CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tiêu Dương Sơn sau khi nghe Tiêu Yến kể lại đầu đuôi câu chuyện, ông ta cau mày hỏi Tiêu Yến: "Tiêu Yến, con nói tên Triệu Hùng này, quen biết không ít dị sĩ tài ba à?" 

“Đúng! Vốn dĩ con và ông nội được an toàn như vậy, chính là bởi vì có Triệu Hùng che chở cho chúng con. Nếu không am cẩu đã sớm động thủ với chúng con rồi.”

“Cậu ấy vẫn ở Hải Phòng? ”Tiêu Dương Sơn hỏi.

"Vâng ạ! Anh ấy đang ở nhà của  Diệp Trát. Hơn nữa, đó là gia đình có tổ tiên mang họ là Ái Tân Giác La." 

Nghe xong, đôi mắt của Tiêu Dương Sơn bừng lên tia hy vọng. Nói: "Xem ra vận mệnh của chúng ta nằm trong tay của Triệu Hùng. Hy vọng cậu ấy có khả năng cứu chúng ta ra ngoài!" 

"Ông nội đừng lo lắng! Anh Hùng rất thông minh, nhất định sẽ nghiền nát thủ đoạn của bọn am cẩu đấy. Đúng rồi, chiếc nhẫn của nhà họ Triệu và chiếc nhẫn của nhà họ Tần đều nằm trong tay của anh Hùng, anh ấy còn chuẩn bị đi tìm thôn ngũ tộc và tế từ, tính toán để chúng ta về sau có thể cùng tồn tại, cùng nhau đoàn kết đứng lên, chống lại bọn am cẩu. ”

“Thôn Ngũ Tộc? Nhà thờ? ”

Tiêu Dương Sơn lẩm bẩm:“ Ông thật sự rất mong chờ! ”

Ngày hôm sau, Triệu Hùng dậy từ sớm. Ở trong phòng luyện tập mấy lần bùi mân kiếm pháp và cuồng vân bộ pháp.

Ngay tời điểm Triệu Hùng luyện công xong rồi chuẩn bị đi tắm, Cách Hoa vội vội vàng vàng chạy vào. 

“Triệu Hùng, anh đã nhìn thấy Vân Nhã chưa?” 

“Cô ấy không đi cùng với cô sao?” Triệu Hùng hỏi ngược lại Cách Hoa. 

Cách Hoa kêu lên một tiếng “Không xong rồi!” Và nói: “Tiểu Nhã có thể đã đi rồi!” 

“Đi rồi?” Triệu Hùng ngay lập tức gọi cho Vân Nhã, Vân Nhã nói với Triệu Hùng là bản thân muốn quay về Hải Phòng, nói anh ở lại bảo trọng. Còn nói bản thân cô ta ở lại nơi này, chỉ mang lại phiền toái cho Triệu Hùng, lại càng không muốn Triệu Hùng vì cô ta mà phân tâm.

“Thế nào, Tiểu Nhã đã nói gì?” Cách Hoa lo lắng hỏi. 

“Cô ấy đi rồi!” Triệu Hùng cúp điện thoại. 

Cách Hoa tức giận đến mức dậm chân, nhỏ giọng than thở: "Hừ! Từ ngày Tiểu Nhã quen biết anh thì càng ngày càng trọng sắc khinh bạn. Tôi gọi điện thoại cho thì cô ấy không tiếp, còn anh gọi thì lại nghe máy. Xem tôi đi Hải Phòng chỉnh đốn cô ấy như thế nào. Triệu Hùng anh mau mau thu dọn một chút rồi đi ăn cơm, ba tôi nói muốn mang anh đến nhà của Trương Tử Thạch. "

“Cô về trước đi! Tôi đi lên lầu tắm một chút.” Triệu Hùng nói với Cách Hoa.

Cách Hoa lên tiếng rồi xoay người rời khỏi chỗ của Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng lên lầu tắm rửa xong liền đến nhà chính của nhà họ Diệp. 

Triệu Hùng chỉ mang theo Trần Văn Sơn và Nông Tuyền, để những người khác ăn cơm cùng với những người còn lại của nhà họ Diệp đi ăn cơm cùng nhau.

Trong bữa ăn, Diệp Trát nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, tôi nghĩ Tiêu Yến đã bị bắt. Có lẽ nó liên quan đến việc cậu muốn tìm kiếm Dương Tiêu Sơn. Tôi không biết tên Tiêu Dương Sơn này, định là mang cậu đến nhà Trương Tử Thạch hỏi một chút. Nếu ngay cả cậu ta cũng không quen biết, tôi nghĩ Dương Tiêu Sơn nhất định chỉ là một người bình thường. Nếu không, chỉ cần ông ta có một chút danh tiếng, sẽ không phải là người mà tôi và Trương Tử Thạch không thể không biết”

Triệu Hùng gật đầu, anh bây giờ giống như một con ruồi không đầu, đã cắt đứt manh mối đi tìm Tiêu Yến. Hoặc đợi người kia liên hệ với anh, hoặc chỉ có thể thử vận may. 

