CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Khải Trí chế nhạo nói với Triệu Khải Nhân: “Anh hai, anh vừa nói cái gì, chúng ta đều nghe thấy! Còn muốn chống chế sao?”

“Em đang nói cái gì, anh...”

Ông chưa kịp nói xong đã nghe “bốp!” Triệu Khải Thời tát vào mặt Triệu Khải Nhân, tức giận nói: “Nhà họ Triệu có lỗi gì, cậu lại đi phản bội nhà họ Triệu?”

Trên má Triệu Khải Lễ đau đớn kịch liệt, người bên phía Tây Giao phía sau lộ vẻ thờ ơ. Quay đầu lại xem xét, lại càng sửng sốt.

“Anh Lý” đang ở đâu, người đứng cách đó không xa bất ngờ chính là Triệu Hùng.

“Chuyện này...”

Triệu Khải Nhân chết lặng và choáng váng trước cảnh tượng trước mặt.

Triệu Hùng chậm rãi đi về phía Triệu Khải Nhân, cười nhạo nói: “Chú Hai, thân phận ở Tây Giao của tôi là giả. Nhưng thuốc giải trong tay tôi là thật. Nói thật với chú, gia tộc họ Triệu đã chuyển đến Hải Phòng rồi. Tôi đã giúp giải chất độc của họ. Và thuốc giải trong tay tôi là thuốc giải thực sự có thể chữa khỏi chất độc của ông.”

“A! Triệu Hùng, đưa nó cho chú hai.” Triệu Khải Nhân lao về phía thuốc giải trong tay Triệu Hùng như một con hổ dữ vồ lấy nó.

Triệu Hùng kịp thời rút tay về, Triệu Khải Nhân liền bị vồ hụt.

“Em Hai, hiện tại cậu không biết hối cải sao?” Triệu Khải Thời sắc bén hỏi.

Thấy chuyện bị bại lộ, Triệu Khải Nhân cười như điên, đối với Triệu Khải Thời nói: “Anh cả! Anh có tư cách gì mà dạy tôi? Anh bỏ vợ bỏ con mà lại cặp bồ với người đàn bà Tây Giao, Lưu Văn Nhân? Anh xứng đáng là chị dâu đã chết sao?”

“Nhưng ít nhất tôi cũng xứng với nhà họ Triệu!” Triệu Khải Thời nổi gân xanh trên cổ dữ dội.

Triệu Khải Nhân chế nhạo nói: “Ngươi cứ nói là xứng đáng đối với nhà họ Triệu. Nhưng với người phụ nữ Lưu Văn Nhân, các người vui vẻ cả ngày, lại sinh ra đứa nghiệt chủng Triệu Niệm như vậy. Tôi thực thấy xấu hổ thay anh!”

Nhìn thấy vẻ mặt u mê không tỉnh ngộ của Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Lễ trầm giọng nói: “Anh hai! Anh cả sẽ không ủy khuất, cưới người phụ nữ Lưu Văn Nhân, nhà họ Triệu có ngày hôm nay sao? Ngược lại, chính là anh, vì mưu tín tiền đồ cho con trai của mình ngay cả người nhà họ Triệu cũng mưu hại, anh không biết đức tính của con trai mình hay sao?”

“Nhưng ít nhất tôi sinh con trai, tốt hơn cậu sinh con gái!”

“Anh!......”

Triệu Khải Lễ gần như tức nôn ra máu bởi Triệu Khải Nhân.

Triệu Khải Thời căn dặn Triệu Hùng: “Triệu Hùng, bắt chú hai của con đưa về Ngũ Gia Thôn! Bố muốn cậu ta xưng tội trước tổ tiên nhà họ Triệu.”

Triệu Hùng thân ảnh lóe lên, người nọ đã tới trước mặt Triệu Khải Nhân, sau khi gõ vào huyệt đạo trên người, Triệu Khải Nhân không thể động đậy ngoại trừ có thể nói chuyện bình thường, giống như bị nguyền rủa vậy.

Triệu Khải Thời nói: “Đi thôi!”

Một số người vội vã rời “Vườn Hạnh Phúc” và trở về Ngũ Tộc Thôn.

Sau khi trở về “Ngũ Tộc Thôn”, Triệu Khải Nhân được đưa đến nhà thờ, nơi để bài vị tổ tiên của nhà họ Triệu.

Triệu Khải Thời dặn dò Triệu Khải Trí: “Em Năm, đi gọi tất cả người của gia tộc họ Triệu!”

“Em biết rồi, anh cả!”

Triệu Khải Trí xoay người bước ra ngoài.

Trong khoảng mười phút, mấy chục người của gia tộc họ Triệu đã đến đại sảnh nhà thờ của gia tộc họ Triệu.

Triệu Khải Nhân quỳ trên mặt đất với vẻ mặt tuyệt vọng, và ông ta không biết mình đang làm gì.

Chỉ nghe trong đám đông có người hét lên: “Bố ơi!”

Triệu Khải Nhân ngẩng đầu lên và nhìn thấy con trai mình là Trịệu Khang.

“Triệu Khang!” Triệu Khải Nhân kích động gọi.

“Bố!”

Triệu Khang chạy tới chỗ Triệu Khải Nhân, tiến lên bảo vệ Triệu Khải Nhân, trừng mắt nhìn Triệu Khải Thời, quát lớn: “Chú, tại sao chú lại đối xử với bố cháu như vậy? Ông ấy là em trai của chú!”

