CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Khải Thời bị treo ngược, ngực để trần toàn thân bầm tím. Sở Mai Nhiên treo hai chân của ông ta lên, Dư Nhã bưng chén trà lên uống cạn. 

“Chị Sở, xem ra ông ta cứng cổ cứng miệng nên vẫn không chịu nhận.”

“Tra tấn ông ta cho tôi!” Sở Mai Nhiên nói

“Được!”

Một người đàn ông ông mạnh mẽ lấy ra một thanh sắt mạ màu đỏ từ chiếc hộp bên cạnh, Triệu Khải Nghĩa nét mặt sợ hãi, nhìn Sở Mai Nhiên bên ngoài giống như một người phụ nữ yếu đuối, nhưng thật ra bên trong lại là một người đàn bà hung ác và một trái tim rắn độc.

Sở Mai Nhiên nhìn Triệu Khải Nghĩa nói: 

“Triệu Khải Nghĩa, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng. Nếu ông nói cho tôi biết nhà họ Triệu giấu nhẫn hộ mệnh ở đâu, ông có thể tránh khỏi những đau đớn của thanh sắt nung này, nếu không đó sẽ là những vết nhơ cả đời không bao giờ gột rửa được!”

“Ra tay đi!” Triệu Khải Nghĩa gầm gừ, đối với Sở Mai Nhiên nói:

“Cuộc sống của tôi không còn là của tôi nữa. Thay cô làm con rối, tôi tốt hơn cũng nên chết đi!”

“Chà!” Sở Mai Nhiên đứng dậy, chế nhạo nói: 

“Tôi lại không nhìn ra, không ngờ Triệu Khải Nghĩa lại là loại đàn ông mạnh mẽ như vậy, để tôi xem ông mạnh mẽ như thế nào.” 

Cô ta cầm tách trà trong tay, thẳng tay hất vào mặt Triệu Khải Nghĩa.

“Xử ông ta!” Sở Mai Nhiên ra lệnh.

Người đàn ông mạnh mẽ cầm thanh sắt nung trên tay in lên ngực Triệu Khải Nghĩa. 

Chỉ nghe thấy tiếng Triệu Khải Nghĩa hét lên một tiếng:

“A…a…a…”

Một đám khói bốc lên, không gian lập tức mùi khét nồng nặc bốc lên.

“Sở Mai Nhiên, ông ta ngất rồi!” một người đàn ông báo cáo với Sở Mai Nhiên.

Sở Mai Nhiên lạnh lùng: “Tôi tưởng ông ta mạnh mẽ thế nào?”

Vừa nói, cô ta vừa cầm điện thoại lên, chụp hình cơ thể đầy sẹo của Triệu Khải Nghĩa. Sau khi Sở Mai Nhiên chụp ảnh xong, cô gửi ảnh cho một tên thuộc hạ, nói: 

“Anh đi rửa ảnh đưa cho Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang.”

“Tôi hiểu rồi!” Thuộc hạ đáp, xoay người bước ra ngoài.

Tập đoàn Hùng Quang!

Hồ Dân đang thảo luận về việc hợp tác cung cấp với Trương Tử Thạch, Diệp Trát, Tống Y Sa. Thư ký Lưu cầm một xấp ảnh trong tay, vội vàng bước vào báo với Hồ Dân:

“Phó tổng giám đốc Hồ, có người nhờ tôi đưa cho anh chồng ảnh này.”

Hồ Dân xem qua bức ảnh do Thư ký Lưu đưa, vẻ mặt biến sắc. Hồ Dân kêu Trương Tử Thạch, Diệp Trát, Tống Y Sa đợi trong phòng làm việc,  ông ta ra ngoài gọi điện cho Triệu Hùng.

“Thiếu gia, Tam gia nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện rồi!”

Triệu Hùng đang chuẩn bị đi Vân Hương, nhận được cuộc gọi của Hồ Dân, lo lắng hỏi: 

“Hồ Dân, có chuyện gì vậy?”

“Anh nhìn xem!”

Hồ Dân gửi cho Triệu Hùng một vài tấm ảnh. Sau khi xem ảnh, Triệu Hùng cau mày nói với Hồ Dân: 

“Tìm người đã gửi bức ảnh này cho tôi!”

“Tôi hiểu rồi!” Hồ Dân hồi đáp.

Nửa tiếng trôi qua, kể từ khi nhận được những bức ảnh, anh ta xem đi xem lại từng bức ảnh một, nét mặt anh ta càng lúc càng nghiêm túc. Trong lòng Triệu Hùng như có lửa đốt, chực bùng lên bất cứ lúc nào. Kẻ nào đó đã yêu cầu gửi ảnh chụp Triệu Khải Nghĩa cho Triệu Hùng, rõ ràng là muốn thu hút anh ấy vào miếng mồi.

Bất kể Triệu Khải Nghĩa có phải là đặc vụ ngầm của Am Cẩu hay không, ông ta vẫn đáng được cứu bằng cách trả lại nhà Triệu chiếc chìa khóa hộ mệnh. Triệu Hùng đang nghĩ biện pháp đối phó, làm thế nào có thể giải cứu Triệu Khải Nghĩa. Đây rõ ràng là một trò chơi, và đương nhiên không thể mạo hiểm như lần trước. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Triệu Hùng nảy ra một sáng kiến ​​hay. Anh ấy đã tìm ra lệnh bài mà Khổng Côn Bằng đưa cho. Hai lệnh bài này, một là thẻ mai hoa của Hoàng Long, và một là thẻ kiếm võ của Tây Giao. Lần này lệnh bài có thể sẽ có tác dụng.  Tuy nhiên, anh ấy sẽ phải để một người đi cùng. Nghĩ đến đây, Triệu Hùng cảm thấy uống máu một người thích hợp để lệnh bài trở nên có tác dụng. 