Sau khi ăn xong, Triệu Hùng đi theo Diệp Trát cùng với Trần Văn Sơn và lái xe về hướng nhà họ Trương ở "Song Cương". Anh sắp xếp cho Nông Tuyền và bốn anh em họ Mã dẫn đầu một đội tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tiêu Yến. Nếu có tin tức, hãy báo cho anh ngay lập tức.

Trên đường đến "Song Cương", Diệp Trát nói với Triệu Hùng. "Song Cương" chỉ là một thị trấn, nhưng ngành công nghiệp dược phẩm của gia tộc nhà họ Trương đã chống đỡ toàn bộ thị trấn "Song Cương". 

Gần một nửa số người ở thị trấn "Song Cương" đều làm việc cho gia đình nhà họ Trương. 

Sau đó Triệu Hùng mới biết rằng khả năng trở thành chủ tịch của Phòng Thương mại "thành phố Vinh" của Trương Tử Thạch quả thực là có một không hai. 

Sau khi đến nhà họ Trương ở thị trấn "Song Cương". 

Chỉ nhìn thấy hai con rồng giống như thật được chạm khắc trên hai cây cột ở cửa. Cổng vào hoành tráng và uy nghi, có diện tích bằng hai ba sân bóng lớn nhỏ. 

Người bảo vệ bước tới kiểm tra và thấy đó là Diệp Trát, họ kính cẩn nói: “Ngài Hùng, ông chủ của chúng tôi đang đợi ngài ở bên trong.” 

“Được rồi, cảm ơn cậu!” Diệp Trát lễ phép đáp lại. 

Sau khi cột cổng được nâng lên, xe chạy đến đại viện của nhà họ Trương. 

Sau khi mở sân nhà họ Trương vài phút, thì đã đến trước một dãy nhà biệt thự nguy nga.

Trương Tử Thạch đã nhận được báo cáo từ cấp dưới của mình, và nhìn thấy Diệp Trát và Triệu Hùng bước xuống xe. Anh ta chào đón bằng một trận cười ha hả: "Ôi chao! Cuối cùng mấy người cũng ở đây, tôi đây là trông sao trông trăng, rốt cuộc cũng trông được các người đến đây." 

Diệp Trát và Trương Tử Thạch bắt tay, mỉm cười nói: "Ông Thạch! Tôi lần này được hưởng hào quang của anh Hùng. Cậu cũng quá là, đã lâu không tới nhà cậu làm khách rồi." 

Trương Tử Thạch cười nói. "Ông mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp. Còn có thể cùng tôi đến nơi thâm sơn địa cốc này?" 

"Đương nhiên muốn tới. Nhà họ Trương của cậu mỗi ngày ăn đồ đều là mấy thứ dưỡng sinh gì đó. Còn giữ bí mật không cho truyền ra ngoài, cũng là quá không phóng khoáng rồi. "

Trương Tử Thạch nói:" Không có biện pháp, đây là mệnh lệnh của tổ tiên rồi. "

Trương Tử Thạch bắt tay với Triệu Hùng và nói một cách lịch sự:" Anh Hùng, chào mừng đến với ngôi nhà khiêm tốn. " 

“Chủ tịch Thạch đang nói đùa, nếu đó là ngôi nhà khiêm tốn thì nhà tôi sẽ không sống được nữa! ”Sau đó, Triệu Hùng giới thiệu Trần Văn Sơn, người ở bên cạnh mình, nói với Trương Tử Thạch, Trần Văn Sơn là anh em tốt của anh.

Trương Tử Thạch bắt tay với Trần Văn Sơn, nhìn thấy bộ dáng đơn giản của Trần Văn Sơn, nhưng người này có anh mắt sắc bén dị thường, vừa nhìn liền biết là hạng người không tầm thường.

Diệp Trát nói với Trương Tử Thạch: "Ông Thạch, để tôi nói với ông biết rằng anh Hùng vẫn còn một thân phận khác. Vì vậy, ông phải tiếp đãi anh ấy thật hoành tráng." 

"Ồ? Thân phận nào?" Trương Tử Thạch nhìn Diệp Trát hỏi.

“Anh Hùng là chủ tịch Phòng Thương mại Hải Phòng ở tỉnh Hà Nam. Thân phận nay như thế nào?” 

Trương Tử Thạch nghe xong liền sợ hãi. 

Triệu Hùng chẳng qua cũng mới ngoài đôi mươi. Thật bất ngờ mới còn trẻ mà anh đã là chủ tịch của Phòng Thương mại Hải Phòng. 

"Chủ tịch Hùng, thất lễ! Thất lễ rồi!" 

"Chủ tịch Thạch, đừng khách sáo như vậy. Lần này tôi tới đây, là vì có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ." 

Trương Tử Thạch hơi nhíu mày, nhưng Triệu Hùng thật sự rất nhanh mồm nhanh miệng. Anh nói: “Vào trong nhà nói chuyện đi!” 

Triệu Hùng gật gật đầu, đi theo Trương Tử Thạch vào nhà.

Triệu Hùng nghĩ rằng có nhiều người trong nhà, nhưng lại không có ai bên trong. 

Trương Tử Thạch giải thích với Triệu Hùng: "Cụ bà nhà tôi muốn gặp cậu, chẳng qua chúng ta bàn chuyện, vẫn là đừng cho bọn họ nghe được. Cho nên đợi chúng ta nói chuyện xong tôi liền dắt cậu đi gặp cụ ấy." 

Triệu Hùng không nghĩ tới cụ bà nhà họ Trương muốn gặp anh, chẳng qua hiện tại là anh tới đây bàn chuyện, dự định làm xong chuyện mới đi đến gặp bà cụ nhà họ Trương. 

Chỉ là anh đến vội vàng và không mang gì tới, điều này không hay lắm. 

Triệu Hùng nhìn Trương Tử Thạch rồi hỏi thẳng vào vấn đề: “Chủ tịch Thạch, anh có biết người tên là Tiêu Dương Sơn không?” 

“Tiêu Dương Sơn?” Trương Tử Thạch cau mày khi nghe đến cái tên này, trong đầu đã tìm kiếm rất lâu mới nhớ ra người này là ai. 

Anh ta lắc đầu nói: “Tôi không biết!” 

Sau khi Triệu Hùng nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng. 

Diệp Trát nói rằng nếu Trương Tử Thạch không quen biết, điều đó có nghĩa là Tiêu Dương Sơn không phải là thành viên của giới thượng lưu của thành phố Vinh. Vì vậy, Dương Tiêu Sơn chỉ là một công dân bình thường, sẽ khá rắc rối để tìm ra ông ra. 

Trương Tử Thạch hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh có ảnh của Tiêu Dương Sơn? Hay là có gì liên quan đến ông ấy không?" 

Triệu Hùng mới nhớ ra và lấy một tấm ảnh của Tiêu Dương Sơn truyền cho chính mình. Chỉ là, Tiêu Dương Sơn trong bức ảnh lúc đó vẫn còn khá non trẻ. 

Triệu Hùng cũng đưa bức ảnh này cho Diệp Trát xem, nhưng Diệp Trát nói rằng ông ấy không nhận ra. Vì vậy, khi Trương Tử Thạch nói rằng ông ta không biết Tiêu Dương Sơn, Triệu Hùng đã không thấy có nhiều hy vọng. 

Trương Tử Thạch cầm điện thoại lên xem xét, kêu lên: “Người này không phải là Thiết Sơn?” 

“Thiết Sơn?” 

Triệu Hùng vừa nghe thấy có hi vọng liền vội vàng hỏi Trương Tử Thạch, “Chủ tịch Thạch, ông có chắc là ông biết người này không?” 

“Đúng, là chỉ là người này không được gọi là Tiêu Dương Sơn, mà là Thiết Sơn! ”Trương Tử Thạch giải thích. 

Triệu Hùng vừa nghe liền biết Thiết Sơn này không nghi ngờ gì nữa là Tiêu Dương Sơn. 

Khi Tiêu Dương Sơn đến thành phố Vinh, ông ta phải ẩn danh và đổi tên thành "Thiết Sơn". 

Triệu Hùng lo lắng hỏi Trương Tử Thạch: "Ông có biết Thiết Sơn sống ở đâu không?" 

"Biết! Tuy nhiên, người này đã bặt vô âm tính ít nhất bảy tám năm, và cũng không ai biết là ông ta đó là còn sống hay chết. Nhân tiện, Phòng Thương mại Phan Hùng của chúng tôi ở đây có mối quan hệ rất tốt với Thiết sơn, lúc ấy ở đồ cổ thành, thiết sơn có bán một khối ngọc rất tốt, tôi coi một lúc, liền mua khối ngọc này cho nên từ đó có chút quan hệ với Thiết Sơn."

“Vậy nhà ông ta ở đâu, phiền chủ tịch Triệu đưa tôi đi nhanh chóng!... "

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Hùng, Trương Tử Thạch biết người đàn ông tên là "Thiết Sơn "này. 

Triệu Hùng, gật đầu nói: "Được rồi!..." 

Bình luận

Truyện đang đọc