CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lúc này Trần Văn Sơn mới biết mục đích tới đây của Lục Tiểu Xuyên. 

Không ngờ đứa bé được giấu ở đây thật. 

Trần Văn Sơn thấy Lục Tiểu Xuyên cầm một con dao sắc nhọn, kề vào cổ đứa bé. Chỉ cần chiếc dao động đậy nhẹ một chút thôi, đứa bé sẽ chết ngay. 

Trần Văn Sơn không dám làm bừa, anh ta cố ý kéo dài thời gian, đợi Triệu Hùng tới. 

Chỉ cần Triệu Hùng có thể tới đây kịp thời, với thân thủ của Triệu Hùng, hai người họ hợp lực đánh Lục Tiểu Xuyên, chắc chắn sẽ thắng được. 

“Lục Tiểu Xuyên, tên súc sinh này! Nhỏ Hân là giọt máu của anh, thế mà anh lại muốn giết con mình?” Trần Văn Sơn tức giận. 

Lục Tiểu Xuyên cười lạnh lùng: “Tôi thậm chí còn dám giết ông già đó thì sao không dám giết con mình? Huống chi thân thể tôi tốt thế này, muốn có con thì lúc nào chả có được. Nhưng anh thì lại khác, nếu như đứa bé này chết, Vân Dao sẽ đau khổ cả đời, dù anh có được ở cùng Vân Dao đi nữa thì giữa hai người cũng sẽ có khoảng cách. Trần Văn Sơn, Lục Tiểu Xuyên tôi đây hiểu anh chứ?” 

Hai người là huynh đệ, rất quen thuộc tính cách của nhau. Điều Lục Tiểu Xuyên nói ban nãy quả thực đúng tim đen của Trần Văn Sơn. 

Đúng như Lục Tiểu Xuyên nói, tuy Vân Dao đã đồng ý ở bên Trần Văn Sơn, nhưng trong lòng vẫn luôn nhung nhớ đứa con. 

Thế giới này, “mẫu ái” là tình yêu vĩ đại nhất. 

Kể cả đứa bé này là con của Lục Tiểu Xuyên, nhưng cũng là giọt máu của Vân Dao. Vân Dao có thể không cần bố đứa bé, nhưng không thể không có con mình. 

Lúc này, Chu Luyến đưa bà vú lên lầu. 

Thấy Lục Tiểu Xuyên cầm dao kề cổ đứa bé, Chu Luyến hoảng hồn. 

Dạo gần đây cô ta vẫn luôn ở cùng đứa bé, tuy họ không phải là mẹ con ruột nhưng vẫn có chút tình cảm nhất định. 

Lục Tiểu Xuyên trừng mắt, quát lên với Chu Luyến: “Ở đây không có việc của cô, ra cả đi!” 

“Cút!...” 

Tiếng “cút” này như một tiếng sấm bên tai Chu Luyến và bà vú. 

Chu Luyến là phụ nữ được Lục Tiểu Xuyên bao nuôi, nguồn kinh tế đều đến từ Lục Tiểu Xuyên. 

Thấy Lục Tiểu Xuyên tức giận, Chu Luyến vội vàng đưa bà vú xuống lầu. 

Đứa con này là của Lục Tiểu Xuyên, chỉ bảo Chu Luyến giúp anh ta trông nom, còn dặn dò cô ta chăm cho tốt. 

Chu Luyến mãi không mang thai, Công Tôn Hối lại rất đáng yêu, chỉ là hơi hay khóc. Qua quan sát, cô ta nghĩ rất có thể đứa bé này là con của Lục Tiểu Xuyên. Dù sao, trông mặt mũi nó khá giống Lục Tiểu Xuyên. 

Lần trước, Chu Luyến nói với Lục Tiểu Xuyên là đứa bé này giống anh ta, suýt thì bị anh ta bóp ch3t. 

Từ lần đó, Chu Luyến không dám nhắc tới chuyện đứa nhóc trước mặt anh ta nữa. Nhưng chuyện đó cũng chứng minh rằng, Lục Tiểu Xuyên có quan hệ mật thiết với đứa bé này. 

“Oa!...” 

Công Tôn Hối bắt đầu khóc. 

Công Tôn Hối vừa mới học đi, chỉ biết nói mấy từ đơn giản như “bố, mẹ”. 

Nó còn nhỏ, sao chịu nổi tiếng gào tức giận ban nãy của Lục Tiểu Xuyên. 

Thấy đứa nhóc khóc, Trần Văn Sơn dù là đệ nhất thần thám của cả nước cũng không biết nên làm thế nào. 

Trong lòng anh ta sốt ruột nóng nảy như có cả ổ kiến, nghĩ: “Sao cậu chủ mãi chưa tới?”

“Trần Văn Sơn, tôi bảo anh rời khỏi đây, không nghe thấy hả? Chẳng lẽ tôi phải giết nó anh mới vừa lòng sao? Tới lúc đó anh ăn nói thế nào với Vân Dao?” Lục Tiểu Xuyên uy hiếp Trần Văn Sơn. 

“Được, anh đừng làm hại nó.” Trần Văn Sơn lùi ra sau. 

Anh ta lùi từ tầng hai xuống thẳng tầng một. 