Triệu Hùng vội vàng gọi Tiết Ân. Sau khi Tiết Ân đến, anh ta cung kính chào Triệu Hùng và nói: 

“Anh Triệu!”

Triệu Hùng gật đầu hỏi Tiết Ân:

“Tiết Ân, tình trạng của anh dạo này thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi! Bác sĩ Hoa nói, tôi đã lấy máu của anh để khống chế thời gian phát bệnh. Gần đây huyết tương đã ổn định, đã lâu không bị phát bệnh.”

“Vậy tốt rồi! Tôi đã xử lý xong vấn đề huyết tương rồi. Tôi sẽ cung cấp thường xuyên cho anh! Tôi phải ra ngoài cứu người, có thể sẽ gặp nguy hiểm, anh cùng tôi đi có được không?”

Tiết Ân nhìn Triệu Hùng nói: 

“Anh Hùng đã giúp tôi rất nhiều, nếu có nhảy vào biển lửa tôi cũng cam lòng!”

Triệu Hùng vỗ vỗ Tiết Ân vai, cười nói:

“Không nghiêm trọng như vậy!”

Triệu Hùng nhìn Tiết Ân, thận trọng nói:

“Nhưng, anh phải hóa trang một chút. Đi, đi cùng tôi lên lầu!”

Bốn mươi phút trôi qua, Triệu Hùng và Tiết Ân hoàn toàn trở thành người khác. 

Cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh vừa đi mua sắm về vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông lạ mặt ở nhà.

“Hai người là ai?” 

Chu Dĩnh sợ hãi cầm điện thoại di động lên, định gọi cảnh sát.

Đột nhiên nghe giọng Triệu Hùng.

“Tiểu Dĩnh, là tôi đây!”

“Anh Hùng?” Chu Dĩnh bước tới, nhìn thấy Triệu Hùng hóa trang thành một người đàn ông rất đẹp trai, lịch lãm, cô nhìn Triệu Hùng liền hỏi: 

“Anh thật sự là anh Hùng?

Triệu Hùng đưa tay ra, mặt nạ da người rơi vào xuống.

“Đương nhiên là tôi! Bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt, làm sao có người đột nhập vào nhà được chứ?” Triệu Hùng cười cười, lại đeo mặt nạ da người đặc biệt lên.

“Cô ở nhà đi, Nông Tuyền một lát nữa sẽ mang con trai tôi trở về, tôi dẫn Tiết Ân ra ngoài xử lý một số việc.” Triệu Hùng nói.

Sau đó, bảo mẫu Chu Dĩnh mới nhận ra người kia là Tiết Ân đang giả dạng. Khoảnh khắc Triệu Hùng đeo chiếc mặt nạ vào, anh ấy đã trở thành một con người khác. Chu Dĩnh vô cùng kinh ngạc, nếu không tận mắt chứng kiến ​​thì khó có thể tin được. Triệu Hùng  đang đóng giả Dương Hưng. Anh ấy đã khẳng định Dương Hưng là người của Hoàng Long, lần này dùng thân phận của Dương Hưng để đi cứu người, chắc hẳn để đánh lạc sự chú ý của Tây Giao. Thà để Hoàng Long và Tây Giao có sự xích mích còn hơn là Triệu Hùng ra mặt. Triệu Hùng cố tình bảo Hùng Huy Khang mang đến một chiếc xe ô tô màu đen, tháo biển số và tráo lấy một biển số xe khác, như vậy sẽ không kiểm tra được. Triệu Hùng đích thân lái xe đến Đầm Kim Ngư Phủ. Dù mới bốn giờ chiều nhưng hoàng hôn đã lặn xuống và bầu trời có vẻ tối hơn. Ánh mặt trời dần dần nhẹ dịu, hơi thở của ban đêm đã tràn tới. Triệu Hùng lấy ra thẻ Mai Hoa của Hoàng Long, đưa cho Tiết Ân thẻ Kiếm Võ vì Tiết Ân đang hóa trang thành người của Tây Giao. 

Trong những năm đầu, ông cụ Khổng đã chặt đầu Vạn Phong của Hoàng Long và Tư Áo của Tây Giao, hai lệnh bài này chính là thuộc về hai người họ. Triệu Hùng chưa bao giờ thấy Tư Áo, bản thân lại hóa trang thành Dương Hưng, Tiết Ân lúc này nhìn không khác gì một người đàn ông bình thường, khó có thể phát hiện.

Sau khi Triệu Hùng đỗ xe, anh ấy hỏi Tiết Ân:

“Tiết Ân, anh không sao chứ?”

Tiết Ân gật đầu: “Anh Hùng, anh yên tâm đi, tôi có thể xử lý được.”

“Vậy tốt rồi, chúng ta vào thôi!”

Hai người họ mở cửa xe, đi về phía Đầm Kim Ngư Phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc