như vậy.

"Nếu như anhchịu đi làm nhân chứng, tôi liền thả anh đi! Bằng không, hôm nay là ngày chết của anh!"

Điền Lữ đã thừa nhận rồi, Triệu Hùng không cần tiếp tục diễn nữa.

Nghe giọng nói của Triệu Hùng, Điền Lữ ngẩng đầu sững sờ nhìn Triệu Hùng, vẻ mặt kinh ngạc, run run hỏi: "Anh... anh không phải Cát Ngọc Thành?".

Triệu Hùng nói: "Tôi không có nói tôi là Cát Ngọc Thành!"

"Vậy anh là ai?"

Triệu Hùng cố ý làm cho Thiên Lữ sợ hãi, nói: "Cát Ngọc Thành kêu tôi tới tìm anh, nếu anh không chịu làm nhân chứng, vậy chờ xuống địa ngục đi!"

Triệu Hùng đến gần Điền Lữ và phong bế các huyệt đạo trên cơ thể hắn.

Điền Lữ đột nhiên cảm thấy toàn thân đều không thể cử động được nữa rồi.

Hắn chưa từng gặp phải chuyện thần kỳ như vậy, cũng không biết đó là quốc thuật của công phu "điểm huyệt", còn tưởng rằng Triệu Hùng đã nguyền rủa hắn, càng thêm chắc chắn người đứng trước mặt hắn ta đã được Cát Ngọc Thànhphái tới.

Sau khi ra khỏi phòng, xương cốtTriệu Hùng nổ lốp bốp, anh lập tức trở lại bộ dáng bình thường, lau mặt nạ trên mặt xong, liền khôi phục thần sắc như cũ.

Sau khi trở lại phòng giám sát, Triệu Hùng thấy Trương Tử Trạch, Lưu Lập Nhân, Tống Quế Hoa và Cát Ninh Ninh đang nhìn anh như nhìn quái vật.

Triệu Hùngcười cười hỏi Trương Tử Trạch cùng những người khác: "Mọi người đều nhìn ta làm gì vậy?"

Cát Ninh Ninh đã khóc nức nở, cô bước tới, ôm chặt lấy Triệu Hùng.

Triệu Hùng bị Cát Ninh Ninh đột nhiên làm cho bối rối, không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Ba, người nhất định ở trên trời có linh, đưa anh Triệu tới cứu hai mẹ con con. Ba ba!..."

Lúc đó Triệu Hùng mới biết Cát Ninh Ninh rất nhớ ba cô.

Anh chỉ giả dạng thành ba của Cát Ninh Ninh, anh không ngờ Cát Ninh Ninh lại nghĩ rằng anh là đượcCát Ngọc Thành cử đến đểcứu mẹ con họ.

Thấy Cát Ninh Ninh khóc rất thương tâm, Triệu Hùng lên tiếng an ủi cô bé: "Ninh Ninh đừng khóc nữa, con gái khóc nhè sẽ không xinh đâu! Dù tôi không biết bố cô nhưng tôi đến đây để giúphai mẹ con cô. "

Cát Ninh Ninh nâng khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của cô lên, khó hiểu hỏi: "Anh Triệu, anh đã làm thế nào để trông giống ba em như vậy?"

Đây cũng là câu hỏi trong đầu mọi người, bởi vì qua theo dõi, có thể thấy rõ ràng Cát Ngọc Thành bước vào phòng thấp hơn một chút so với Triệu Hùng, và thân hình cũng hơi mất dáng, mặc dù bộ quần áo trên người và thân thể vẫn là của Triệu Hùng, nhưng tóm lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể giả được đến như vậy là chuyện khó tin.

Triệu Hùng không muốn những người không quen thân biết rằng mình biết“thuật dịch dung”.

Kỳ thật trong thiên hạ, ngoại trừ “bách biến bà bà” Nhan Tú Chi, cũng chỉ có Triệu Hùng có "thuật dịch dung" tay nghề caonhư vậy.

Triệu Hùng giải thích cho có lệ: "Thực ra, đây chẳng qua là một loại ảo giác. Nó giống như làm ảo thuật. Những gì mọi người nhìn thấy có thể không phải là sự thật."

Mặc dù giải thích rất gượng ép, nhưng cuối cùng cũng là qua loa chống đỡ được.

Đúng lúc này, Hà Ngọc Kỳ gọi điện cho Triệu Hùng.

Thấy là Hà Ngọc Kỳ gọi tới, Triệu Hùng vội vàng nhấc máy.

Nghe thấy Hà Ngọc Kỳ lo lắng nói qua điện thoại: "Triệu Hùng, sao anh còn chưa trở về? Nhà họ Bạch đã tìm tới, đang đối đầu với nhà họ Diệp, nếu anh không quay về, tôi sợ hai bên sẽ đánh nhau mất. "

Điều này đã được dự kiến ​​trước, nhưng nhà họ Bạch đến bây giờ mới tìm được là “Bệnh viện thành phố Vinh!”, cũng thật kém cỏi.

Triệu Hùng nói với Hà Ngọc Kỳ: "Tôi sẽ trở về sớm thôi! Đúng rồi, Bạch Bác Văn đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm chưa?"

"Vẫn chưa! Còn đang ở trong phòng giải phẫu."

Triệu Hùng sau khi nghe xong, trong lòng trầm xuống, nếu thiếu gia nhà họ Bạch mà chết, dù có tìm ra hung thủ cũng vô dụng.

Nhà họ Bạch nhất định sẽ đơn phương hành động vớiHà Ngọc Kỳ! Lúc này, chỉ mong ông trời có thể phù hộ cho thiếu gia nhà họ Bai thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm trước đã.

Bình luận

Truyện đang đọc