Triệu Khải Thời hừ lạnh cái mũi, nói: “Vậy thì phải hỏi bố cháu!”

“Bố? Có chuyện gì vậy? Chú và những người khác, tại sao lại làm như vậy với bố?”

Triệu Khải Nhân mỉm cười khi nhìn thấy con trai Triệu Khang. Nói: “Triệu Khang, không sao! Chỉ cần con tốt đẹp, bọn họ sẽ không phiền toái con.”

“Bố, nói cho con biết,đã xảy ra chuyện gì?”

Chỉ nghe Triệu Khải Lễ bên cạnh trầm giọng nói: “Triệu Khang, ba của cháu là do Tây Giao xúi giục, ông ta là nội gián khiến. Cháu tránh ra đi, chuyện này không liên quan đến cháu.”

“Cái gì?” Triệu Khang vẻ mặt kinh ngạc: “Cái này… cái này làm sao có thể?”

Triệu Khang lay động Triệu Khải Nhân, lo lắng nói: “Bố, nói cho con biết, đây không phải là sự thật!”

“Là thật!”

“Nhưng tại sao anh bố làm thế này? Tại sao bố lại phản bội nhà họ Triệu?” Triệu Khang kích động kêu lên.

Triệu Khải Nhân cười khổ nói: “Không tại sao cả! Có thể, mỗi người đều có tham vọng của riêng mình!”

Triệu Khải Nhân đã làm tất cả mọi chuyện, vì con trai ông ta là Triệu Khang, ông ta đã không muốn liên lụy Triệu Khang nên ông không nói cho anh ta biết mọi chuyện.

Nếu Triệu Khang biết được sự thật, thì con trai của ông là Triệu Khang sẽ bị liên lụy, anh ta còn nhỏ, bốc đồng và có thể làm bất cứ điều gì vi phạm đến quy tắc của nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu có quy tắc của nhà họ Triệu, sẽ không có việc, lỗi một mình Triệu Khải Nhân mà ảnh hưởng đến người thân của ông ta. Chỉ cần Triệu Khang không làm những chuyện bất lợi cho nhà họ Triệu, nhà họ Triệu sẽ không làm cho Triệu Khang khó xử.

Triệu Khải Nhân biết điều này. Vì vậy, ông ta sẽ bảo vệ con trai mình là Trịệu Khang theo cách ngày.

“Con không tin!” Triệu Khang khóc lắc đầu nói: “Bố, nói cho con biết, cái này không phải là sự thật đi?”

“Triệu Khang, đây là sự thật!” Triệu Khải Nhân nói: “Đi đi! Tội lỗi bố đã làm, đương nhiên bố sẽ gánh chịu.” Nói xong liền hỏi Triệu Khải Thời: “Anh cả! Anh sẽ không làm khó Triệu Khang đúng không?”

Triệu Khải Thời lạnh lùng nói: “Chỉ cần Triệu Khang không làm những chuyện có lỗi với nhà họ Triệu, nhà họ Triệu tự nhiên sẽ không làm khó Triệu Khang, cháu tránh ra, chúng ta phải thi hành luật nhà họ Triệu!”

Triệu Khang bảo vệ bố của mình là Triệu Khải Nhân và nói với Triệu Khải Thời: “Chú à! Chắc là có hiểu lầm trong chuyện này. Bố con không thể phản bội nhà họ Triệu được. Chú hiểu nhầm rồi!”

Triệu Hùng từ bên cạnh lạnh lùng nói: “Cha cậu tự mình thừa nhận, chuyện này làm sao có thể là giả. Hơn nữa, chính chú Sáu đã tự mình xác định chú hai là nội gián.”

“Là anh! Anh mới là nội gián.” Triệu Khang nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu. Đây là chuyện của gia tộc nhà họ Triệu. Anh là người ngoài, có tư cách gì ở đây mà chỉ tay năm ngón ra lệnh?”

Triệu Hùng không nói gì, nhưng là cười chế nhạo hai tiếng.

Triệu Hiền ở bên cạnh không chịu được nữa, mặt nổi giận lạnh lùng nói: “Triệu Khang,cậu nói chuyện không dùng não à? Nếu không phải có anh tôi đem thuốc giải về, cứu nhà họ Triệu. Tất cả mọi người vẫn thuộc kiểm soát của Tây Giao. Lẽ nào các người không uống thuốc giải sao? Cho dù anh Hùng là người ngoài, các người cũng không biết cảm tạ sao?”

“Tôi...”

Triệu Khang đỏ bừng mặt vì oán hận.

Lời nói của Triệu Hiền là sự thật, anh ta tái nhợt không có sức phản bác lại.

Triệu Khải Thời nhìn chung quanh gia tộc họ Triệu nói: “Mọi người, tôi, Triệu Khải Thời, sẽ không bao giờ dung túng cho con trai của tôi là Triệu Hùng. Việc con trai tôi bị đuổi ra khỏi nhà nhà họ Triệu là một sự thật không thể chối cãi. Nếu các người không đồng ý với chuyện con trai tôi ở lại hiện trường, tôi sẽ cho con trai tôi đi ngay lập tức. Tôi không biết mọi người có ý kiến gì không?”

Trong đám người, không biết là ai bạo phát một câu: “Để cậu chủ Hùng trở về nhà họ Triệu!”

Ngay sau đó, âm thanh vang lên vang dội: “Cậu Hùng chủ trở về nhà họ Triệu!”

“Trở về nhà họ Triệu!...”

Bình luận

Truyện đang đọc