Lục Tiểu Xuyên cũng ôm đứa bé đi từ tầng hai xuống tầng một.

Nơi này đã không an toàn nữa rồi, anh ta phải đưa đứa bé rời khỏi “Phường Mai Viên”, tìm một nơi thích hợp để giấu nó đi. 

Lục Tiểu Xuyên muốn đưa đứa bé ra bãi đỗ xe ngoài chung cư. Chỉ cần lên được xe thì có thể cắt đuôi Trần Văn Sơn. Nếu không, với công phu của Trần Văn Sơn, chắc chắn anh ta không cắt đuôi được. 

Sau khi nghĩ kế xong, Lục Tiểu Xuyên tiếp tục uy hiếp Trần Văn Sơn: “Đi ra!” 

Đứa bé vẫn gào khóc, Lục Tiểu Xuyên hơi bực bội, hét lên với nói: “Mày im mồm cho tao!” 

Nhưng đứa bé nghe tiếng quát thì càng khóc to tiếng hơn. 

Trần Văn Sơn lo Lục Tiểu Xuyên sẽ làm hại đứa bé, chủ động lùi ra ngoài cửa. 

Chỉ cần Lục Tiểu Xuyên không rời khỏi khu chung cư này, đợi được Triệu Hùng tới thì sẽ có cách giải quyết vấn đề trước mắt. 

Trần Văn Sơn gửi gắm hi vọng vào Triệu Hùng. 

Lục Tiểu Xuyên ôm đứa bé đi ra khỏi nhà, Chu Luyến với bà vú cũng đi ra. 

Chu Luyến cũng lo lắng Lục Tiểu Xuyên sẽ làm hại đứa bé. 

Cô ta đã nhận ra tình hình trước mặt, chắc chắn người tên là “Trần Văn Sơn” kia đang muốn cứu đứa bé, còn Lục Tiểu Xuyên dùng con mình để uy hiếp đối phương. 

“Giám đốc Xuyên, hay là đưa đứa bé cho tôi đi?” Chu Luyến nói. 

“Bốp!” 

Lục Tiểu Xuyên giơ tay tát cho Chu Luyến một cái thật vang, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút ra ra cho tao!” 

Cái tát này khiến răng của Chu Luyến văng ra hai cái, nửa bên mặt sưng vù lên. Mỹ nữ xinh đẹp trước đó bỗng chốc bị đánh cho sưng vù lên như đầu lợn. 

Người ta bảo chẳng gì bằng ân nghĩa vợ chồng! 

Chu Luyến đã sống cùng Lục Tiểu Xuyên một thời gian dài. Nhưng không ngờ Lục Tiểu Xuyên lại chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc với cô ta, mà còn đánh mắng. 

Lúc này, Chu Luyến thất vọng hoàn toàn. 

Tuy Lục Tiểu Xuyên đẹp trai lại lắm tiền, nhưng tên này hoàn toàn không đáng để cô ta theo đuổi. 

Chu Luyến vẫn luôn mong mỏi cuộc sống của một quý phụ nhà giàu. Nhưng sự thực lại chỉ là một “đôi giày rách” mà người ta tuỳ ý vứt bỏ mà thôi. 

Trong ánh mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên của Chu Luyến lộ ra sự hận thù. 

Chỉ là Lục Tiểu Xuyên đang chú ý tới Trần Văn Sơn, không hề chú ý tới hiện tượng này. 

Trần Văn Sơn nói với Lục Tiểu Xuyên: “Lục Tiểu Xuyên, giao đứa bé cho tôi, có lẽ tôi sẽ xem xét để cho anh được chết một cách yên ổn. Hôm nay anh không chạy được đâu!” 

“Trần Văn Sơn, anh đắc ý sớm quá đó! Có gan thì tới đánh tôi đi, chỉ cần anh dám làm loạn thôi, tôi sẽ giết nó ngay!” 

“Vân Dao còn đặt tên cho đứa bé này là Hối, là hối hận do đã từng yêu tôi nhỉ? Ha ha ha…” Lục Tiểu Xuyên cười điên cuồng: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, nhưng sờ sư muội là sướng nhất.” 

“Súc sinh! Im mồm cho tao!” Trần Văn Sơn tức giận gào lên. 

Lục Tiểu Xuyên càng cười khiêu khích: “Sao nào, thế mà đã không chịu nổi rồi? Có cần tôi nói cho anh biết trên người sư muội có bao nhiêu nốt ruồi không? Ở chỗ nào tôi rõ nhất đó. Trần Văn Sơn, kể cả anh có được ở bên Vân Dao, thì cũng chỉ là nhặt đôi giày rách của tôi mà thôi!” 

“Anh…” 

Trần Văn Sơn tức điên người, vì e ngại đứa bé trong tay Lục Tiểu Xuyên nên vẫn không làm gì được Lục Tiểu Xuyên. Anh ta nắm tay chặt đến nỗi nghe thấy tiếng khớp kêu rắc rắc. 

Lúc này, Trần Văn Sơn nghe thấy giọng của Triệu Hùng. 

“Sơn, tôi không tới muộn chứ?.....” 

Bình luận

Truyện đang đọc